Chương 732
Sau đó Chu Nam buồn bực cầu xin: “Ông chủ, cứu mạng.”
Tiếp đó là Hứa Hàng bán tín bán nghi nói: “Cậu thật sự định chuyển đến Bắc Kinh ư?”
Tiếng thở dài của Giang Kính Hàn cuối cùng cũng vang lên: “Lão Phó, tuy rằng tôi cảm thấy quyết định của cậu có chút điên rồ, nhưng tôi biết tình yêu có ma lực điên cuồng như vậy.”
Phó Đình Viễn ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt bình tĩnh: “Các cậu ngạc nhiên như vậy làm gì? Tôi cũng không chuyển cả Phó thị đến đó, tôi chỉ mua một công ty điện ảnh và truyền hình ở đó thôi.”
Chu Nam cảm thấy bất công cho bản thân: “Nhưng anh nói sau này anh sẽ chủ yếu phụ trách công ty điện ảnh và truyền hình đó. Vậy thì Phó thị ở Giang Thành sẽ do tôi và Chu Mi quản lý sao?”
Chu Nam sắp khóc đến nơi: “Ông chủ, xin hãy tha cho hai chúng tôi đi, chúng tôi đã giúp anh quản lý công ty trong khoảng thời gian ngắn này, đã giống như mất nửa cái mạng rồi. Nếu sau này cậu sống ở Bắc Kinh lâu dài, không biết tôi và Chu Mi sẽ thành bộ dạng gì nữa, tôi chỉ biết tôi sắp hói đầu rồi.”
Có trời mới biết quản lý công ty khó khăn như thế nào, anhta và Chu Mi không thể chịu đựng được nữa.
Vốn dĩ nghĩ rằng chỉ là quản lý tạm thời thôi, nhưng bây giờ Phó Đình Viễn lại nói sau này sẽ sống lâu dài ở Bắc Kinh, Chu Nam cảm thấy trời sắp sập luôn rồi.
Vị trí cao cao tại thượng đó không dễ làm chút nào.
Phó Đình Viễn bất mãn đối với lời phàn nàn của Chu Nam: “Sao tôi quản lý nhiều năm như vậy mà vẫn không bị hói? Một mình tôi quản lý đấy, cậu vẫn còn có Chu Mi mà.”
Chu Nam không chút do dự thừa nhận: “Cho nên chuyện này hoàn toàn chứng tỏ chúng tôi không đủ năng lực, vẫn cứ để cho anh quản lý đi.”
Ông chủ của anh ta chắc là điên thật rồi, vì một người phụ nữ là lại muốn từ Giang Thành đến Bắc Kinh xa xôi ngàn dặm kia.
“Vì một người phụ nữ mà cậu phải đến mức này sao?” Dịch Thận Chi nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang Thành là căn cứ của cậu, chúng tôi đều ở Giang Thành. Cậu cứ như vậy bỏ mặc chúng tôi sao?”
Giang Kính Hàn lười biếng nhấp một ngụm rượu, không khách khí mà đả kích Dịch Thận Chi: “Trước mặt tình yêu, tình anh em không đáng một đồng.”
Dịch Thận Chi nã pháo về phía Giang Kính Hàn: “Cậu có thể câm miệng được không, suốt ngày nói tình yêu, nhưng tôi chưa thấy vợ cậu yêu cậu nhiều đâu.”
Giang Kính Hàn lười để ý tới Dịch Thận Chi, một người đàn ông chưa từng yêu một người thì hoàn toàn không hiểu về tình yêu, bây giờ chỉ có anh ta mới hiểu được hành động đuổi tới thủ đô của Phó Đình Viễn, đổi lại là anh ta, cũng sẽ đi theo tới tận cùng trời cuối biển.
Giang Kính Hàn ủng hộ Phó Đình Viễn, Dịch Thận Chi phản đối, Hứa Hàng thì trung lập, anh ta cau mày nói với Phó Đình Viễn: “Mặc dù cậu đã đưa bác gái ra nước ngoài, nhưng vấn đề sức khỏe của Du Ân vẫn còn đó, cô ấy không muốn liên lụy đến cậu, tôi cảm thấy cậu có đuổi theo cũng vô dụng.”
Phó Đình Viễn thì thầm: “Vậy thì tôi không thể làm gì được.”
Anh cũng không quên ở thủ đô còn có một người tên Hà Vĩ Niên cũng mến mộ Du Ân.
Dịch Thận Chi đứng dậy đi vào phòng riêng: “Ý của cậu là nhất định không chịu buông tay sao? Ngoài mặt đã đồng ý chia tay, nhưng cậu vẫn muốn thầm nghĩ về cô ấy?”
“Cậu không thể dừng lại được sao? Có rất nhiều phụ nữ như vậy mà, sao cứ nhất định phải là cô ấy?”
Phó Đình Viễn không muốn nói bất cứ điều gì với Dịch Thận Chi, không có gì để nói với một người không hiểu gì về tình yêu cả.
Anh quay đầu nhìn Chu Nam giải thích: “Sau này tôi sẽ ở Giang Thành nửa tháng, nửa tháng sau ở Bắc Kinh.”