Hứa Hàng nhịn cười nói: “Cậu đã đóng sập cửa chạy lấy người sao? Không phải như thế có hơi mất lịch sự sao?”
Phó Đình Viễn hừ mạnh một tiếng, anh đang tức giận, ai thèm quan tâm đến việc có lịch sự hay không.
Dịch Thận Chi cười hỏi ngược lại anh: “Vậy tại sao cậu không thích nấu ăn?”
Phó Đình Viễn thở ra một vòng khói và nói với vẻ chán ghét: “Thời gian của đàn ông rất quý giá, thà dành thời gian đó cho công việc còn hơn.”
“Hơn nữa mùi dầu mỡ xộc vào người rất khó chịu.” Anh ấy là một người thích sạch sẽ và một người nghiện công việc, anh tự nhủ rằng cả đời này sẽ không bao giờ vào bếp.
Từ nhỏ anh ấy cũng không tiếp xúc với chuyện này, ở nhà là Đồng Văn Huệ hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc này, khi anh ấy đi du học thì cũng có một người lái xe kiêm quản gia tận tâm quản lý lo toan cuộc sống hàng ngày của anh.
Sau đó, khi anh kết hôn với Du Ân thì cô ấy đã lo liệu tất cả những công việc nhà.
Anh ấy chưa bao giờ vào bếp, thậm chí anh ấy còn không biết của bếp ở đâu và anh ấy cũng không biết tất cả các vật dụng trong nhà được cất giữ ở đâu.
Điều này đã dẫn đến một khoảng thời gian khó khăn cho anh ấy khi mới ly hôn Du Ân.
Phó Đình Viễn nhớ tới lúc ly hôn với Du Ân, lập tức hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Bình thường mặc quần áo vẫn tốt, cà vạt, đồng hồ đeo tay, khuy măng sét, kẹp cổ áo đều tìm được trong phòng thay quần áo, nhưng những đồ vật trong cuộc sống của anh hoàn toàn không thể tìm thấy.
Anh muốn uống ly nước, lục soát nửa ngày trời trong nhà bếp mới tìm được chiếc cốc mà Du Ân thường cho anh dùng.
Muốn uống một ly cà phê, một mình nhìn về phía máy cà phê suy nghĩ nửa ngày nhưng hương vị vẫn kém.
Du Ân thích nhà gọn gàng, cho nên chỉ cần ánh mắt nhìn thấy đồ lặt vặt cũng sẽ dọn dẹp ngay.
Cộng thêm chỗ ở của bọn họ lại lớn, có lần anh tìm một món đồ nào đó đã khiến bản thân nổi giận, một cước đạp ngã cái tủ bên cạnh,
Anh căm tức vì sự ích kỷ của Du Ân, lúc cô muốn kết hôn lại sống chết quấn lấy buộc anh phải gả.
Lúc không muốn ở cạnh anh lại làm ầmĩmuốn ly hôn, hơn nữa còn phải mông, dứt khoát rời
Trái lại còn khiến anh giống như một người không có kỹ năng sống, nếu cô còn có chút lương tâm thì nên giáo phó chuyện thường ngày ở nhà cho anh.
Người phụ nữ Vô tình vô nghĩa.
Dịch Thạn Chi liếc nhìn Phó Đình Viễn, xa xôi nói: “Tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế, nói không chường Chung Văn Thành sẽ theo đuổi được Du Ân đấy”
Dịch Thận Chi liệt kê một trong những cái đó cho Phó Đình Viễn: “Trên phương diện công việc, anh ta thường thức tài hoa của cô ấy, thừa nhận năng lực của cô ấy.
Lúc cô ấy gặp phải chỉ trích còn chủ động bày tỏ, trong lòng luôn ùng hộ và quan tâm đến cô ấy.
“Lúc cơ thể cô ấy không thoải mái lại ân cần hỏi han, thậm chí còn tự tay xuống bếp.