Chương 716

“Nghiệp chướng mà!” Ông cụ gõ mạng cây gậy xuống sàn, cực kỳ bi thương mà gào lên.

Người ta nói cha mẹ nên làm nhiều việc thiện hơn để tích đức cho con cái, nhưng Phó Giang và Đổng Văn Tuệ đã không tích đức được gì cho đời, cho nên con cái của bọn họ, một đứa thì đau đớn vì tình, một đứa thì ngay cả mạng sống cũng không còn.

Khi Phó Đình Viễn tỉnh dậy, biết được Phó Thiến Thiến đã mất, anh không nói một lời nào.

Khi nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của Phó Thiến Thiến ở núi Thiên Cảnh, anh đã có một linh cảm chẳng lành. Một người bình thường làm sao có thể trở thành bộ dạng như hồn ma trong vài ngày như vậy chứ, nhất định là Từ Sướng đã đối xử vô cùng tàn nhẫn với cô ta.

Ngay từ đầu Từ Sướng đã không nghĩ đến việc giữ lại tính mạng của cô ta, thậm chí Từ Sướng còn muốn cả tính mạng của anh, Từ Sướng muốn bố mẹ anh cũng phải nếm trải nỗi đau mất con.

Về phần Phó Thiến Thiến, Phó Đình Viễn chỉ có thể nói rằng anh đã cố gắng hết sức để cứu anh ta, anh cũng không hối tiếc, về kết quả cuối cùng này, đây không phải là điều anh có thể quyết định.

Đổng Văn Tuệ tỉnh dậy và được thông báo đi gặp mặt Phó Thiến Thiến lần cuối, Đổng Văn Tuệ đã bật khóc: “Thiến Thiến ad, con gái quý giá của mẹ!”

“Không có con, làm sao mẹ có thể sống nổi chứ…”

“Con gái tội nghiệp của mẹ, con chết thảm quá!”

Ông cụ ở bên cạnh rất tức giận khi thấy bộ dạng của Đổng Văn Tuệ, nếu bà ta dạy dỗ Phó Thiến Thiến nghiêm khắc hơn, Phó Thiến Thiến sẽ không có kết cục như ngày hôm nay.

Nhưng mà cái chết của Phó Thiến Thiến hôm nay liên quan đến bà ta và Phó Giang, vậy mà bà ta còn mặt mũi khóc lóc hay sao?

Tại sao lại không nghĩ về việc nên làm thế nào để hòa hợp với đứa con trai duy nhất của mình trong nửa cuối cuộc đời còn lại chứ?

Vì Từ Sướng tự tử bằng cách nhảy xuống vách đá nên không ai có thể chịu trách nhiệm về cái chết của Phó Thiến Thiến.

Khi cảnh sát tìm thấy Từ Sướng dưới vách núi, anh ta đã không còn dấu hiệu sinh tồn, những tên thủ hạ của Từ Sướng nhanh chóng bị cảnh sát bắt giữ và đưa ra công lý, chỉ sau đó cảnh sát mới biết Từ Sướng đã làm gì trong khoảng thời gian này từ những lời thú nhận của họ.

Từ việc Thẩm Dao bị bỏ thuốc rồi lái xe đâm Phó Đình Viễn và Du Ân, đến cái chết của Lâm Như, và sau đó là Phó Thiến Thiến, thuộc hạ của Từ Sướng đã giải thích rõ ràng cặn kẽ.

Lâm Như cũng bị Từ Sướng đánh thuốc, trước đó Từ Sướng đã tiết lộ với Lâm Như rằng anh ta là em trai của Mạnh Vân, còn nói mấy lời muốn trả thù để kích thích Lâm Như, sau đó Lâm Như không thể khống chế được cảm xúc, đã nhảy xuống biển tự vẫn.

Về phần thuốc trong người Lâm Như, quả thực là loại bốc hơi nhanh khi gặp nước lạnh, cho nên cảnh sát không phát hiện ra thuốc trong người Lâm Như, bởi vì lúc đó Lâm Như đã ngâm mình trong nước biển trong thời gian rất lâu.

Bởi vì Phó Thiến Thiến đã chết một cách không vinh dự cho lắm nên nhà họ Phó chỉ làm tang lễ đơn giản cho cô ta.

Sau khi Phó Thiến Thiến được chôn cất, Phó Đình Viễn ngã bệnh, cứ sốt cao không giảm.

Với tư cách là một bác sĩ, Hứa Hàng nói với Dịch Thận Chi và Giang Kính Hàn sau khi chẩn đoán và điều trị cho Phó Đình Viễn: “Cơ thể của lão Phó không có vấn đề gì lớn, nguyên nhân bị bệnh thì chín phần mười là do suy nghĩ lo lắng quá mức.”

Cái gọi là suy nghĩ lo lắng quá mức này, bọn họ đều biết tại sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play