Chương 349
Buổi tối, Du Ân và Thư Ninh đi cùng Diệp Văn đến nhà cũ của nhà họ Diệp để dự tiệc. Nhà họ Diệp vốn rất hưng thịnh nên khung cảnh cũng cực kỳ hoành tráng.
Đúng như lời Diệp Văn đã nói, ông ấy đã giới thiệu sự có mặt của cô với gia đình mình từ trước. Thế nên mọi người đều tỏ ra rất thân thiện với Du Ân, cũng nhờ vậy mà sự căng thắng trong lòng Du Ân cũng giảm bớt không ít.
Nhưng cô không biết Diệp Văn cũng đã kể thân thế thật của cô cho người trong nhà nghe, mỗi người nghe xong đều vừa mừng cho Diệp Văn vừa cảm thấy đau lòng và áy náy vì đã để Du Ân sống lưu lạc bên ngoài nhiều năm đến thế.
Nhất là bà cụ Diệp, bà ấy cứ kéo tay Du Ân rồi rơi nước mắt không ngừng. Mặc dù Du Ân không hiểu vì sao người nhà họ Diệp lại có tâm trạng kích động như vậy khi nhìn thấy cô nhưng cô vẫn sẵn lòng xem phần kích động này là sự lương thiện tốt đẹp của họ.
Thậm chí bà cụ Diệp còn đòi tặng cô một bộ trang sức bằng ngọc phi thúy, trong đó có đủ mọi thứ từ hoa tai, vòng cổ đến nhẫn và vòng tay.
Du Ân vừa nhìn thấy màu sắc của phỉ thúy đã biết những thứ này cực kỳ quý giá, làm sao dám nhận chứ.
Nhưng bà cụ và mọi người xung quanh đều khuyên cô nhận lấy, Du Ân từ chối không được, chỉ đành phải nhận trước.
Cô nghĩ thầm khi trở về sẽ đưa nó cho Diệp Văn và Thư Ninh, để họ giúp mình bảo quản.
Diệp Văn và Thư Ninh cũng chuẩn bị cho cô một món quà là một ngôi nhà ở Giang Thành, như thế cô sế không cần phải thuê nhà nữa.
Du Ân ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, Thư Ninh nói với cô bằng giọng ấm áp: “Một cô gái như cháu sống một mình ở Giang Thành. Chỉ khi có ngôi nhà của riêng mình, cháu mới có cảm giác thân thuộc và an toàn.”
Diệp Văn tiếp lời: “Chú hỏi thăm được cô bạn thân Tô Ngưng của cháu sống ở đây, vậy nên mới mua cho cháu một căn hộ để cháu ở gần cô ấy, khi cần hai người có thể chăm sóc lẫn nhau”
Đôi mắt Du Ân lập tức đỏ hoe, sự tỉ mỉ và thân thiết của Diệp Văn và Thư Ninh khiến cô không có cách nào kìm được xúc động.
Thật ra cô không có nhiều nhu cầu về nhà ở nhưng họ lại suy xét đến việc sắp xếp cho cô ở gần người bạn thân nhất của mình, thoáng chốc đã đâm trúng phần mềm yếu nhất trong lòng cô.
Trước kia ba mẹ của Du Thế Quần, cũng chính là người được gọi là ông bà của Du Ân đối xử với cô không tốt chút nào.
Ban đầu bọn họ cũng không biết cô không phải là cháu ruột, tìm mọi cách đay nghiến chỉ vì cô là con gái. Về sau biết được cô không phải cháu ruột nên lại càng bài xích và chán ghét trâm trọng hơn.
‘Thậm chí lễ mừng năm mới cũng không được phép đến nhà bọn họ chúc Tết. Thật ra khi đó không phải cô không cảm thấy khó chịu, nhất là mỗi lân Du Tùng chúc Tết về đều khoe khang những bao lì xì phình to với cô, còn có rất nhiều đồ ăn vặt và bánh kẹo.
Cô đã từng len lén trốn đi khóc rất nhiều lần, đã từng chán nản và thất vọng hỏi mẹ nuôi tại sao ông bà nội lại không thích cô. Vấn đề như vậy thì có thể có được loại đáp án thế nào cơ chứ? Cuối cùng mẹ nuôi chỉ có thể ôm cô khóc.
‘Thế nhưng giờ khắc này, trước tình yêu thương và lòng tốt của tất cả mọi người trong nhà họ Diệp, Du Ân cảm thấy những bất hạnh trong quá khứ dường như đã được chữa lành.
Đôi mắt vốn đục ngầu của bà cụ Diệp đỏ hoe, bà ấy kéo cô vào lòng, thương tiếc nói: “Bé ngoan, những năm qua cháu đã chịu khổ rồi, cháu yên tâm, sau này cháu sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn.”