Chương 447

Khi các phóng viên hỏi câu hỏi này, tim Phó Đình Viễn co thắt lại, tâm mắt không nhịn được mà chăm chú quan sát sườn mặt của Du Ân từ phía sau.

Nếu cô không muốn về thủ đô, có lẽ anh phải chuyển nhà họ Phó đến thủ đô Du Ân nhẹ nhàng nói: “Tôi còn có việc phải làm ở Giang Thành, trong khoảng thời gian này sẽ không tới đó, khi nào xong việc tôi sẽ cân nhắc.”

Câu trả lời của Du Ân khiến trái tim Phó Đình Viễn sống lại rồi lại chết đi.

Quả nhiên, cô dự định sẽ đến thủ đô.

Quả nhiên, cô không hề có chút lưu luyến hay hoài niệm với những người ở Giang Thành.

Nhưng cô làm vậy cũng là điều dễ hiểu, Diệp Văn là cha ruột của cô, còn anh chỉ là chồng cũ, người đã làm cô tổn thương sâu sắc, cô luyến tiếc anh làm cái gì?

Cho dù có thứ gì đó khiến cô luyến tiếc, thì có lẽ cũng chỉ có bạn tốt Tô Ngưng của cô. Dù sao thì tất cả quãng thời gian khó khăn và đen tối trong cuộc đời cô đều có Tô Ngưng cùng cô trải qua.

Mà anh, trong ba năm kết hôn đều chưa từng cùng cô làm cái gì.

Diệp Văn tiếp lời Du Ân và nói thêm: “Chúng tôi là cha con ruột thịt, mà tôi lại không được chứng kiến rất nhiều quãng thời gian trong cuộc đời con bé, tôi cũng hy vọng con bé có thể đến thủ đô để dành thời gian bên tôi.”

“Nhưng con bé lớn lên ở Giang Thành, trọng tâm sự nghiệp.

hiện tại của con bé cũng ở Giang Thành, tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của con bé, dù con bé ở đâu, mọi người trong nhà họ Diệp đều yêu con bé.”

Lời của Diệp Văn làm cho mắt Du Ân đỏ hoe, cảm giác được gia đình yêu thương này thật sự rất tuyệt.

Từ nay trái tim cô sẽ tràn đầy tình yêu của mọi người, sẽ không còn thiếu thốn tình cảm nữa phải không?

Không còn khao khát một người đàn ông nào đó có thể cho cô một mái ấm gia đình nữa đúng không?

Diệp Văn đưa tay lên võ nhẹ lên tay cô để an ủi cô.

Diệp Văn nói thêm: “Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến cha con chúng tôi, cuối cùng, tôi có một điều nữa muốn nói.”

Các phóng viên trao micro cho ông ấy và chờ đợi Diệp Văn nói tiếp.

Diệp Văn vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi, ánh mắt sắc bén nhìn vào máy quay và tuyên bố: “Du Ân là con gái của tôi, từ giờ trở đi, tôi và nhà họ Diệp sẽ bảo vệ con bé, không để bất cứ ai bắt nạt con bé.”

Các phóng viên có mặt đều cảm thấy lạnh gáy trước ánh mắt và lời nói của ông ấy, không thể không thừa nhận, khi Diệp Văn lạnh lùng lên thì rất đáng sợ.

Nhưng điều này có thể khiến bọn họ nhận ra ông ấy vô cùng yêu thương Du Ân, cô con gái thất lạc nhiều năm mới tìm thấy.

Sau đó Diệp Văn lại nói với các phóng viên trước mặt: “Tôi hy vọng sau này mọi người sẽ yêu thương con bé nhiều hơn, con bé là một biên kịch, chỉ là một người đứng sau hậu trường, vì vậy mong mọi người đừng làm phiền con bé quá nhiều.”

“Được, được.” Các phóng viên nối tiếp trả lời.

Văn nhớ tới gì đó nên lại nói với phóng viên: “Con gái tôi hiện đang sống trong một biệt thự, là do tôi tặng, các loại trang sức mà nó đeo cũng là do bà nội của nó tặng, sau này mọi người đừng viết mấy thứ vớ vẩn như người đàn ông vớ vẩn nào tặng con bé gì đó.”

“Cũng đừng viết con bé sẽ vì tiền hay vì lợi ích mà đi theo người đàn ông vớ vẩn nào hay những chuyện tương tự như vậy, con bé không cần.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play