Chương 374

“Không quen biết!”

“Quen biết.”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, người nói không quen biết chính là Hứa Hàng, qua giọng nói không biết anh ta đang giận dỗi ai đó.

Còn người thẳng thắn thừa nhận có quen, đương nhiên là ‘Tống Nghênh.

Tô Ngưng trưng ra bộ mặt tôi hiểu rồi nhé, mở miệng nói: “Vậy hẳn là có quen.”

Hơn nữa giữa bọn họ chắc chắn từng có tình cảm mập mờ gì đó, mà người sau đó không thoát ra được chắc là Hứa ‘Tống Nghênh cười nhạt giải thích với Tô Ngưng: “Tôi và bác sĩ Hứa đều làm việc tại bệnh viện Giang Thành, tất nhiên là phải quen rồi.”

Tống Nghênh đưa ra lời giải thích như vậy là muốn xóa sạch quá khứ giữa cô ta và Hứa Hàng, chỉ thừa nhận mối quan hệ đồng nghiệp hiện tại.

Tô Ngưng buông tay: “Cũng đúng.”

‘Thấy Hứa Hàng cả đêm chỉ ngồi tức giận, Dịch Thận Chi lại bày thêm chuyện làm Hứa Hàng đã rét vì tuyết lại giá vì sương, anh ta nhìn Tống Nghênh hỏi: “Bác sĩ Tống, cô có thể nói vì sao theo đuổi thần tượng Chu Dật không?” ¡ “Mấy cậu trai trẻ bây giờ sức hút lớn như vậy, chúng tôi lớn tuổi rồi phải tìm hiểu rồi học theo mới được.”

‘Tống Nghênh không hề bủn xỉn từ ngữ mà khen Chu Dật: “Khuôn mặt đẹp trai, khí chất hơn người, năng lực làm việc cũng xuất sắc.”

“Cảm ơn bác sĩ Tống.’ Chu Dật cong cong khóe môi để lộ nụ cười mê người, khiêm tốn nhận lời khen từ Tống Nghênh rồi nói: “Sau này tôi sẽ nỗ lực thêm nữa.”

‘Thành thực mà nói thì mấy lời khen ngợi của Tống Nghênh không phải nói quá, trong nhóm nhạc nam toàn những nghệ sĩ cùng tuổi, Chu Dật là một trong những gương mặt nổi bật nhất, thuộc hàng xuất chúng.

Ban đầu chỉ là hát và nhảy với tư cách ca sĩ, giờ đầu quân làm diễn viên, thành tích cũng gây được nhiều sự chú ý.

Mà bộ phim thanh xuân đô thị của cậu và Tô Ngưng nổi đình nổi đám vừa kết thúc, hình tượng chú chó săn nhỏ trong bộ phim đó đã khiến cậu trở nên nổi tiếng trong mùa hè, thu hút thêm được nhiều người hâm mộ.

Hứa Hàng khinh thường cười nhạt một tiếng, như thể năng lực nghề nghiệp của ai kia chẳng có gì đáng khen.

Anh ta và Phó Đình Viễn, còn cả Dịch Thận Chi nữa, có ai năng lực nghề nghiệp không mạnh chứ?

Mỗi người đều là người xuất sắc nhất trong từng ngành nghề của mình, Tống Nghênh còn không biết xấu hổ nói năng lực nghiệp vụ của Chu Dật xuất sắc, chẳng phải chỉ là ca hát với diễn kịch thôi sao? Còn không phải động não.

Chu Dật đó không phải có năng lực nghiệp vụ xuất sắc, mà là gương mặt kia xuất sắc!

Tô Ngưng trưng ra dáng vẻ xem kịch vui liếc mắt nhìn Hứa Hàng một cái, sau đó lại tiếp tục mở lời khen Chu Dật không ngớt miệng: “Là đồng nghiệp từng hợp tác chung với Chu Dật, tôi hoàn toàn tán đồng lời nhận xét của bác sĩ ‘Tống, Chu Dật không phải chỉ ưu tú bình thường đâu.

“Đúng không Du Ân?” Tô Ngưng cua qua Du Ân một chút, sau đó lại nói: “Mà đúng rồi, vai chó săn nhỏ mà Chu Dật hợp tác với tôi đó, chẳng phải là Du Ân hỗ trợ tuyển chọn sao.

Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng Tô Ngưng, Phó Đình Viễn đã đưa mắt nhìn về phía cô quan sát, thật không ngờ cô còn có ơn tri ngộ với Chu Dật, ha ha.

Còn nữa, lúc trước cô đã chọn vai diễn này cho Chu Dật, Vậy xem ra cô cũng rất yêu thích Chu Dật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play