Chương 482
Thực sự đã quá muộn rồi, Phó Đình Viễn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cất bước rời đi.
Du Ân nhìn chiếc xe của Phó Đình Viễn biến mất khỏi tâm mắt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kể từ khi Phó Đình Viễn thú nhận với cô rằng anh yêu cô, anh đã xuất hiện trước mặt cô bằng nhiều cách khác nhau, thậm chí ngay cả khi cô đến thủ đô anh cũng không thể yên tĩnh. Cô có cảm giác sắp thở không ra hơi rồi đây này.
Cuối cùng đợi được anh đi công tác, Du Ân có thể không thoải mái sao?
Sau khi Phó Đình Viễn rời đi, Du Ân thu dọn đồ đạc một chút và mang món canh hầm đến bệnh viện.
Khi đến trước cửa phòng của ông cụ, cô nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong thì bèn dừng bước lại, vì cô nghe thấy giọng của Đổng Văn Huệ.
Du Ân nhìn qua tấm kính trên cửa phòng bệnh, thấy Đổng Văn Huệ đang đứng bên giường ông cụ, thờ ơ nói: “Ba, ba phải chú ý sức khỏe nha.”
Ngoài miệng Đổng Văn Huệ nói như vậy, nhưng giọng điệu của bà ta lại không hề có chút nào quan tâm đến ông cụ, cộng thêm biểu cảm của bà ta là sự thờ ơ cao độ không liên quan gì đến mình, như thế bà ta đến đây thăm ông cụ chỉ để ứng phó mà thôi.
Ông cụ vô cảm nói: “Cảm ơn, nếu cô không có việc gì thì có thể trở về, tôi tốt lắm.”
Ông cụ vừa lên tiếng, Đổng Văn Huệ lập tức quay đầu bỏ đi không thèm nhìn lại, giống như ở đây thêm một giây nữa là cũng không chịu nổi, trong mắt toàn là vẻ chán ghét.
Du Ân ở bên ngoài tình cờ nhìn thấy biểu hiện rõ ràng của Đổng Văn Huệ, không khỏi cảm thấy vô cùng tức giận.
Ông cụ một đống tuổi rồi, Đổng Văn Huệ có cần thiết phải đối xử với ông cụ lạnh lùng vô tình như vậy không?
Cho dù ông cụ không bảo vệ Phó Thiến Thiến trong chuyện đó, Đổng Văn Huệ oán hận ông cụ, thì ông cụ cũng giúp Đổng Văn Huệ bồi dưỡng Phó Đình Viễn nhiều năm như vậy mà phải không?
Nếu không nhờ sự dạy dỗ của ông cụ, liệu con trai bà ta có được như ngày hôm nay?
Du Ân đang nghĩ tới những điều này, Đổng Văn Huệ đã mở cửa bước ra ngoài, Du Ân có hơi hối hận mình không trốn đi trước.
Cô muốn trốn không phải vì sợ Đổng Văn Huệ. Cô cũng từng chọc Đổng Văn Huệ tức giận đến mức ngất xỉu một bận rồi, còn gì phải sợ?
Cô chỉ không muốn tranh cãi với Đổng Văn Huệ trước cửa phòng bệnh của ông cụ, đỡ chọc cho ông cụ tức giận.
Đổng Văn Huệ vừa mở cửa đã nhìn thấy Du Ân đứng ở ngoài cửa, trên tay cầm một cái hộp giữ ấm, vẻ mặt đầu tiên là có chút giật mình.
Mặc dù Đổng Văn Huệ đã biết Du Ân là con gái nhà họ Diệp, nhưng sự vượt trội của bà ta trước mặt Du Ân suốt bao năm qua khiến bà ta theo bản năng lạnh lùng nói với Du Ân: “Sao cô lại ở đây?”
Du Ân vô cảm đáp: “Tôi đến đây để thăm ông nội.”
Đổng Văn Huệ nhìn lướt qua hộp giữ ấm trong tay cô, không nhịn được mà cười lạnh một tiếng: “Du Ân, chắc không phải cô còn không biết xấu hổ mà thử lấy lòng Phó Đình Viễn bằng cách này đấy chứ?”
Giọng điệu của Du Ân trở nên lạnh hơn: “Bà Phó, bà nghĩ nhiều rồi. Tôi đến thăm ông nội chỉ vì ông nội từng rất tốt với tôi.”
Đổng Văn Huệ chế nhạo: “Ai biết cô có phải là người khẩu thị tâm phi, có ý đồ khác hay không chứ?”
Đổng Văn Huệ tự tin nghĩ rằng Du Ân làm những điều này là vì Phó Đình Viễn.