Chương 5: Tác thành cho anh và ánh trăng sáng trong lòng anh

Bây giờ cũng sắp đến giờ ăn cơm tối, Du Ân đã nói với ông cụ đêm nay sẽ tự mình xuống bếp làm vài món ăn, ăn bữa cơm với ông, bởi vì đây cũng là lần cuối cùng bọn họ ăn cơm cùng nhau rồi.

Ánh mắt của Phó Đình Viễn ám, trước ngực còn dính vài lá trà, có vẻ là bị ông cụ hất trà rồi.

Sau khi anh đi vào, không nói hai lời đã dắt lấy Du Ân rời đi, cô giật nảy mình, giãy giụa nói: “Anh làm cái gì vậy?”

Phó Đình Viễn hung hăng nắm chặt cổ tay của cô, cắn răng nói: “Du Ân, cô giỏi thật đấy, vậy mà cũng dám làm loạn chuyện ly hôn đên, cô không biết sức khỏe của ông không được tốt sao?”

Du Ân muốn rút tay mình về: “Tôi chẳng qua là cảm thấy nếu chúng ta đã quyết định ly hôn, lẽ ra phải thông báo cho ông nội một chút, nếu như anh cảm thấy tôi đang làm loạn, vậy cứ cảm thấy vậy đi.”

Người hầu đã sớm rời đi ngay khi Phó Đình Viễn đi vào, trong phòng bếp lớn như vậy chỉ còn lại hai người đang giằng co.

Phó Đình Viễn nhìn khuôn mặt ngang bướng không chịu khuất phục xa cách của cô, một ngọn lửa dần dần bốc lên dưới đáy lòng.

Anh định túm Du Ân ra ngoài, Du Ân liều mạng giãy dụa: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Phó Đình Viễn nén lửa giận xuống, lườm cô một cái, bỗng nhiên khóe môi cong lên một nụ cười không đứng đắn: “Cô thích ở đây sao?”

“Được, vậy tôi sẽ thành toàn cho cô.” Anh nói xong, đưa tay cởi dây nịt của mình.

Vẻ mặt của Du Ân trắng bệch, không thể tin nhìn anh chằm chằm: “Phó Đình Viễn, anh điên rồi sao?”

Trước kia lâu lâu cô cũng sẽ cáu kỉnh với anh, tuy trên mặt anh trông có vẻ không sao cả, nhưng sau đó kiểu gì cũng sẽ hung hăng tra tấn cô ở trên giường.

Nét mặt của anh lúc này cực kỳ giống dáng vẻ trừng phạt cô trên giường những lần đó.

Phó Đình Viễn đưa tay đè cô trên cửa, Du Ân đỏ mắt liều mạng phản kháng: “Anh thả tôi ra!”

Phó Đình Viễn ghì chặt cô xuống, giọng điệu lạnh như băng, cứ như ác ma từ địa ngục vậy: “Nếu như cô muốn người trong cả ngôi nhà này đều nghe thấy chúng ta đang làm cái gì, vậy thì cô cứ việc hô lớn, chẳng qua tôi nghĩ cũng sẽ không có ai dám tới ngăn cản cả, dù gì bây giờ chúng ta vẫn là vợ chồng.”

Nước mắt tranh nhau tuôn ra, hôm nay cô mặc váy, vừa vặn thuận tiện cho anh tùy ý xâm lấn.

Không biết cái chuyện khó xử xấu hổ kết thúc lúc nào, cô chỉ biết cả người mình như đã chết qua một lần.

Bây giờ bọn họ còn đang ở nhà cũ, còn là ở trong phòng bếp, cái kiểu không quan tâm mà làm loại chuyện này với cô của Phó Đình Viễn thật sự đã hung hăng giẫm lòng tự tôn của cô dưới lòng bàn chân, khiến cô không cách nào gặp người khác được nữa.

“Phó Đình Viễn, tôi hận anh!” Du Ân chỉnh sửa lại quần áo xốc xếch, đôi mắt đỏ bừng nhìn anh gào thét một tiếng, quay người chạy ra ngoài, Phó Đình Viễn vuốt cằm đứng ở trong phòng bếp nhìn bóng lưng dần đi xa của cô.

Từ lúc nào mà giữa bọn họ, cô là người khống chế kết cục chứ?

Cô đúng là thích ăn đòn.

Cuối cùng Phó Đình Viễn cũng không đuổi theo cô ra ngoài.

Du Ân chật vật chạy đến chỗ Tô Ngưng, trong đầu cô lúc này trống rỗng, không có suy nghĩ gì, chỉ biết là không thể tiếp tục như vậy nữa, cô và Phó Đình Viễn nhất định phải ly hôn, nếu không thì thật đúng là anh muốn ngủ cô lúc nào thì ngủ.

Phó Đình Viễn cứ luôn coi nhẹ yêu cầu ly hôn của cô, nhưng cô cũng không phải là không có cách nào.

Vào tối thứ sáu, bữa tiệc mừng ngày thành lập Phó thị.

Nơi tổ chức ánh sáng rực rỡ như sao, đông đảo người làm ăn đều xuất hiện.

Thẩm Dao cũng ở đây, cùng sóng vai với Phó Đình Viễn.

Người trong giới đều biết, Phó thị có một công ty giải trí, nghe nói lúc trước là Phó Đình Viễn thành lập vì để bảo vệ Thẩm Dao, ba năm này Thẩm Dao cũng lên như diều gặp gió, trở thành một ngôi sao đang hot hàng đầu.

Bởi vì Phó Đình Viễn và Du Ân là ẩn hôn, người bên ngoài đều tưởng là Phó Đình Viễn độc thân, cho nên quan hệ giữa Thẩm Dao và Phó Đình Viễn vẫn luôn có nhiều tin đồn mập mờ, một ngôi sao nữ đang hot và một đại gia lạnh lùng thần bí, tùy tiện suy nghĩ một chút sẽ có thể phát triển rất nhiều chuyện xưa đau khổ.

Nơi tổ chức bữa tiệc tiến hành được một nửa, Phó Đình Viễn và Thẩm Dao, còn có mấy người cầm quyền cấp cao của Phó thị đi lên sân khấu, cùng nhau tham gia một cái nghi thức khởi máy của một dự án phim.

Sau khi nghi thức kết thúc, ngay khi Phó Đình Viễn quay người muốn đi xuống sân khấu thì một giọng nói dịu dàng dễ nghe vang lên: “Sếp Phó, xin anh chờ một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play