Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn được cưng chiều trong lòng bàn tay, nào đã từng chịu ấm ức như vậy.

Cô ta có gia thế trọng đại, tướng mạo ưu nhìn, thân hình đẹp, khí chất tốt, từ trước đến nay chỉ có người khác vây quanh khen ngợi cô ta, loại bấp bênh bị toàn mạng xã hội mạng chửi này khiến cô ta hận người lái dư luận đến chết.

Ban đầu, mọi người đều nói rằng cô ta tung tin tình cảm với Phó Đình Viễn, nhưng sau khi sau khi tài khoản kia lái dư luận, có vẻ như đã hoàn toàn thay đổi, cô ta trở thành tiểu tam thâm hiểm khó lường âm thầm chen chân vào cuộc hôn nhân của Phó Đình Viễn.

Cô ta là tiểu tam khi nào?

Muốn nói tiểu tam, rõ ràng Du Ân mới là người thứ ba!

Là cô bò lên giường của Phó Đình Viễn, là cô phá hoại tình cảm giữa cô ta và Phó Đình Viễn.

Nếu không phải Du Ân nửa đường xuất hiện, theo tính cách của Phó Đình Viễn, bên cạnh anh không thể có người phụ nữ khác, đợi đến khi cô ta trở thành diễn viên nổi tiếng, Phó Đình Viễn vẫn là của cô ta.

Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Du Ân, mọi thứ của cô ta đều bị hủy hoại.

Nhưng cô ta đã quên rằng khi Du Ân bò lên giường của Phó Đình Viễn, cô ta và Phó Đình Viễn đã chia tay.

Hơn nữa sau đó Du Ân cũng là mợ Phó danh chính ngôn thuận, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể coi là kẻ thứ ba.

Còn cô ta, trong hoàn cảnh biết rõ Phó Đình Viễn đã kết hôn vẫn không ngừng thân mật với Phó Đình Viễn, đó mới chính là kẻ thứ ba, người trên mạng xã hội không có mắng nhầm cô ta.

Thẩm Dao khóc vô cùng đau đớn thương tâm, vẻ mặt của Thẩm Thanh Sơn ảm đạm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu cậu ta đã không biết tốt xấu như vậy, thì cũng không cần phải giơ cao đánh khẽ với cậu ta.”

Thẩm Thanh Sơn vốn dĩ cho rằng Phó Đình Viễn vẫn còn có thể cứu chữa, nhưng không ngờ tới nay Phó Đình Viễn lại trực tiếp nói muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ, khiến ông ta cũng bị chọc tức gần chết.

Lâm Như trông thấy con gái nhà mình khóc như vậy, trái tim cũng tan nát.

Bà ta ôm Thẩm Dao và nói với Thẩm Thanh Sơn: “Phải xử lý thằng nhóc hội hảm nhà họ Phó, nhưng vấn đề cấp bách là phải làm dịu những lời dối trá vụ khống bất lợi cho con gái.”

Thẩm Thanh Sơn tức giận nói: “Tôi đi tìm người xóa bài đăng!”

Nhưng dù có mạnh tay xóa các bài viết để trấn áp những tư liệu đen này đi chăng nữa thì danh tiếng của Thẩm Dao cũng đã bị bôi nhọ.

Thẩm Thanh Sơn xóa bài viết này như vậy, ngược lại lại mang đến một làn sóng đen khác cho Thẩm Dao:

Có tiền mua tiên cũng được, xem tốc độ xóa bài đăng này đi!

Đó chính là sức mạnh của tư bản!

Cô Thẩm là có tật giật mình sao, nếu không tại sao phải xóa bài đăng?

Thẩm Thanh Sơn không ngờ sức chiến đấu của đám đông cư dân mạng lại mạnh mẽ như vậy, nhất thời tức giận đến nỗi hai mắt đen lại, thì ra bây giờ bọn họ làm gì cũng là sai.

Lâm Như ở một bên bất lực đề nghị: “Dao Dao, hay là chúng ta cũng giống như Phó Thiến Thiến, ra nước ngoài đi.”

Hiện giờ trên mạng đều chửi cả nhà bọn họ, chỉ có ra nước ngoài né tránh

đầu sóng ngọn gió mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Thẩm Dao cắn chặt môi mình, một lúc sau cô ta mới hung hăng nói: “Con không đi!”

“Con phải ở lại nước, phải trả đũa bọn họ, phải chống lại bọn họ, bọn họ khiến con sống không yên ổn, con cũng sẽ không để bọn họ được thoải mái!”.

Lâm Như có chút không tán đồng với suy nghĩ của Thẩm Dao: “Dao Dao, chuyện này cho qua đi, chia tay cũng chia tay rồi, con cứ sống tốt cuộc sống của mình, những chuyện khác cứ để ba con xử lý.”

Mặc dù chuyện thành thế này Lâm Như cũng rất tức giận, nhưng bà ta cảm thấy tốt hơn hết Thẩm Dao nên rời đi.

Mặc dù Phó Đình Viên là người xuất sắc trong những người trẻ tuổi tài năng tuấn tú của Giang Thành, nhưng người trẻ tuổi tài năng tuấn tú của Giang Thanh cũng không phải chỉ có một mình Phó Đình Viễn, buông bỏ Phó Đình Viễn, con gái của bà ta vẫn có thể tìm được người tốt hơn.

Nghĩ đến đây, Lâm Như lại vội vàng nói: “Con buông bỏ cậu ta, sau đó mẹ lập tức sẽ sắp xếp cho con người đàn ông ưu tú khác.

Thẩm Dao tức giận quát lên: “Mẹ, mẹ coi tình cảm của con là thứ gì?”

Lâm Như vô duyên vô cớ bị quát, bà ta có chút không vui, thì thào: “Ban đầu bảo con chia tay trở về nước tiếp xúc Phó Đình Viễn, không phải con cũng không có vấn đề gì sao? Tại sao bây giờ lại không như vậy?”

Lâm Như không nghĩ rằng con gái là kiểu người bị mắc kẹt bởi tình yêu, bà ta và Thẩm Thanh Sơn đã dạy dỗ cô ta từ nhỏ, đặt lợi ích lên trên tất cả, thứ như tình yêu không thể làm thức ăn được.

Ban đầu bà ta đã nói với Thẩm Thanh Sơn rằng Phó Đình Viễn là lựa chọn tốt hơn, Thẩm Dao không nói hai lời liền chia tay về nước. Lâm Như cho rằng hiện giờ Thẩm Dao vẫn có thể thoải mái như vậy, nhưng không ngờ lần này không thể rời khỏi.

Thẩm Dao lau nước mắt, oán hận nói: “Quả thực con cũng không quá lưu luyến Phó Đình Viễn, con là không cam tâm, con không cam tâm thua một kẻ không có gì cả như Du Ân.

“Cô ta dựa vào đầu mà cướp Phó Đình Viễn ra khỏi con? Con không cam tâm!” Thẩm Dao lại nhấn mạnh thêm một lần rằng bản thân không cam tâm.

Thành thực nói trắng ra, cái gọi là không cam tâm của cô ta chẳng qua chỉ là sự ái mộ hư vinh giữ thể diện mà thôi, cũng do từ bé bị chiều hư nên không thể chấp nhận bất kỳ sự thất bại hay vấp ngã nào.

Chỉ có cô ta không cần vị trí của người khác, người khác không thể không cần cô ta trước.

Ban đầu bất luận là chia tay với người bạn trai nước ngoài kia hay là sau này chia tay với Phó Đình Viến đều là cô ta nói ra trước, cho nên cô ta không cảm thấy mất mặt.

Bây giờ cô ta dốc lòng nhọc sức muốn gả cho Phó Đình Viễn, vậy mà Phó Đình Viễn lại không cần cô ta, hơn nữa còn bởi vì người phụ nữ không có gì như Du Ân mới không cần cô ta, Thẩm Dao nghĩ tới điều đó liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Đó là lý do tại sao cô ấy muốn trả thù Phó Đình Viễn và Du Ân.

Lâm Như không ngờ cô ta lại có thái độ như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play