Chương 321

Du Ân ngạc nhiên: “Sao anh biết?”

Chung Văn Thành nở nụ cười, đưa điện thoại di động cho.

cô nói: “Em nhận máy đi, nhất định là tìm em đó.”

Cùng là đàn ông, hơn nữa còn cùng là người đàn ông muốn có được Du Ân, Chung Văn Thành hiểu quá rõ suy nghĩ của Phó Đình Viễn.

Anh ấy và Phó Đình Viễn chỉ có quan hệ bạn hợp tác, hơn nửa đêm Phó Đình Viễn gọi điện tìm anh ấy nhất định không phải quan tâm anh ấy bị bệnh, cũng chắc chắn không phải tìm anh ấy để bàn công việc.

Ngoài tìm Du Ân ra thì còn có thể có chuyện gì?

Du Ân nghe điện thoại mà có chút không biết làm sao, chỉ nghe thấy giọng nói vô cảm của Phó Đình Viễn vang lên: “Em đang ở chỗ tên họ Chung kia à?”

Du Ân cực kỳ không thích nghe anh gọi Chung Văn Thành như vậy, nhưng lại không có cách nào khác chỉ trích anh ngay trước mặt Chung Văn Thành, vì thế đành phải ngắn gọn đáp: “Phải.”

Phó Đình Viễn nói luôn: “Tiểu Tiểu phải làm sao?”

Du Ân nói: “Tôi chỉ không về một đêm thôi.”

“Nó mới bao nhiêu tuổi mà em đã nhãn tâm ném nó ở nhà một mình thế?” Lời này của Phó Đình Viễn cứ như Du Ân ngược đãi Tiểu Tiểu không bằng.

Du Ân cảm thấy, Phó Đình Viễn không phải đang ăn thuốc nổ thì chính là bị thần kinh rồi.

Lúc đi cô có chuẩn bị tốt đồ ăn thức uống cho mèo rồi, hơn nữa cũng không phải cô rời đi mấy ngày liền, nhiều nhất là buổi sáng ngày mai cô sẽ trở về, anh cứ phải công kích cô thế sao?

Lại còn nói cái gì mà cô nhãn tâm, nói cứ như anh quan tâm đến Tiểu Tiểu lắm ấy, một người chưa bao giờ thích động vật nhỏ như anh, có tư cách gì mà chỉ trích cô?

Du Ân thật không muốn nói thêm một câu nào với Phó Đình Viễn: “Nếu không có chuyện gì thì cúp máy đây.”

Phó Đình Viễn thấy cô muốn cúp điện thoại thì vội vàng nói một câu: “Tôi đến tìm em lấy chìa khóa, tôi sẽ chăm sóc cho Tiểu Tiểu.”

Du Ân trợn trừng mắt, không cần thiết phải làm đến mức đó chứ.

Chẳng qua xét cho cùng thì vẫn là mèo anh tặng, Du Ân vẫn phải nhận ơn tình của anh, cho nên bèn nói: “Nếu anh lo lắng cho Tiểu Tiểu thì tôi sẽ nhờ Tô Ngưng đến chăm sóc, thời gian không còn sớm, không phiền đến anh nữa.”

Sau khi Du Ân nói xong thì dứt khoát cúp điện thoại.

Cô mới không thèm để Phó Đình Viễn đến chăm sóc cho Tiểu Tiểu đấy, thứ nhất là vì loại người như anh vốn không biết chăm sóc người khác, thứ hai là vì cô không muốn anh đến nhà cô.

Du Ân cúp điện thoại, Chung Văn Thành cũng không hỏi cô và Phó Đình Viễn đã hàn huyên những gì, chỉ ấm giọng nói: “Em về đi, chắc anh không sao nữa rồi.”

Du Ân lắc đầu: “Không cần, em chờ anh hoàn toàn hạ sốt rồi mới đi.”

Chung Văn Thành khe khẽ thở dài: “Du Ân, cám ơn em.”

“Không sao mà.” Du Ân không cảm thấy có gì phiền, lần trước cô bị Phó Thiến Thiến bắt cóc, di chứng để lại khiến cô bị bệnh phải nhập viện, mấy ngày đó Chung Văn Thành cũng chăm sóc cô cẩn thận tỉ mi, hiện tại cô không có lý nào lại bỏ Chung Văn Thành đang sốt cao lại một mình.

Du Ân lại dặn dò anh ấy: “Anh mau nghỉ ngơi đi, có chỗ nào không thoải mái thì gọi em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play