Du Ân sợ hết hồn hết vía một phen, sau đó anh có thể đừng nói cái gì mà “Cả người cô anh cũng nhiều rồi, nhìn chân thôi mà xấu hổ cái gì”.

Cũng may Phó Đình Viễn không nói, sau khi buông chân cô ra lại sâu xa nhìn cô một cái, sau đó lại ngồi vào vị trí ghế lái.

Ngay khi hai người vừa lái đi, Đồng Văn Huệ lập tức gọi điện thoại tới cho

Phó Đình Viễn.

Đoán chừng Phó Thiên Thiên đã về nhà, không biết Phó Thiến Thiến đã nói gì với Đổng Văn Huệ, chắc chắn Đồng Văn Huệ tới tìm anh để hỏi tội.

Cho nên sau khi nhận điện thoại, Phó Đình Viễn không đợi Đổng Văn Huệ nói gì, anh đã chủ động nói: “Mẹ, tội của Phó Thiến Thiên là không thể tha thứ, cho nó ra nước ngoài là con đã nhận từ lắm rồi.”

Đổng Văn Huệ bị anh làm cho nghẹn lời, thế nhưng vẫn cố hết sức cầu xin tha thứ cho Phó Thiên Thiên: “Thiên Thiên chỉ là nhất thời kích động mà thôi, hay là để con bé đến xin lỗi Du Ân nhé?”

Phó Đình Viễn lạnh lùng nói: “Muộn rồi.”

Anh và Du Ân cũng đã ly hôn, Phó Thiên Thiên nói xin lỗi có lợi ích gì?

Phó Đình Viễn lại kiềm nén lửa giận: “Còn nữa, mẹ, Thiên Thiên làm ra chuyện như thế, mẹ lại nói chỉ là nhất thời kích động, có thể thấy con bé thật sự đã bị mẹ chiều hư, con bé không thích hợp để tiếp tục ở cùng với mẹ.”

“Phó Đình Viễn!” Đổng Văn Huệ bị anh làm cho tức giận, không ngừng được hét lên: “Mẹ là mẹ ruột của con đấy!”

“Không phải con muốn bức chết mẹ sao?”

“Có phải nếu mẹ chết, mấy đứa sẽ yên tĩnh?”

Phó Đình Viễn vô cùng đau đầu, anh không ngờ mẹ anh vì để bao che cho Phó Thiên Thiên lại bắt đầu muốn sống chết.

Còn nữa, trong đầu Đồng Văn Huệ chỉ nghĩ đến lợi ích của một mình bà ta, chỉ muốn bảo vệ Phó Thiến Thiến, có từng suy nghĩ đến cảm nhận của người con trai này không?

Lúc anh kết hôn, Phó Thiên Thiên và Thẩm Dao hợp tác với nhau làm chuyện như thế với vợ anh, thậm chí còn gián tiếp khiến anh ly hôn, Đổng Văn Huệ vẫn tiếp tục bảo vệ Phó Thiên Thiên?

Trong lòng Đồng Văn Huệ, đứa con trai này có phải chỉ là một công cụ mang đến vinh hoa phú quý cho bà ta thôi không?

Nghĩ tới đây, anh không kiên nhẫn nói: “Nếu con bé làm chuyện sai trái, vậy thì sẽ phải bị trừng phạt.”

Anh nói xong lập tức cúp máy, không muốn để ý đến sự cuồng loạn của Đổng Văn Huệ.

Bởi vì cuộc điện thoại này, bầu không khí bên trong xe có chút nặng nề.

Du Ân suy nghĩ một chút, nói: “Chuyện đã qua rồi, thật ra anh cũng không cần phải làm thế với Phó Thiến Thiến.”

“Đối với em thì đã qua, nhưng đối với tôi chỉ vừa mới bắt đầu!A” Phó Đình Viễn tức giận rống lên.

Du Ân cảm nhận được tâm trạng của anh đang rất kém, biết điều không nói gì thêm.

Anh muốn thế nào thì cứ như thế đi.

Cô rũ mắt lấy điện thoại ra gọi cho chung Văn Thành: “Sếp Chung, tôi không thể quay về dự phần sau của bữa tiệc, chân của tôi bị treo..”

Chung Văn Thành vô cùng lo lắng: “Sao lại bị treo chân? Có đáng ngại không? Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi đến tìm cô.”

Du Ân vội vàng nói: “Không có gì đáng ngại, tổng giám đốc Phó… bây giờ đang đưa tôi tới bệnh viện khám”

Du Ân công thức hoá gọi Phó Đình Viễn.

Chung Văn Thành rất tự trách: “Thật sự xin lỗi, tối nay cô lại bạn gái của tôi, thế mà tôi lại không bảo vệ tốt cho cô.

Chung Văn Thành tự trách lại khiến Du Ân vô cùng áy náy: “Là do tôi.”

Chung Văn Thành thờ dài nói: “Sau khi đến bệnh viện khám xong, nhất định phải báo cho tôi biết cô bị thương thế nào ngay đấy.

Du Ân đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, cô cảm thấy bầu không khí trong xe càng nặng nề. Du Ân không quan tâm, quay đầu nhin cảnh vật bên ngoài.

Hoàn toàn đều sē đồng hành mỗi khi đi thăm ông cụ hoặc đến những buổi tụ hợp của gia tộc, những lúc khác bọn họ đều đi một mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play