Chương 795
Du Ân “…”
Trong một lúc, cô không biết phải nói gì, chỉ… cảm thấy anh đúng là làm lớn chuyện.
Có đáng không?
Cũng đâu phải cô không tin anh.
Ở phòng bếp, bà cụ Hàn mím môi cười khi nghe Phó Đình Viễn nói. Gì mà đích thân đến giải thích cơ chứ? Rõ ràng là nhờ cái cớ hợp lý này để anh đến gặp người con gái mình yêu thôi.
Trước đây bản thân anh đã thề sẽ không liên lạc với cô hay làm phiền cô nên cũng không hay ho gì khi tự tát vào mặt mình mà chủ động đến gặp cô.
Nhưng lần này, chuyện liên quan đến danh dự của anh, làm người theo đuổi, anh đích thân đến giải thích là điều hoàn toàn hợp lý.
Lấy một bộ bát đũa mới và đi ra ngoài, bà cụ Hàn bảo Phó Đình Viễn ngồi xuống: “Nếu đến rồi thì cùng nhau ăn đi.”
“Nào, canh Du Ân nấu vừa mới ra nồi đấy, mau uống một chén cho ấm người.”
Bà cụ Hàn múc đầy cho Phó Đình Viễn một chén canh lớn, sau đó quay lại đề nghị với Du Ân: “Hay là chúng ta thêm một món ăn nữa nhé?”
“Trong nhà có thịt dê tươi vừa được hàng xóm cho. Con đi làm thịt dê xào hành tây cho Đình Viễn đi. Trời này ăn thịt dê là ngon nhất.”
“Dạ.” Du Ân cũng cảm thấy thức ăn trên bàn không đủ. Một người đàn ông như Phó Đình Viễn có thể ăn nhiều bằng cô và bà cụ Hàn cộng lại.
“Anh giúp em.” Du Ân vừa đứng dậy, Phó Đình Viễn đã theo sau.
Du Ân vội nói: “Không cần.”
Nhưng cho dù cô từ chối, Phó Đình Viễn vẫn đi theo vào phòng bếp. Bà cụ Hàn cười lắc đầu, cúi đầu tao nhã ăn canh.
Tình yêu của những người trẻ tuổi quả thực rất sinh động.
Dù cay đắng vẫn khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
“Thịt dê xào hành tây rất nhanh, không cần anh giúp đâu.” Du Ân cảm thấy Phó Đình Viễn vào bếp còn không bằng chẳng vào, vì cô bị anh làm cho bối rối đến mức không biết phải làm gì.
Thân hình cao lớn đứng trong phòng bếp, chỗ nào chỗ nấy cũng toàn hơi thở của anh, khắp nơi đều là ánh mắt nóng bỏng của anh.
“Sao có thể không cần giúp chứ? Anh có thể giúp em chuẩn bị hành.” Phó Đình Viễn đứng bên cạnh cô, hơi nghiêng người nhìn cô chằm chằm, như muốn dùng cách nhìn này để bù lại nhung nhớ mấy ngày nay.
Du Ân không ngờ anh lại ở gần mình như vậy. Vừa quay người lại, khuôn mặt cô gần như áp vào môi anh, khiến cô sợ tới mức đứng hình.
“Cẩn thận.” Phó Đình Viễn nói một câu rồi lại nhân cơ hội ôm eo cô, tránh việc cô bất ngờ nên ngã.
Dư Ân nổi giận, sao anh có tư cách dặn cô cẩn thận chứ?
Nếu không phải anh cố ý đứng gần cô tới vậy, sao cô bất ngờ được chứ?
Cũng may cô vừa kịp ôm mặt, nếu không cô đã hôn anh mất rồi!
Nghĩ đến đây, Du Ân xấu hổ hất tay anh ra: “Anh Phó, mong anh mau ra ngoài đi, nếu không tối nay anh không ăn thịt dê xào hành được đâu.”
Anh Phó?