Chán ăn, gắt gỏng, chủ động tìm bạn tình… Liễu Tiêu rất đỗi hoang mang vì sự bất thường gần đây của mình, song bé chưa từng nghĩ đến đây chính là dấu hiệu cho lần động dục đầu tiên của mình.
Liễu Tiêu hoang mang hỏi: “Em bị sao vậy? Ngài biết ư?”
Khoảnh khắc nghe thấy câu trả lời của Vua Sói Tuyết, Liễu Tiêu bừng nhiên được khai sáng.
Đúng rồi, những sốt ruột bất an mấy ngày qua là vì bé cần Vua Sói Tuyết còn gì?
Khi bé thấy Vua Sói Tuyết, tựa như nhìn thấy dòng nước thơm lành trên sa mạc. Đó không phải là khát khao Tiểu Bạch Tự thì là gì?
Liễu Tiêu ngẩng phắt đầu lên, ghé môi chạm vào môi Vua Sói Tuyết, gắng lấy thêm hơi thở trong lành nơi ấy. Hơi thở Vua Sói Tuyết thoáng vấn vương trên môi Liễu Tiêu, tựa gió xuân phơn phớt qua làn má.
Một Liễu Tiêu lúc nào cũng hoạt bát nhanh nhẹn, giờ đây lại trở nên mong manh yếu ớt như thể chỉ cần một cú đẩy nhẹ sẽ ngã xuống.
“Em lên đi.” Vua Sói Tuyết bảo.
Liễu Tiêu ngoan ngoãn ngồi lên đùi Vua Sói Tuyết rồi ôm chặt eo hắn.
Xích sắt kêu vang, như lủng lẳng chuông gió bị gió giật thổi qua.
Liễu Tiêu và Vua Sói Tuyết quấn lấy nhau ngay tại buồng giam ấy.
“A ——” Liễu Tiêu hít mạnh một hơi, “Em đau…”
“Cố chịu em nhé,” Vua Sói Tuyết nhẹ nhàng an ủi bé, “Còn có thứ đau hơn….”
Nói rồi, Vua Sói Tuyết nhe chiếc răng nanh sắc nhọn của dã thú rồi ghé vào cần cổ trắng ngần của Liễu Tiêu.
“Auuuuu ——” Liễu Tiêu đau đớn hét lên.
Theo bản năng của động vật, một khi cổ bị tập kích là người sẽ bật lên theo, và Liễu Tiêu không ngoại lệ, bé giãy giụa muốn thoát thân. Thấy vậy, Vua Sói Tuyết liền giật mạnh sợi dây xích đang trói tay mình rồi đè người lên, khóa Liễu Tiêu trong vòng tay để giữ chắc lần cắn này. Gáy Liễu Tiêu bị cắn đến bật máu, dòng máu đỏ tươi rỉ ra nổi bần bật trên làn da tuyết trắng.
Trong cơn mê loạn, Liễu Tiêu thảng thốt nhớ lại lần trước mình còn đề nghị Vua Sói Tuyết trói mình!
Sau đó Vua Sói Tuyết bảo, nếu ta dùng vũ lực thì em không chống cự được đâu.
Giờ xem ra nó quả đúng là sự thật.
Trong ngục thất vang lên những tiếng loảng xoảng, xiềng xích vốn khóa lấy tay chân Vua Sói Tuyết giờ đây đều đặt trên người Liễu Tiêu. Ánh sáng chiếu trên bước tường đá lay động liên hồi như đèn kéo quân.
Ngục non bộ này vốn là nhà giam chuyên dùng để bí mật giam giữ người trong nước. Nhưng nếu dùng để giam giữ sói tuyết thần tộc thì đúng là không đủ dùng.
Thiên tử dẫn theo Bạch Thanh Tứ đến hòn non bộ, thình lình thấy trên vách đá có dấu vết bị đập, mặt gã thoáng cái biến sắc.
Bạch Thanh Tứ cũng ngẩn ra, quay sang hỏi Thiên tử: “Anh dùng cái hòn non bộ này giam Bạch Hiểu Hiểu? Anh khinh nó à?”
“Em mới coi thường nó đấy.” Thiên tử chắp tay sau lưng, bảo: “Nó không giống em. Dù ta chỉ vẽ một vòng tròn trên đất rồi bắt nó ngồi im trong đó, nó cũng sẽ không tiến thêm một bước.”
Bạch Thanh Tứ lạnh lùng nói: “Nó còn giống chó hơn sói đấy.”
“Sống ở đời, chó mới dễ sống hơn sói.” Thiên tử liếc Bạch Thanh Tứ.
Bạch Thanh Tứ ngẩng lên nhìn trời, lặng thinh không đáp.
Người hầu dẫn Bạch Linh Linh tới tham kiến Thiên tử.
Thiên tử liếc thoáng qua Bạch Linh Linh, hỏi: “Không phải bảo vị Mỹ nhân Báo tuyết của Bạch Hiểu Hiểu cũng đến à?
Bạch Linh Linh đáp: “Cậu ta bị ốm, vừa nôn vừa tiêu chảy nên không đến diện kiến bệ hạ được ạ.”
Ban nãy người hầu bị Bạch Linh Linh đánh ngất, phải mất một lúc lâu sau mới tỉnh lại. Bạch Linh Linh chém gió Liễu Tiêu không chỉ ói mà còn tiêu chảy nữa, giờ đang “bắn pháo hoa” trong nhà vệ sinh kia kìa. Người hầu tin chặt, vội đưa Bạch Linh Linh đến gặp Thiên tử trước.
Thiên tử bảo: “Ngươi đi theo trẫm.”
Nói rồi, Thiên tử sai tên hầu qua nhổ hoa sen xanh trong bể, cửa hòn non bộ mở ra.
Thiên tử, Bạch Thanh Tứ và Bạch Linh Linh đều là người có sức mạnh thần thánh. Ngay khi cánh cửa rộng mở, cả ba đã phát hiện được biến động trong ngục lao bên dưới.
Mặt mũi Thiên tử đông cứng: “Ngươi bảo Mỹ nhân Báo tuyết tiêu chảy kia mà?”
“À…” Bạch Linh Linh sững sờ.
Bạch Thanh Tứ cười khẩy: “Này thì tiêu chảy.”
Bạch Linh Linh chỉ thẳng mặt Bạch Thanh Tứ, quát lên: “Cái tên khi quân này còn dám ở đây nói bậy?”
“Ai khi quân?” Bạch Thanh Tứ lạnh lùng gằn, “Đừng có ngậm máu phun người.”
Bạch Linh Linh nhìn Thiên tử: “Mong Thiên tử minh giám! Tên Sói tuyết này chính là tội nhân…”
“Đủ rồi.” Thiên tử vung tay áo cắt ngang: “Đúng hay sai, trẫm sẽ tự mình phân xử!
Thấy mình đã nói đủ cộng thêm Vua Sói Tuyết bên kia đã sửa sang xong bộ dáng gặp thánh nhan, Thiên tử liền dẫn Bạch Thanh Tứ và Bạch Linh Linh xuống buồng giam.
Bên trong buồng giam, hết thảy đều đã được sửa soạn xong.
Vua Sói Tuyết còn tự mình đeo lại gông, tỏ vẻ thật thà ngồi tù.
Còn Liễu Tiêu đã hóa về nguyên hình báo tuyết, cuộn tròn trong góc ngủ mê man.
Bạch Thanh Tứ nhếch mép: “Mày cũng biết hưởng thụ lần cuối trước khi xuống mồ quá nhỉ.”
Vua Sói Tuyết: “Sao tôi phải xuống mồ?”
Bạch Thanh Tứ ngoảnh lại nói với Thiên tử: “Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh. Ngài đã hứa với tôi sẽ giết Bạch Hiểu Hiểu, chắc không định nuốt lời đâu nhỉ?”
Thiên tử gật đầu: “Ta là hoàng đế, há có thể dễ dàng thất hứa?”
Vua Sói Tuyết nghe đến đây thì đã có phần hiểu, im lặng bình tĩnh nhìn tình hình.
Song Bạch Linh Linh lại nôn nóng hỏi: “Không biết huynh trưởng thần đã phạm phải tội gì?”
“Đương nhiên là tội khi quân.” Thiên tử đáp.
Bạch Linh Linh hỏi tiếp: “Không biết huynh trưởng đã khi quân gì?”
Thiên tử đương định nói lý do, Vua Sói Tuyết đã cướp lời trước: “Quân muốn thần chết, thần phải chết. Đây là đạo lý đã có từ ngàn xưa.”
“Anh bị ngáo à?” Bạch Linh Linh thốt lên kinh ngạc.
Thiên tử hài lòng gật đầu: “Xưa giờ chỉ có mỗi Bạch Hiểu Hiểu là thức thời nhất.”
Vua Sói Tuyết nói tiếp: “Chỉ là Bạch Thanh Tứ à, tôi có chết thì ngôi vị Vua Sói Tuyết cũng sẽ là của Bạch Linh Linh. Ông định làm gì nào?”
Bạch Thanh Tứ lặng thinh.
Vua Sói Tuyết thở dài, đoạn bảo: “Ông giả làm Hoàng tử sói tuyết tính hãm hại tôi không phải vì muốn ngồi lại ngôi vị vua sói tuyết à? Nhưng dù tôi có chết, ông cũng không được toại nguyện đâu. Thiên tử sẽ không cho ông làm vua.”
“Làm vua thì được tích sự gì?” Thiên tử quay sang bảo Bạch Thanh Tứ, “Chỉ cần em thích, ta sẽ cho em phú quý và quyền lực còn hơn cả vua sói tuyết. Em ở Thiên cung không sung sướng hơn gấp trăm nghìn lần cái nơi thở ra đá Bắc Quốc đấy à?”
Bạch Thanh Tứ nghe xong, nhìn Thiên tử với vẻ mặt ngẫn ngờ, lát sau mới lên tiếng: “Ở đây, tôi chỉ là một món đồ chơi, không phải à?”
“Em nói gì vậy?” Thiên tử vội vã phân bua, “Em là cục cưng của ta mà!”
Bạch Thanh Tứ cười khẩy: “Cục cưng? Vậy sao anh cứ mãi hành hạ tôi thế?”
Thiên tử nói ngay: “Hành hạ gì chứ? Chỉ là trò chơi thôi mà.”
Bạch Thanh Tứ tái mét mặt, “Trò chơi?”
Thiên tử: “Tất nhiên, nếu em không muốn có thể hô dừng bất cứ lúc nào mà. Em quên rồi hả, ta đã cho em một từ an toàn. Chỉ cần em nói từ an toàn là ta sẽ dừng lại ngay.”
“Từ an toàn?” Bạch Thanh Tứ cáu tiết, “Anh thử nói cái từ an toàn chết tiệt đó coi! Ma đọc được à?”
“Tất nhiên từ an toàn sẽ không phải từ hay dùng rồi.” Thiên tử bảo, “Từ an toàn của mình là Supercalifragilisticexpialidocious mà em?”
Thiên tử đọc chuỗi từ này một cách lanh lẹ và lưu loát, như thể cách phát âm của cụm /sju:pklifrdilistikekspiidus/ này nó dễ như ăn kẹo vậy.
Bạch Thanh Tứ nổi đóa: “Đố đứa nào phun được hết lúc bị trói đấy!”
Thiên tử bèn chỉ Vua Sói Tuyết: “Cậu nói đi!”
Vua Sói Tuyết đang bị trói bằng xích sắt cất giọng thong thả ưu nhã: “Supercalifragilisticexpialidocious.”
Thiên tử chìa hai tay: “Em xem.”
Vua Sói Tuyết gật đầu: “Không chỉ đọc được mà tôi còn hát được cơ. Ngày xưa tôi thích bài này lắm đấy. Gu Thiên tử chất phết.”
Bạch Thanh Tứ muốn tăng xông: “Chết đến đít rồi còn nịnh hót!”
Thấy Bạch Thanh Tứ cáu lắm rồi, Thiên tử lập tức xoa dịu hắn: “Thôi mà đừng giận nữa. Ta sai người giết nó ngay đây.”
Bạch Thanh Tứ nhìn Thiên tử: “Xin hãy đưa thanh kiếm của ngài cho tôi. Phải dùng Ngọc Long Kiếm mới có thể giết nó.”
Thiên tử tháo bội kiếm bên hông ra đưa cho Bạch Thanh Tứ. Bạch Thanh Tứ nhận lấy bằng hai tay, rồi bất ngờ xoay cổ tay, kiếm rời vỏ lóe sáng, mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ họng Thiên tử.
Thiên tử được trời phú cho sức mạnh thần thánh, và chỉ có Ngọc Long Kiếm được tắm trong thần lực mới có thể giết gã.
Thiên tử nhìn mũi kiếm lao thẳng vào mình. Gã thoáng bất ngờ, song chẳng hề phản ứng.
Trái lại, Vua Sói Tuyết biến thành một bóng trắng lao vút như chớp giật, hóa thành nguyên hình sói tuyết rồi xô mạnh Bạch Thanh Tứ. Bạch Thanh Tứ hét lên rồi ngã sầm xuống đất.
Bấy giờ Thiên tử mới hoàn hồn, mắt ánh lên vẻ kinh ngạc: “Em…”
Bạch Thanh Tứ căm giận lườm Vua Sói Tuyết, hét lên: “D*t mẹ con chó chết khốn nạn!” Nói rồi, Bạch Thanh Tứ giơ cao Ngọc Long Kiếm rồi đâm phập vào bụng mình, máu tưới tức khắc chảy lênh láng.
Thiên tử hoảng hốt lao về phía Bạch Thanh Tứ, run rẩy vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của hắn.
Tuy Bạch Thanh Tứ là sói tuyết thần tộc nhưng cũng không thể chống chọi được với sức mạnh thần thánh của Ngọc Long Kiếm. Một nhát kiếm xuyên qua, hắn đã nắm chắc cái chết trong tay.
Thiên tử biết Bạch Thanh Tứ sẽ không sống nổi nữa nên gạt bay chuyện Bạch Thanh Tứ muốn giết mình vừa rồi. Giờ chỉ còn sợ hãi và nghi ngờ bủa vây cõi lòng gã. Gã vuốt gương mặt Bạch Thanh Tứ, nước mắt lệ nhòa, gã hỏi: “Tại sao? Tại sao?”
Bạch Thanh Tứ cười khẩy, gom lại chút sức lực cuối cùng nắm lấy thanh kiếm rồi đâm thẳng vào trái tim Thiên tử, gằn ra câu: “Supercalifragilisticexpialidocious…” Rồi trút hơi thở cuối cùng.
Chứng kiến cảnh tượng này, cả Vua Sói Tuyết và Bạch Linh Linh đều chết sững.
Mùi máu tanh quá nồng, cộng thêm động tĩnh vừa rồi quá lớn đã đánh thức bé báo tuyết hãy đang ngủ mê man nãy giờ. Bé báo tuyết mở mắt, nhìn Bạch Thanh Tứ và Thiên tử đang ôm nhau trong vũng máu thì kinh hãi nhảy dựng lên: “Trời ơi hai người còn đứng đó nữa. Mau gọi cấp cứu!”
——
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT