Chương 744

Cô hiểu được tình cảm của nhà họ Diệp dành cho mình, nhưng cô không phải loại thích khoe khoang, cũng không thích tổ chức sinh nhật để thu hút mọi người, cuối cùng bà cụ cũng đồng ý với cô.

Vì là sinh nhật của cô nê, phải tôn trọng ý kiến của cô, vì vậy cũng chỉ mời những người trong nhà họ Diệp tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ tại nhà cũ của nhà họ Diệp.

Tô Ngưng cũng được mời đến dự tiệc sinh nhật, uống xong ba vòng, Tô Ngưng vòng tay qua cổ Du Ân, không khỏi ghen tị nói: “Tớ thực sự ghen tị với tình cảm ấm áp mà cậu có được bây giờ đấy.”

“Gia đình tớ… vĩnh viễn vô vọng mà.” Giọng điệu của Tô Ngưng tràn ngập sự cô đơn và tự giễu.

Du Ân an ủi cô ấy: “Sau này khi cậu lập một gia đình nhỏ của chính mình, nhất định sẽ rất êm ấm.”

Tô Ngưng buồn bực nói: “Nếu không gả cho người đàn ông mình yêu, cho dù lập gia đình thì có gì mà ấm áp hạnh phúc chứ?”

“Vậy thì cố gắng kết hôn với Chu Trường Ninh đi.” Du Ân đương nhiên biết Tô Ngưng đang nghĩ gì.

Tô Ngưng nhếch miệng: “Quên đi, tớ đã chuẩn bị độc thân hết quãng đời còn lại rồi.”

Tô Ngưng lại đột nhiên chuyển chủ đề: “Nói mới nhớ, tớ nghĩ việc cậu và Phó Đình Viễn chia tay như thế này thật sự rất đáng tiếc.”

Du Ân khó hiểu nhìn cô ấy: “Không phải cậu luôn ủng hộ quyết định của tớ sao? Sao bây giờ lại nói thay anh ấy thế?”

Đúng là Tô Ngưng luôn ủng hộ bất cứ quyết định nào của cô, cô ấy ủng hộ cuộc hôn nhân của cô với Phó Đình Viễn, Tô Ngưng cũng ủng hộ việc ly hôn của cô, lần này cô chia tay với Phó Đình Viễn thì ngay từ đầu Tô Ngưng cũng ủng hộ cô, sao bây giờ lại nói đáng tiếc chứ?

Tô Ngưng thở dài: “Chẳng phải là do tình yêu của tớ quá khổ sao? Tớ chỉ hi vọng cậu có thể trân quý mối quan hệ hạnh phúc này.”

Du Ân rũ mắt xuống, lẩm bẩm nói: “Tớ cũng muốn quý trọng mà…”

Tô Ngưng nhân cơ hội thuyết phục cô: “Hãy bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu kia đi, cứ sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi?”

Du Ân biết ý của Tô Ngưng, bảo cô tiếp tục ở bên Phó Đình Viễn, bất chấp việc cô có thể có con hay không.

“Nhưng tớ không thể làm hại anh ấy được.” Cô vẫn rất lý trí: “Anh ấy xuất sắc như thế, xứng đáng có một mái ấm trọn vẹn và hoàn hảo.”

Một ngôi nhà không có con cái thì sao có thể trọn vẹn? Càng không thể gọi là hoàn hảo đúng không?

Tô Ngưng khịt mũi: “Những gia đình DINKs kia không phải vẫn sống hạnh phúc đó sao?”

“Hầu hết các gia đình DINKs đều không muốn có con, không phải là họ không thể có con, khác với trường hợp của tớ.” Du Ân nói tới đây lại nhíu mày hỏi Tô Ngưng: “Hôm nay cậu sao thế?”

Tô Ngưng đánh trống lảng: “Cậu cứ coi như tối nay tớ uống say, không thể khống chế đại não được đi.”

Nói xong, cô ấy choáng váng ngã vào vai Du Ân, Du Ân cho rằng cô ấy thực sự đã uống quá nhiều nên không nghĩ nữa.

Ngày hôm sau, Du Ân và Tô Ngưng đi ngâm mình trong suối nước nóng. Diệp Văn và Thư Ninh rất vui vì Du Ân có thể ra ngoài đi dạo. Thứ nhất là cảm giác khi ngâm mình trong suối nước nóng vào mùa đông thật sự rất tuyệt, và thứ hai là Du Ân cũng có thể thư giãn.

Hai người còn đặc biệt dặn dò Tô Ngưng đưa Du Ân đi chơi vui vẻ, bọn họ qua đêm trong khu suối nước nóng cũng không thành vấn đề, Tô Ngưng mỉm cười gật đầu.

Trong khi Du Ân lái xe trên đường, Tô Ngưng ngồi thoải mái trên ghế phụ.

“Đã lâu rồi chúng ta không nhàn nhã như vậy nhỉ.” Tô Ngưng thở dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play