Chương 397
Chẳng qua, sáng sớm hai người này đã ra ngoài là muốn làm gì thế?
Phó Đình Viễn cảm thấy mình nhất định phải tìm người đi theo, chắc không phải đi hẹn hò đấy chứ?
Nghĩ vậy, cả người Phó Đình Viễn đều trở nên không ổn.
Sắc mặt anh trầm xuống lấy điện thoại di động ra, bảo Chu Nam sắp xếp người đi theo Du Ân và Diệp Văn trước.
Tuy anh tin quan hệ của Du Ân và Diệp Văn vô cùng đơn †huần, nhưng anh không hề muốn thấy Du Ân và Diệp Văn ở riêng với nhau.
Du Ân dẫn Diệp Văn ăn sáng trước, tại khu phố cũ mà trước đây cô từng ở.
Hai người vừa ăn sáng, Du Ân vừa nói: “Lúc cháu còn nhỏ đã ở kế bên này, thời ấy chỉ là những ngày tháng bình thường, sau khi lên tiểu học thì Du Thế Quần kiếm được tiền, bọn cháu chuyển vào biệt thự, nhưng không được mấy năm ông ta đã dính vào cờ bạc cùng với một đống tệ nạn xấu, công ty làm ăn ngày càng sa sút, cho đến sau cùng vào không đủ ra buộc phải đóng cửa phá sản.”
Du Thế Quần làm về kiến trúc, mỗi lần nhận thầu một công trình cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Những ngày tháng huy hoàng nhất ông ta cũng có chút danh tiếng tại Giang Thành, nhưng danh lợi mang đến cho ông ta sự hưởng thụ, đồng thời cũng mang đến cho ông ta vô vàn sự hấp dẫn.
Cực hiển nhiên, Du Thế Quần không chống lại được hấp dẫn nên đã thất bại thảm hại.
Sau khi thất bại, ông ta cũng không học được bài học đắt giá mà tiếp tục sa vào con đường tệ nạn, bởi vì ăn chơi đàng điếm thành quen nên cũng không từ thủ đoạn mà kiếm tiền.
Ông ta nói tiễn cô lên giường của Phó Đình Viễn là vì thành toàn cho cô, thật ra nguyên nhân chính là bởi vì Phó Đình Viễn có quyền có thế, ông ta có thể vơ vét được một khoản tiền kếch xù.
Diệp Văn mím môi im lặng một lúc lâu, lại đau lòng hỏi cô: “Thế ông ta có từng đánh cháu không?”
“Chuyện này thì thật không có.” Du Ân tỉ mỉ kể lại: “Trước đây cháu có mẹ che chở, ông ta không dám đánh, cùng lắm cũng chỉ mắng vài câu, chê nuôi cháu không công, chỉ biết tiêu tiền của ông ta thôi.”
“Về sau cháu trưởng thành rồi, ông ta cũng không phạt cháu được nữa.”
Thông qua mấy câu kể lại đơn giản của Du Ân, Diệp Văn đã có thể tưởng tượng ra trước đây cô sống thế nào rồi.
Nói ra ông thật sự phải cảm ơn vợ Du Thế Quần, nếu không có bà ấy nhân hậu từ ái nhận nuôi Du Ân, nếu không phải bà ấy tốt bụng vẫn luôn che chở cho Du Ân, không buông tay Du Ân thì hiện tại còn không biết con gái ông sẽ trở thành cái dạng gì nữa.
Du Ân nhìn ra tâm trạng Diệp Văn có chút nặng nề, cô vội vàng cười an ủi ông: “Những chuyện này đều đã qua rồi, cháu cũng rất cảm ơn những gì đã trải qua, chúng nó khiến cháu trở nên kiên cường hơn.”
Diệp Văn không nói thêm gì nữa, sau khi ăn sáng xong, Du Ân lại dẫn Diệp Văn đến nơi cô từng đi học, từ tiểu học đến đại học, thuận tiện cũng giới thiệu cho Diệp Văn biết thành tích của mình.
Diệp Văn nghe mà thấy tự hào, những tài hoa về phương diện văn chương của ông đều truyền lại hết cho Du Ân, đây là điều mà ông vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, vui mừng nhất.
Thật ra Du Ân khá là tò mò vì sao Diệp Văn lại muốn xem cuộc sống sinh hoạt trước kia của cô, nhưng cô cũng muốn Diệp Văn có thể thân thiết, tăng tiến tình cảm với mình, cho nên cô không cũng không nghĩ gì khác.
Buổi chiều, Du Ân đưa Diệp Văn về khách sạn, còn cô thì về nhà.
Hai người nghỉ ngơi qua loa rồi chuẩn bị cho việc tham gia tiệc tối.