“Rõ ràng là cậu ta đang qua cầu rút ván! Chẳng lẽ con gái của Thẩm Thanh Sơn tôi lãng phí ngần ấy năm tuổi trẻ của mình vì cậu ta mà lại chẳng được cái gì sao?”

Thần Thanh Sơn tức giận rống to.

Thẩm Thanh Sơn đã quên rằng lúc trước chính Thẩm Dao đã từ chối kết hôn và nhất quyết chia tay với Phó Đình Viễn.

Họ cũng quên rằng Phó Đình Viễn đã không đưa ra câu trả lời khẳng định chắc chắn nào cho con gái họ trong một năm sau khi ly hôn.

Chính họ là người tự tin tin rằng người trong lòng Phó Đình Viễn vẫn là Thẩm

Dao.

Họ cũng cho rằng lý do Phó Đình Viễn ly hôn với Du Ân là để sau này ở bên Thẩm Dao.

Đó là lý do tại sao họ rất khó chịu và tức giận khi mọi kỳ vọng của họ đều bị

tiêu tan.

Lâm Như cũng như vậy bắt đầu giận dữ chửi rủa: “Cha nào con nấy, đàn ông họ Phó không một ai tốt!”.

Thẩm Dao đưa tay che mặt ngã gục ở trên ghế sa lon, la lên: “Tại sao? Tại

sao?”

Cô ta nghĩ rằng nếu ba cô ta can thiệp và gây áp lực với Phó Đình Viễn thì nhất định anh ấy sẽ thỏa hiệp.

Cô ta không hiểu, rõ ràng anh ấy yêu mình, ngày trước họ còn suýt nữa thì kết hôn, tại sao bây giờ Phó Đình Viễn lại không muốn cưới cô ta?

Khóc nửa ngày, Thẩm Dao tức giận nói: “Là do Du Ân kia, đều là lỗi của cô ta!”

Lâm Như khó hiểu: “Vợ cũ của Phó Đình Viễn? Cô ta có liên quan gì đến chuyện này? Chẳng phải họ đã ly hôn hơn một năm rồi sao?”

Thẩm Dao nghiến răng: “Gần đây cô ta đã trở lại và vẫn đang hợp tác với Đình Viễn trong một dự án phim truyền hình.”

Lâm Như cau mày. “Chẳng lẽ là cô ta quyến rũ Đình Viễn?”

“Cho dù cô ta quyến rũ Đình Viễn một lần nữa nhưng Đình Viễn không hề có tình cảm với cô ta mà đúng không? Nếu không, tại sao ngay từ đầu cậu ấy lại ly hôn với cô ta?” Lâm Như hoàn toàn không đánh giá cao Du Ân.

Theo Lâm Như, một người phụ nữ có hoàn cảnh gia đình như Du Ân sẽ không bao giờ ở bên Phó Đình Viễn được lâu.

Ngay cả khi Phó Đình Viễn đã kết hôn với Du Ân thì Lâm Như cũng không nghĩ Du Ân sẽ là chướng ngại cho con gái mình và bây giờ Lâm Như cũng không nghĩ Du Ân sẽ tạo ra nguy hiểm gì.

Phó Đình Viễn không thích Du Ân và thờ ơ với cô trong suốt 3 năm chung sống, điều này tất cả họ đều biết.

Nếu sau khi ly hôn Phó Đình Viễn lại yêu Du Ân, thì chuyện này…

Thật là khốn nạn.

Lâm Như nghĩ đến một từ như vậy trong đầu.

“Mẹ, trực giác của con cho con biết là do Du Ân.” Thẩm Dao cho rằng lý do Phó Đình Viễn đột nhiên không muốn kết hôn với cô ta là vì Du Ân dựa vào trực giác của một người phụ nữ.

“Chỉ là một người phụ nữ bị chồng bỏ mà thôi, cô ta có thể tạo ra sóng gió gì chứ?” Lâm Như vẫn không thèm để Du Ân vào mắt: “Đừng nản lòng, con hãy nghĩ cách sửa chữa mối quan hệ của con và Đình Viễn.”

“sửa cái gì?” Thầm Thanh Sơn không đồng ý với đề nghị của Lâm Như, ông ta tức giận gầm lên:

“Tất cả đàn ông ở Giang Thành đều chết hết hay sao? Tại sao chúng ta phải bám lấy câu ta?”

Thẩm Thanh Sơn thực sự rất tức giận với thái độ của thái độ của Phó Đình Viễn ngày hôm nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play