Chương 298
Du Ân khẽ nở nụ cười: “Dù có nghiêm túc thật hay không thì em cũng không có ý định suy xét chuyện này.”
Chung Văn Thành nghĩ ngợi, rồi nói: “Ngày mai anh sẽ trở về một chuyến, trong nhà em đã có mèo mới, Muội Muội cứ ở chỗ em hoài cũng không ổn.”
Du Ân vội vàng từ chối: ‘Không sao đâu, em chăm được mà.”
“Cũng vừa lúc anh có chuyện khác cần giải quyết.” Chung Văn Thành cau mày nói: “Mấy hôm trước Tử Dạ gọi điện cho anh, nói muốn rời khỏi Chung Đỉnh. Anh không hề phản đối việc này, con người thường hướng tới chỗ cao, nếu cô †a tìm được con đường tốt hơn, anh tất nhiên sẽ thành tâm chúc phúc.”
“Anh có hỏi chỗ làm mới của cô ta, kết quả cô ta lại nói muốn tới công ty Thẩm Dao” Trên mặt Chung Văn Thành tràn ngập vẻ lo lắng: “Cả Thẩm Dao lẫn công ty của cô †a căn bản chẳng có chút tiền đồ nào, không thể phát triển nổi, nên anh định qua về gặp Tử Dạ một lần, cố gắng khuyên nhủ cô ta một phen.”
“Đúng thế, nhân phẩm của Thẩm Dao rành rành ra đó, nếu Tử Dạ chuyển tới Dao Trì thật, e là sẽ không có cơ hội phát triển đâu.” Du Ân vô cùng đồng ý với ý kiến của Chung Văn Thành.
Chung Văn Thành lắc đầu, đáp lại: “Kỳ thật nhân phẩm của Tử Dạ cũng chẳng quá vượt trội, nhưng dù sao cũng là anh dẫn cô ta vào nghề này, nên anh muốn chịu trách nhiệm một chút cho tương lai của cô ta.”
“Khi còn ở Chung Đỉnh, có anh gây sức ép, nên rất nhiều việc cô ta không dám làm gì quá phận, nhưng nếu cô ta tới chỗ Thẩm Dao, cùng Thẩm Dao hợp tác với nhau, chỉ sợ cái vòng luẩn quẩn này sẽ bị hai người đó quấy thành hồ nước đục”
“Lúc trước, Tử Dạ là nhờ vào quyển sách và kịch bản kia nên mới nổi tiếng trong một đêm, anh biết cô ta còn thiếu sót nhiều chỗ, cô ta là do anh dẫn vào nghề, tất nhiên là anh hy vọng cô ta có thể khiêm tốn hơn, chăm chỉ học hỏi, đề cao năng lực bản thân, từ đó tranh thủ thời cơ chiếm được một chỗ đứng nhỏ trong ngành sản xuất biên kịch.”
“Ai ngờ đâu cô ta lại chẳng có chút ý chí tiến thủ nào, trái làm mấy chuyện đáng xấu hổ sau lưng anh” Vừa nhắc tới Tử Dạ, ngay cả người hòa nhã như Chung Văn Thành cũng chẳng thể nói ra được câu nào hay về cô ta.
“Chỉ cần lúc trước cô ta chăm chỉ và khiêm tốn bằng nửa em thôi thì bây giờ cũng đâu thành ra bộ dạng này.”
Cuối cùng Chung Văn Thành cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Khi quay về anh sẽ cố gắng khuyên cô ta đừng tới chỗ ‘Thẩm Dao làm, nếu cô ta không chịu nghe lời anh thì cũng chịu, chẳng còn cách gì. Thừa dịp này anh cũng sẽ đón Muội Muội về luôn, em cũng có thời gian chuyên tâm viết kịch bản.”
Chăm sóc vật nuôi thật sự không phải chuyện gì dễ dàng, tính ra chẳng khác gì đang chăm em bé cả. Cộng thêm con mèo con mà Phó Đình Viễn tặng Du Ân còn rất nhỏ, hao phí rất nhiều tinh lực của Du Ân.
Chung Văn Thành không nỡ để Du Ân phải khổ cực như vậy, nên chỉ đành đón mèo của mình về.
Chung Văn Thành đã quyết định xong xuôi rồi, Du Ân cũng chỉ có thể chấp nhận.
Buổi tối, Diệp Văn gọi điện cho Du Ân, để hỏi chuyện của Du Ân với Thẩm Dao đến đâu rồi.
Du Ân nói rõ sự thật, Diệp Văn nghe xong thì rất tức giận: “Cô ta bắt nạt cháu như vậy là vì cảm thấy cháu không có người chống đỡ, nên không thể làm gì được cô ta, đúng là chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.”
Du Ân không ngờ Diệp Văn lại giận dữ như vậy, cô khẽ nói: “Không sao đâu ạ, cháu sẽ cho cô ta hai cơ hội nữa.”
Du Ân không phải là đứa con gái không hiểu chuyện, tất nhiên cô biết rõ Thẩm Dao đang ỷ cô không có người chống đỡ nên bắt nạt cô, kể cả mấy người Phó Thiến Thiến cũng thế.