Chương 3: Ly hôn chỉ có thể cạp đất mà sống

Nhưng thật ra cô cũng tốt nghiệp một trường đại học có tiếng, chẳng qua chỉ là vừa tốt nghiệp đại học xong đã phải gả cho Phó Đình Viễn, rửa tay gác kiếm làm mợ Phó mà thôi.

Phó Đình Viễn cười lạnh nói: “Tốt, sáng mai gặp ở cục dân chính lúc tám giờ ba mươi.”

Nói đã đến nước này, Du Ân quay đầu rời đi, nếu đã vạch mặt rồi thì không thể nào cùng ngủ trên một cái giường được nữa.

Nhưng mà sau lưng bỗng nhiên truyền đến một sức lực hung hăng túm cô lên giường, thân thể cao lớn rắn chắc của người đàn ông đè cô ở dưới thân mình.

Du Ân giãy giụa nói: “Không phải anh đồng ý ly hôn rồi sao? Bây giờ anh đang làm cái gì vậy?”

Phó Đình Viễn cắn khóe môi của cô, hung tợn nói: “Còn chưa ly hôn, cô nói bán thân cho tôi, vậy thì tôi ngu hay sao mà không ngủ?”

Du Ân gắt gao cắn môi của mình…

Dưới hành động kịch liệt không chút thương hoa tiết ngọc nào của Phó Đình Viễn, Du Ân cũng nghĩ thông rồi, Phó Đình Viễn nói rất đúng, ngu sao mà không ngủ.

Khuôn mặt và dáng người của Phó Đình Viễn rất tốt, phương diện nào đó cũng rất tuyệt, sau khi ly hôn thì đến tám mươi phần trăm cô sẽ không tìm được người đàn ông nào “thượng hạng” như vậy được nữa, vậy thì sao không hưởng thụ thật tốt chứ?

Sau khi nghĩ thông suốt, cô đưa cánh tay trắng nõn mảnh khảnh lên ôm lấy cổ của Phó Đình Viễn, cùng anh quấn quýt lấy nhau.

Sau đó, thậm chí cô còn xoay người đè Phó Đình Viễn ở dưới thân.

Trong ba năm kết hôn với Phó Đình Viễn, cô chưa bao giờ to gan và nhiệt tình như vậy, cô vẫn luôn là ngượng ngùng, hướng nội, trầm tĩnh, trong cuộc sống là như thế, trên giường cũng là như thế.

Cho nên hành động lần này của cô khiến cho cả người Phó Đình Viễn cứng đờ. Trong bóng tối, tiếng thở dốc của người đàn ông cũng nặng xuống.

Du Ân nghe thấy thì khuôn mặt đỏ tới mang tai, dứt khoát ôm lấy mặt anh, hôn xuống…

Sau đó cô cũng chẳng có tâm trạng suy nghĩ điều gì nữa, đêm nay giữa cô và Phó Đình Viễn lại có được sự hài hòa mà trước đây chưa từng có, không biết có phải bởi vì cô nhiệt tình chủ động hay không.

Sáng sớm hôm sau, khi Du Ân tỉnh lại thì Phó Đình Viễn đã không còn ở nhà.

Cô bình tĩnh, sau khi rửa mặt ăn bữa sáng xong thì cô lái xe đi đến cục dân chính, hôm qua đã bàn rồi, tám giờ ba mươi.

Đợi từ tám giờ ba mươi đến chín giờ, bóng dáng của Phó Đình Viễn vẫn không hề xuất hiện.

Đợi thêm nửa tiếng nữa, Du Ân đành phải gọi điện thoại cho anh: “Tôi đã đến cục dân chính rồi, khi nào anh đến?”

Phó Đình Viễn hờ hững nói: “Tôi đang ở Hải Thành.”

“Cái gì?” Du Ân rất là kinh ngạc, sau khi kinh ngạc lại có chút tức giận: “Không phải anh nói tám giờ ba mươi đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn sao?”

“Dự án bên này xảy ra chút chuyện, sáng sớm tôi đã phải chạy qua đây xử lý rồi.”

“Nếu không có chuyện gì thì cúp máy.” Giọng điệu của Phó Đình Viễn bình bình, nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Du Ân cầm điện thoại, một ngọn lửa không biến tên dâng lên trong lòng.

Bởi vì đối với anh mà nói, cô là thứ có cũng được không có cũng chẳng sao, cho nên một chuyện lớn như ly hôn cũng có thể cho cô leo cây.

Ngồi vào trong xe một hồi lâu tâm trạng của cô mới dần bình phục lại được. Hai mươi phút sau, cô xuất hiện ở trước cửa nhà của Tô Ngưng – bạn tốt của mình.

Tô Ngưng là một ngôi sao đang hot, xinh đẹp nổi tiếng.

Nghe Du Ân nói cô quyết định ly hôn với Phó Đình Viễn, cô ấy lập tức vòng tay ôm cô vào lòng: “Chúc mừng cậu, sắp thoát khỏi bể khổ rồi.”

Du Ân cạn lời trước biểu cảm khoa trương của Tô Ngưng, nhưng cũng đủ để nhìn ra được Tô Ngưng bất mãn thế nào đối với cuộc hôn nhân giữa cô và Phó Đình Viễn.

Tô Ngưng thấm thía nói: “Tớ đã sớm khuyên cậu rồi, nhân lúc còn trẻ thì sớm rời khỏi anh ta đi, như thế cậu mới có vốn liếng bắt đầu lại từ đầu.”

“Tớ biết rất nhiều cậu trai nhỏ tươi mơn mởn trong giới giải trí, sau khi ly hôn tớ sẽ giới thiệu hết cho cậu.”

Du Ân vội vàng lắc đầu: “Đừng đừng đừng, tớ không muốn yêu đương với ngôi sao đâu, tớ cũng không muốn yêu nữa.”

Khi Du Ân nói xong lời cuối cùng thì giọng điệu có chút ảm đạm, ba năm ở bên Phó Đình Viễn này, cô thật sự đã bị tổn thương rất lớn.

Tô Ngưng tiếc nuối hô lên: “Không phải chứ? Một người đẹp vừa xinh như hoa vừa có tài năng thế này mà lại không muốn yêu đương ư? Quá phung phí của trời rồi!”

Du Ân rủ mắt xuống nhìn ly rượu đỏ, lầm bầm: “Đàn ông thì có gì tốt chứ? Còn không bằng chuyên tâm gây dựng sự nghiệp.”

Cô cũng muốn chứng minh, sau khi rời khỏi Phó Đình Viễn, cô vẫn có thể sống rất tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play