Những lời này giống như một viên đá ném vào giữa hồ nước trong, nháy mắt tạo thành một mảnh ồn ào, lúc này Lâm Phong mới nhìn thấy bên cạnh Bang Đức còn có một vài mảnh quần áo rách nát vụn vặt mang theo vết máu cùng với cái tên họ Trương chưa bị dã thú ăn sạch sẽ.
Lâm Phong theo bản năng nhìn về hướng Hạ Lan đang đứng, mà Hạ Lan lại canh đúng lúc này ngẩng đầu lên, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Lâm Phong run lên.
"Lâm Phong, Lâm Phong, em đã nói cái gì nào, đây chính là báo ứng." Liên Vũ ở bên cạnh Lâm Phong lôi kéo một chút, nhỏ giọng nói.
Lâm Phong thu hồi ánh mắt, trái tim trong lồng ngực đập bang bang, hắn không biết mình có đoán đúng hay không nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy Hạ Lan rất bình tĩnh. Hơn nữa hắn lại càng không dám nghĩ tới, Hạ Lan mới có bao nhiêu tuổi, đã dám giết người!
"Lâm Phong, làm thế nào bây giờ, có phải chúng ta nên kéo Bang Đức lên trước không?" Giờ khắc này San Sát thần tình bất an nhìn về phía Lâm Phong, hiện tại hiển nhiên là y đã coi Lâm Phong thành người đáng tin cậy nhất.
Lâm Phong lướt qua Bang Đức đang không ngừng kêu gào giống như phát điên, khó trách thần sắc của Bang Đức khác thường, đổi lại là người khác ngủ cùng thi thể cả đêm cũng sẽ bị dọa vỡ gan! "Tìm sợi dây thừng kéo y lên đi." Cho dù Lâm Phong có không muốn, thì trong thời điểm này, cũng vẫn phải kéo (con lợn béo) Bang Đức lên.
May là tuy thần trí của Bang Đức có chút không thanh tỉnh, nhưng trái lại vẫn biết là được kéo lên, vài người cùng giúp đỡ kéo y lên, sau đó lại giúp đỡ Lâm Phong cùng San Sát đưa Bang Đức về nhà. Lâm Phong lại để San Sát rót mấy chén nước đưa cho những người này uống, việc này mới tạm kết thúc. Về phần những người này sau khi trở về muốn đàm tếu thế nào đã không còn quan hệ gì tới bọn họ.
Bang Đức đại khái là thật sự bị dọa sợ, vừa về tới nhà đã rúc vào giường, bộ dáng giống như ve sầu bị kinh động.
San Sát nhìn Bang Đức nhịn không được hỏi Lâm Phong: "Ca tôi như vậy phải làm sao đây?"
"Anh có tiền thì tìm thầy thuốc cho y đi, không có tiền thì chờ mỗ phụ tỉnh lại nói sau đi." Không thể không nói một quyền kia của Bang Đức uy lực mười phần, Lâm Tố đã hôn mê một ngày một đêm rồi vẫn chưa có tỉnh lại!
Chẳng qua mấy cái này đều không liên quan đến Lâm Phong hắn, San Sát thấy Lâm Phong muốn đi, trong lòng hoảng hốt, theo bản năng bắt lấy Lâm Phong: "Cậu đi đâu?"
"Tôi muốn trở về làm việc." Lâm Phong không hiểu ra sao nhìn y một cái, bỏ qua y, trực tiếp đi ra ngoài.
San Sát nhìn Bang Đức một hồi, liền không chịu nổi chạy ra, nếu Lâm Phong không ở đây, y cũng không cần ở lại.
Trong lòng Lâm Phong có chút nghi hoặc, nơi nào còn tâm tư đi làm việc, trực tiếp đi tới nhà Hạ Lan. Không biết có phải trong lòng Hạ Lan có chuyện gì hay không, còn thật sự nhìn thấy anh ở nhà.
Hạ Lan vừa thấy Lâm Phong mày liền nhăn lại, trước giờ Hạ Lan vẫn giữ nguyên khuôn mặt của người chết, sao đột nhiên lại trực tiếp lộ ra biểu tình như vậy, Lâm Phong cũng không ngốc mà vừa vào đã hỏi tên họ Trương kia có phải anh giết hay không, hắn cũng sợ Hạ Lan thẹn quá hóa giận sẽ làm chuyện như vậy với mình.
"Tôi tới thăm cậu một chút, hai ngày nay cậu vẫn bôi thuốc đúng giờ chứ?"
Hạ Lan nhìn ánh mắt Lâm Phong, giống như muốn nhìn xuyên qua Lâm Phong, ngoài miệng lại nói: "Dược kia bôi hay không bôi đều không có gì khác nhau, tiền thiếu cậu tôi sẽ trả lại sau."
"Cái kia, tôi tới tìm cậu cũng không phải là muốn đòi tiền, tôi không yên tâm, vừa rồi tôi thấy sắc mặt cậu không được tốt lắm, nghĩ cậu có phải lại không thoải mái hay không, nếu không có thì tốt rồi, tôi đi trước."
Lâm Phong bỗng nhiên cảm thấy, cho dù là tên họ Trương nọ hay là Lý Tứ kia có đánh Hạ Lan hay không thì cũng đâu liên quan gì tới hắn, thế giới này vốn vẫn là thế giới cá lớn nuốt cá bé.
Nhìn Lâm Phong rời đi, Hạ Lan ngược lại có phần không hiểu nổi hắn. Anh có trực giác rằng Lâm Phong và cái tên nhóc con yếu đuối luôn nhẫn nhịn, mỗ phụ ức hiếp cũng không dám phản kháng mà anh biết kia đã không còn, chỉ là vậy cũng rất tốt.
Lâm Phong ra khỏi nhà Hạ Lan liền nhẹ nhàng thở phào, không biết thằng nhóc kia lớn lên như thế nào, tuổi còn nhỏ mà đã khiến cho người khác cảm thấy áp lực lớn như núi.
Liên Vũ thấy Lâm Phong trở về, nhanh chóng hỏi trong nhà hắn thế nào rồi, nó còn tưởng Lâm Phong sẽ vì chuyện trong nhà, mà không tới đây làm việc trong thời gian ngắn rồi đó, không ngờ Lâm Phong nhanh như vậy đã quay trở lại làm việc.
"Không có việc gì, đã có San Sát ở nhà trông coi rồi." Lâm Phong không muốn nhiều lời, sự thực là bất kể hai người kia xảy ra chuyện gì cũng đều không có quan hệ với hắn.
Lúc tan tầm, Chu Huân lại đến tìm hắn đòi nguyên thạch, không biết có phải là ảo giác của Lâm Phong hay không, lúc này hắn cảm thấy hình như Chu Huân có chút vội vàng.
Ngay khi từ trong đống nguyên thạch hắn chọn, giải ra một khối phỉ thúy tính chất nhẵn nhụi, thế nước thấu triệt giống như gạo nếp, Chu Huân lập tức nở nụ cười, vỗ bả vai Lâm Phong khen hắn: "Phỉ thúy tốt, nhóc con cậu có thể đi rồi!"
Nói xong trực tiếp cười ôm khối phỉ thúy kia đi vào phía sau màn, Lâm Phong đã tới đây rất nhiều lần, cũng biết bên trong màn là phòng của Ngô đại sư, những lời Chu Huân từng nói với hắn, chưa từng nhắc tới Ngô đại sư, nhưng xem ra, trong chuyện này, Ngô đại sư hiển nhiên là một phần rất quan trọng.
Chu Huân đi vào không tới một khắc* liền đi ra nói với Lâm Phong: "Tôi vừa nói chuyện với Ngô đại sư, tan tầm ngày mai cậu có thể vào trong quan sát, cơ hội khó có được, phải biết quý trọng."
* 1 khắc = 15 phút
Lâm Phong vốn tưởng rằng Chu Huân còn muốn gây khó dễ với hắn một chút, không nghĩ đến lại đáp ứng thoải mái như vậy, ngược lại khiến hắn liếc mắt nhìn Chu Huân cũng có thêm một phần coi trọng.
Lâm Tố hốt hoảng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau không chịu được, vừa chóng mặt vừa buồn nôn, lẩm bẩm nói muốn uống nước, kết quả trong nhà ngoại trừ Bang Đức đã phát điên, thì nào còn ai khác. Vì thế gọi cả nửa ngày cũng không thấy ai đáp lại, Lâm Tố thở không được, trên người không biết làm sao lại không khỏe, chỉ có thể nằm trên giường hừ hừ.
Mãi đến tận tối Lâm Phong trở về liếc y một cái, Lâm Tố mới được uống nước, về phần San Sát đã chạy đi đâu, Lâm Phong một chút cũng không muốn biết.
Uống nước xong, đỡ hơn không ít, lúc này Lâm Tố mới nhìn Lâm Phong: "Tại sao lại chỉ có một mình mày, San Sát đâu, ca mày đâu?"
Lâm Phong đặt cái chén sang một bên: "San Sát con không biết, ba muốn tìm Bang Đức, y ở trong phòng của y."
Bỏ lại những lời này, Lâm Phong vừa muốn ra ngoài, Lâm Tố lập tức giữ chặt tay áo hắn: "Mày nói cho tao biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Không thể không nói, trực giác của Lâm Tố vẫn còn rất sắc bén, Lâm Phong nhìn ánh mắt Lâm Tố: "Mỗ phụ muốn biết chuyện của ai?"
Lâm Tố cũng đồng dạng nhìn Lâm Phong, chỉ cảm thấy hắn hôm nay vô cùng khác thường: "San Sát, còn có ca mày!"
Trải qua một phen đùa giỡn trước kia, hiện tại Lâm Tố cũng đã tỉnh táo lại, y chắc chắn việc chiếc hòm kia bị giấu là bí mật, buổi tối y đi tiểu đêm đều thực cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, nếu như Bang Đức biết được, theo hiểu biết của y thì nếu biết được nó đã sớm trộm đi, sẽ không chờ tới khi y rời đi mới động.
Nhưng tất cả những bố trí này, lại khiến y cảm thấy Bang Đức là đối tượng tính nghi lớn nhất, dù sao trước đó Bang Đức cũng đã từng trộm tiền của y, huống chi dám động đến tiền của y ngoại trừ Bang Đức, khả năng là người khác không cao.
"Mỗ phụ vẫn nên dưỡng tốt bệnh của mình, những việc khác chờ khỏe rồi nói sau, nhị ca không biết đã đi đâu, con đi nấu cơm trước." Lâm Phong nói xong không để Lâm Tố nói gì nữa, trực tiếp bước ra ngoài.
Nhưng hắn xem nhẹ mức độ để tâm tới chuyện này của Lâm Tố, hắn vừa mới đi ra, đã thấy Lâm Tố vật lộn mà bước tới, trực tiếp bỏ qua hắn, hướng tới gian phòng của Bang Đức.
Lâm Phong nhìn bóng dáng Lâm Tố, chỉ cảm thấy đây là một người rất mâu thuẫn, nếu như nói y thật tâm đối xử với Bang Đức, thì sẽ không vì chuyện trộm tiền mà đánh Bang Đức như vậy, nhưng nếu như nói y đối xử với Bang Đức không tốt, thì sao y lại có thể không để ý tới thân thể của mình cũng nhất định phải liếc mắt nhìn Bang Đức một cái trước mới được.
Trong lòng Lâm Phong nhất thời dâng lên loại cảm giác giễu cợt, đều là con của y, nhưng lại có thể bị đối xử khác biệt như vậy, nhóc con này chắc không phải con của y đi?
Lâm Phong vẫn đứng ở đó không lên tiếng, cứ như vậy nhìn Lâm Tố đẩy cửa gian phòng Bang Đức, nháy mắt liền truyền ra tiếng thét chói tai của Bang Đức, Lâm Tố hiển nhiên không nghĩ tới, chỉ mới qua một buổi tối, thời điểm nhìn thấy Bang Đức lần nữa, đã thành cái dạng này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT