Lâm Phong bị Lâm Tố lôi về nhà, vừa đóng cửa đã bị đẩy ngã xuống đất, sau đó Lâm Tố chỉ thẳng vào mặt mà mắng: "Cái thứ con ghẻ như mày, có phải muốn ép chết tao không, hiện tại tất cả mọi người đều biết tao đối xử với mày không tốt, tao không còn mặt mũi thì mày còn sao hả?" Lâm Phong ngồi dưới đất cúi thấp đầu nghĩ thầm, tôi chính là muốn tất cả mọi người đều biết đến bộ mặt thật của ông, bằng không tại sao tôi lại phải tốn công diễn một màn kia chứ.
"Mày đừng tưởng rằng mày không nói lời nào chuyện này có thể cho qua như vậy, tao nói cho mày biết, vẫn là câu kia, nhà tao không nuôi kẻ lười biếng, đứng suốt ngày lấy bệnh làm cái cớ, chỉ cần mày không chết liền tới chỗ kia làm việc cho tao, muốn ăn không ngồi rồi, không có cửa đâu, nhanh cút lên giường nằm đi, đừng ở chỗ này, chướng mắt!"
Lâm Tố tức giận mắng Lâm Phong xong quay đầu liền nhìn thấy San Sát đang đứng bên cạnh, sắc mặt lập tức tối sầm: "Còn mày nữa, thành sự không đủ bại sự có thừa, để mày đi gọi nó trở về, loại chuyện nhỏ này cũng làm không xong, tao thấy cũng đến lúc gả mày đi rồi, bớt một miệng ăn không ngồi rồi, một đám đều là ngu xuẩn!"
Lâm Tố vừa mắng vừa trở lại bàn ăn, thấy Bang Đức từ đó tới giờ vẫn chỉ biết ngồi ăn, bộ quần áo hiện tại từ trên xuống dưới đều dính đầy dầu mỡ, nhất thời cảm thấy không có chỗ nào bớt lo, quả thực khiến người tức chết đi được, chỉ vào Bang Đức: "Còn mày nữa, đã lớn như vậy, ăn cơm còn lôi thôi như vậy, mày tốt xấu gì vẫn là giống đực, lại không có bộ dáng của giống đực chút nào!"
Bang Đức đột nhiên bị Lâm Tố mắng một tràng, cũng nổi lửa: "Ông mắng tôi làm gì, tôi cũng không có chọc đến ông, là ông tự mình làm rồi muốn tôi ăn, tôi cũng không có bắt ép!" Nói xong loảng xoảng vài tiếng ném xương mình vừa ăn vào bàn cơm, lập tức khiến xung quanh chỗ nào cũng là nước canh.
Lâm Phong đã quay về chiếc giường nhỏ của mình nhếch khẽ khóe miệng, đánh đi, nháo đi, để cho mọi người đều thấy, cái nhà này rốt cuộc có bộ dáng như thế nào.
Bất quá Bang Đức đột nhiên nháo như vậy, mặc dù trong lòng Lâm Tố có tức, cũng không dám nói thêm gì nữa, liền quay đầu rống một tiếng với San Sát đang đứng bên cạnh: "Còn thất thần cái gì, không mau thu dọn bàn đi, tìm một bộ quần áo sạch sẽ khác để anh mày thay ra, rồi cầm bộ bẩn đi giặt."
Trong lòng San Sát có phẫn hận cũng không dám phát ra, yếu nhược đáp lời, rồi nhanh chóng cúi đầu thu dọn mọi thứ.
Lâm Phong xoay người nghĩ tới tiểu hài tử vừa rồi nhìn thấy kia, hắn hẳn không nhìn nhầm đi, đứa bé kia chính là ân nhân cứu mạng rồi đưa hắn trở về đêm hôm đó. Căn cứ theo ký ức của thân thể này, tiểu hài tử kia gọi là Hạ Lan, ngày thường cũng không thân thiết với người nào, trong nhà hình như cũng chỉ còn một mình, có lẽ chính vì thế, nên khi ở quặng mỏ, mới dễ bị ức hiếp, có mấy người thấy quặng mỏ trả công tốt muốn nhàn nhã trốn việc lại lĩnh được nhiều tiền công sẽ đi cướp đoạt của tiểu hài tử, khó trách trên người đứa bé kia lại mang theo thương tích.
Nghĩ vậy Lâm Phong liền có chút lo lắng, nghĩ đến đêm đó nếu đứa bé kia không xuất hiện, có lẽ hắn đến thi thể cũng không còn, nói như thế nào hắn cũng phải báo đáp lại một phần. Bất quá hiện tại hắn cũng là tên một nghèo hai trắng, trong nhà lại còn mấy chuyện không công bằng thối nát này, nên cũng không có biện pháp gì giúp đỡ, chỉ có thể chờ một thời gian nữa. Nhưng vẫn nên nói với đứa nhỏ kia một chút, dù sao cũng không thể để người ta cảm thấy mình là một người vong ân phụ nghĩa*.
* Vong ân phụ nghĩa = Giống như ăn cháo đá bát
Về phần đêm hôm đó đã muộn như vậy, mà đứa bé kia vẫn xuất hiện ở cái nơi như vậy, Lâm Phong không phải không tò mò, chỉ là sinh hoạt ở loại địa phương này, sao có thể không có vài bí mật.
Buổi trưa Lâm Phong không có ăn cơm, mãi đến tối mới được Lâm Tố đưa cho một bát cháo rau dại, về chuyện bọn họ ăn vụng buổi trưa, Lâm Tố nửa chữ cũng không nhắc tới, Lâm Phong biết đó không phải lần đầu tiên trong cái nhà này, càng không có khả năng là lần cuối cùng.
Bang Đức còn cố ý tới gần nhìn thoáng qua bát của hắn, nhìn thấy bên trong chỉ có cháo và rau dại, liền khinh thường hừ một tiếng: "Làm việc kiếm tiền đi, nều không, về sau đến cái này cũng không có đâu."
"Con lại qua chọc nó làm gì, còn không mau tới ăn cơm!" Trong lòng Lâm Tố không muốn nhìn tới Lâm Phong, nhưng cũng không thực sự dám làm chuyện gì đó với hắn, dù sao nếu như ngày nào đó người kia tới, tìm tới cái nhân vật nhỏ bé là y, hắn lại không còn, kết quả cuối cùng liền có thể đoán được.
Lâm Phong yên lặng ăn bát cháo kia, trong lòng lại càng thêm chắc chắn mình không phải con ruột của Lâm Tố, nếu không phải giải thích vì sao Lâm Tố đối xử với Bang Đức và San Sát coi như không tồi, lại đối xử với riêng hắn vô cùng hà khắc như vậy? Chiếu theo tuổi của hắn, cùng với vị trí trong nhà, dù có nghĩ như thế nào cũng vẫn không thể hiểu được.
Đến đêm Lâm Phong nằm trên giường, bỗng cảm thấy đôi mắt nóng lên, đưa tay sờ, lại không cảm thấy có gì khác thường, nhưng mắt lại nóng không chịu nổi, cảm giác này cũng không phải là lần đầu tiên, trên thực tế từ khi hắn xuyên qua tới giờ, đôi mắt vẫn luôn không thoải mái, chỉ là không rõ ràng như hôm nay, cho nên hắn cũng không chú ý tới. Lâm Phong nhịn một lúc liền cảm thấy không thể chịu nổi nữa, liền xoay người ngồi dậy, muốn xuống giường đi múc nước rửa một chút. Lúc múc nước phát ra chút tiếng động, lại bị Lâm Tố mắng một tràng, Lâm Phong không trả lời, trực tiếp đẩy cửa ra ngoài, ngồi xổm trước cửa nhà, đem khăn ẩm đắp lên mắt, cảm giác mát lạnh khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Trong lòng không nhịn được nghĩ, không phải khi hắn ngã xuống hố, đã phá hủy đôi mắt chứ, ở cái nơi tồi tàn này, lại không có chỗ cho hắn khám, hắn không thể mù được! Lăn qua lăn lại đến lúc trời gần sáng, mắt Lâm Phong mới cảm thấy thoải mái hơn, đổ nước đi, muốn trở về nằm thêm một lúc, kết quả vừa mở cửa liền thấy San Sát đứng trước cửa nhà, dọa Lâm Phong nhảy dựng.
San Sát nhìn thoáng qua chậu nước trong tay Lâm Phong, lại nhìn thoáng qua đôi mắt hắn: "Mắt em làm sao vậy, anh thấy vừa rồi em vẫn luôn dùng khăn chườm, không phải là lúc rơi xuống bẫy rập đã làm hỏng mắt đi?"
Lâm Phong nghe vậy miễn bàn trong lòng có bao nhiêu buồn bực, nghĩ thầm thằng nhãi này quả thực là dám nói ra, bất quá vui sướng khi người gặp họa trong giọng nói của San Sát hắn nghe sao có thể không hiểu, đây là ước gì hắn mù mới tốt đó! Có vài người chính là như vậy, bản thân không vui, liền muốn tất cả mọi người cũng giống y, quả nhiên là lòng dạ đen tối. Bất quá suy nghĩ của Lâm Phong cũng nhanh nhạy, chuyển vài vòng liền cảm thấy San Sát như vậy cũng không phải không tốt, dù sao hắn muốn rời khỏi Lâm gia, vừa vặn lại chưa nghĩ ra cách gì, không bằng lấy chuyện này luôn đi.
"Nhị ca, anh, anh, anh nhìn nhầm rồi, mắt của em không có việc gì." Nói xong không chờ San Sát phản ứng lại, vội vã đi vào trong nhà, giống như thật sự sợ San Sát nhìn ra được cái gì đó.
Hắn hành động như vậy, khiến San Sát càng thêm khẳng định ý nghĩ của y, cảm thấy mình bắt được nhược điểm của Lâm Phong, trong lòng hưng phấn không thôi.
Lâm Tố thức dậy, San Sát đã làm xong đồ ăn, ngoại trừ cơm chiều, đồ ăn trong nhà đều là San Sát làm, Bang Đức là giống đực cái gì cũng không phải làm. Y nhìn thoáng qua Lâm Phong thức dậy đã tự làm vệ sinh cá nhân, giọng đặc biệt châm chọc mà nói: "Ai nha, hôm nay không khó chịu muốn đi làm sao?"
Mặc dù không nhắc tên không gọi họ, thế nhưng Lâm Phong vẫn biết mấy lời này là nói cho hắn nghe, khi quay đầu nhìn về phía Lâm Tố, lại thật cẩn thận mà liếc San Sát một cái mới mở miệng nhỏ giọng nói: "Con lát nữa liền qua bên kia."
Lâm Tố nhận được câu trả lời vừa lòng, cũng không nói mấy lời khó nghe nữa, "Tới, mau ăn cơm."
Méo: Nếu truyện của tui xuất hiện trên các trang ăn cắp thì tui sẽ xóa truyện vĩnh viễn:)))) còn nếu em nó không bị bế lên mấy trang kia là tốt nhất
Link chính chủ:
https://www.wattpad.com/user/Xiaomao99
https://meohouse.tumblr.com/
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT