Chương 202
Dọa cho cô ta lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó buông Chu Mi ra cung kính cụp mắt hô lên: “Sếp Phó!”
Nhân tiện nhanh chóng ngẫm lại vừa rồi chính mình có nói bậy bạ gì về Phó Đình Viễn hay không, kẻo lại bị anh xử phạt.
Ai ngờ Phó Đình Viễn không nói câu nào, trực tiếp sải đôi chân dài đi mất, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm Phó Đình Viễn bất ngờ xuất hiện, khiến cho Chu Mi giật mình thon thót, lúc này cô ấy vội vàng chào tạm biệt với mấy vị đồng nghiệp trong văn phòng tổng giám đốc, mau chóng đuổi theo Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn đang đứng chờ thang máy, sau khi Chu Mi đứng bên cạnh anh, hô lên một tiếng: “Sếp Phó…”
“Vừa rồi mấy vị đồng nghiệp chỉ đang nói giỡn mà thôi.
Chu Mi cảm thấy cô ấy cần phải nói đỡ mấy câu cho họ, dù sao mấy ngày nay tâm trạng của sếp mình cũng không tốt.
Phó Đình Viễn thờ ơ nói: “Tôi vừa mới đi ngang qua thôi.”
Ý tứ chính là, anh vẫn chưa nghe thấy những lời họ nói.
Chỉ có điều, tuy ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng câu nói “thích ai thì hãy dốc hết sức theo đuổi, dẫu cho sau này không có kết quả, ít nhất cũng không phải tiếc nuối” của vị đồng nghiệp nam kia lại trực tiếp văng vắng trong đầu anh.
Cả đời này anh chưa từng theo đuổi ai, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào.
Ban đầu anh ở bên Thẩm Dao, nhưng không hề cố ý lấy lòng hay theo đuổi đối phương, bởi vì cô ấy có tình cảm với anh. Sau mấy lần họ gặp mặt cùng nhau dùng bữa, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên trở thành người yêu của nhau.
Hơn nữa, chỉ cần theo đuổi, cho dù không có kết quả cũng chẳng sao ư?
Tính cách anh không cho phép loại chuyện này xảy ra, nếu đã theo đuổi người ta thì nhất định phải thành công.
Chu Mi liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phó Đình Viễn, lén thở phào nhẹ nhõm, anh không nghe thấy họ nói gì là tốt rồi.
Phó Đình Viễn lái xe đậu ở hầm ngầm rời khỏi, bất giác lái xe về hướng chỗ ở của Du Ân.
Nhưng khi tới một ngã tư phía trước, anh lại đánh tay lái rời đi.
Bây giờ cô vừa mới trở lại, chắc chắn rất mệt. Dù sao anh có thể gặp cô trong buổi ký tên của Diệp Văn vào ngày mai, có điều gì muốn nói thì lúc đó nói cũng không muộn.
Du Ân về đến nhà đã rất muộn, cô thu dọn hành lý một chút rồi tắm rửa, sau đó lập tức nằm xuống nghỉ ngơi, quả thật bôn ba suốt cả một đường cũng khá mệt.
Mà sau khi Du Ân về tới nhà, trong một chiếc xe van dưới lầu nhà cô vang lên tiếng trò chuyện.
Một tên du côn nhuộm tóc vàng ngồi trong xe van nói với đầu bên kia điện thoại: “Cô Phó, người phụ nữ cô kêu chúng tôi theo dõi đã trở lại rồi”
“Tốt quá rồi!” Giọng người phụ nữ vang lên trong điện thoại, vừa độc ác lại vừa âm hiểm: “Vậy các anh cứ tiếp tục chờ, sau khi cô ta ra cửa thì bắt cô ta lại cho tôi, hết thảy đều tiến hành theo kế hoạch lúc trước.”
“Được thôi.” Tên tóc vàng vui vẻ đáp lại: “Tôi đảm bảo sẽ làm chuyện mà cô giao một cách suôn sẻ.”
Sau khi cúp máy, tên tóc vàng nói với đồng bọn bên cạnh: “Chúng ta phải làm chuyện lần này cho tốt, đó là một số tiền lớn đấy”