Kỳ thực nguyên nhân chính khiến Vua Sói Tuyết không dám nhận đó là Bạch Thanh Tứ là vì khí chất quá khác biệt.
Bạch Thanh Tứ của ngày xưa là người cực kỳ phóng túng càn rỡ, vui giận thất thường và có lòng tự trọng cực cao. Ai dám nói với hắn một câu không phải hắn lập tức lôi đao ra nói chuyện. Còn Bạch Thanh Tứ bây giờ khi gặp Vua Sói Tuyết lại chẳng hề ngẩng đầu mà quỳ luôn xuống hành lễ, thể hiện thái độ phục tùng, giống người sống lâu ngày nơi thâm cung, chứ tuyệt không phải vị quân vương làm xằng làm bậy khi xưa.
Đến cả Cáo Đỏ cũng không dám nhận hắn. Song nếu Vua Sói Tuyết đã dặn dò mình chiếu cố Bạch Thanh Tứ thì Cáo Đỏ cũng đành phải nhận lệnh.
Cáo Đỏ bước vào điện phụ, trông thấy Bạch Thanh Tứ đang nhìn ngọn nến mà rơi nước mắt.
Cáo Đỏ vội vã hỏi: “Ngài bị sao thế?”
Bạch Thanh Tứ đáp: “Không sao, ta bị bạo dâm nhiều quá đâm ra PTSD[1], thấy nến là tự dưng bật khóc.”
[1] PTSD: bệnh rối loạn căng thẳng sau chấn thương, là tình trạng tâm thần không ổn định bao gồm khủng hoảng, hồi hộp, trầm cảm do chấn động lớn xảy ra trong quá khứ. Chỗ này raw lại bị ** do dùng từ cấm, Tree mạn phép đoán nghĩa nó là bạo dâm nha các ông.
Cáo Đỏ vội vã sai người dọn đống nến thơm đi và thay bằng sáp thơm. Ai mà ngờ được Bạch Thanh Tứ nhìn sáp thơm cũng rớt nước mắt. Cáo Đỏ lại phải hỏi: “Ngài không thích mùi này à?”
Bạch Thanh Tứ lắc đầu, đáp: “Không sao, ta bị bạo dâm nhiều quá đâm ra PTSD, thấy cái gì có hình trụ là tự dưng bật khóc.”
“…” Cáo Đỏ thầm than: Thiên tử đúng là “Rồng trong đám người”!
Cáo Đỏ hết cách: “Vậy thì không dùng nến thơm nữa nhé?”
Cáo Đỏ sai người dọn hết sáp thơm xuống. Bạch Thanh Tứ chống cằm, chợt hỏi: “Đại vương nhận ra ta rồi phải không?”
Cáo Đỏ trợn to mắt: “Quý nhân…”
Bạch Thanh Tứ: “Ở đây chỉ có ta cả ông. Đại vương bảo ông đến là vì thế chứ còn gì nữa.”
“Chuyện này…” Cáo Đỏ không biết đáp sao.
Song, Bạch Thanh Tứ lại đột nhiên chộp lấy tay Cáo Đỏ mà kể lể: “Ông không biết ta khổ như nào đâu… Lúc mới bị đưa vào, ngày nào ta cũng chỉ tìm cách chạy trốn… Nào ai biết trên người ta toàn là đồ chơi tình thú, nào khuyên, nào đinh nào se.xtoy. Vừa đi qua máy kiểm tra an ninh đã kêu tít tít ầm ĩ!” Bạch Thanh Tứ nói đến đây thì bật khóc: “Ôi cái số ta sao mà khổ thế không biết!”
Cáo Đỏ an ủi Bạch Thanh Tứ một hồi rồi mới hỏi: “Quý nhân là đàn ông, sao lại có bầu được vậy?”
“Đây là giống rồng!” Bạch Thanh Tứ ứa nước mắt: “Long sinh cửu tử, lại không có cách ly sinh sản với bất kỳ loài nào. Tiên sư bố nó chứ…”
Cáo Đỏ không muốn tham gia vào đề tài chửi bới Thiên tử, lập tức bảo: “Quý nhân đi đường vất vả, để lão nô phục vụ người tắm rửa thay quần áo cho người nghỉ ngơi sớm.”
Nói rồi, Cáo Đỏ hầu Bạch Thanh Tứ thay quần áo. Vừa cởi quần áo ra, y đã nhận thấy có quá nhiều sự khác biệt. Tuy Cáo Đỏ không biểu hiện gì, song trong lòng hết phần sửng sốt. Dẫu sao y cũng đã theo hầu Bạch Thanh Tứ nhiều năm và biết rõ người Bạch Thanh Tứ trông như nào. Ít nhất một vị trí nào đó của Bạch Thanh Tứ trước kia là có lông, còn giờ thì đã trụi lủi.
Bạch Thanh Tứ bị giam trong Thiên cung nhiều năm không có ai trò chuyện, khó khăn lắm mới gặp lại cố nhân, Bạch Thanh Tứ lập tức kể khổ: “Đây là triệt lông bằng laser đấy! Ông tin nổi không!”
“Laser!” Cáo Đỏ, người đã kinh qua vô vàn sóng gió lúc này cũng phải kinh hãi.
“Hắn nói laser sẽ triệt được vĩnh viễn, khá tiện lợi. Nhưng ông thử nghĩ mà xem… tia laser chiếu vào chỗ đó!!!” Bạch Thanh Tứ đau đớn than, “Hắn còn bảo ta là sói tuyết thần thánh, có bị thương cũng sẽ chóng lành. Nhưng dù có là sự thật đi nữa thì ông cũng không biết những năm qua ta đã phải chịu bao nhiêu vết thương từ bé đến lớn đâu…”
Cáo Đỏ thầm nghĩ: Tôi không muốn biết! Đừng kể với tôi, làm ơn! Tôi thật sự không muốn biết những chi tiết này đâu!
Sau khi tắm xong, Bạch Thanh Tứ cũng thấm mệt, bèn nằm xuống giường bảo: “Giờ ta dù có mệt đến mấy cũng không sao vào giấc được, đều phải uống thuốc ngủ.”
Cáo Đỏ nói: “Quý nhân đang mang thai, đừng nên uống mấy loại thuốc có hại này!”
“Đây là con của rồng và sói tuyết, thể nào mà chẳng chịu được mấy cái này.” Dứt lời, Bạch Thanh Tứ liền lấy thuốc ra uống, vừa uống vừa nhủ: Nếu thai nhi có vấn đề gì cũng là do nghiệp của Thiên tử quá nặng, cho nên đẻ con trai đéo có lỗ đít!”
Cáo Đỏ dỗ Bạch Thanh Tứ đi ngủ xong thì về điện chính báo cáo với Vua Sói Tuyết, thuật lại cuộc trò chuyện giữa mình và Bạch Thanh Tứ, cho thấy Bạch Thanh Tứ đã ngầm tỏ ý chỉ trích Thiên tử rất nhiều. Vua Sói Tuyết nghe xong rất bình tĩnh, bảo: “Ta biết rồi, khanh quay lại tiếp tục trông chừng, đừng để hắn xảy ra chuyện gì.”
“Vâng, Đại vương.” Cáo Đỏ lập tức quay lại điện phụ.
Liễu Tiêu ở bên nghe xong cũng há hốc mồm, nói với Vua Sói Tuyết: “Trời ạ! Sao lại có người biến thái thế cơ chứ?”
“Tính Thiên tử vốn đã khác người.” Vua Sói Tuyết trầm ngâm rồi bảo, “Nhưng Bạch Thanh Tứ cũng không phải hạng vô tội thiện lương. Cũng coi như xứng đôi, về chung nhà cho thế giới yên ổn.”
Liễu Tiêu hỏi vẻ tò mò: “Sao ngài lại nói Thiên tử thế? Hai người là bạn mà phải không?”
“Ai bảo thế?” Vua Sói Tuyết ngạc nhiên, “Ta không dám đâu. Ta cùng lắm chỉ là bạn học cũ, chính xác nhất là trong số tất cả mọi người, ta là người biết cách tránh đắc tội gã nhất thôi.”
Liễu Tiêu sững sờ, hồi lâu mới thốt lên: “Đây là cái gọi là ‘Gần vua như gần hổ’ sao ạ?”
Nào ngờ Liễu Tiêu bỗng choàng lấy cánh tay Vua Sói Tuyết rồi bảo: “Nhưng giờ em cũng đang ở gần vua này, sao em không thấy như gần hổ?”
Vua Sói Tuyết mỉm cười đáp bé, “Vì ta không phải là vua của em.”
Liễu Tiêu cũng chỉ hiểu mang máng, bé bèn nói: “Ừm, em hiểu rồi.”
“Em hiểu gì?” Vua Sói Tuyết cười trêu, “Em nói xem em hiểu gì nào? Tại sao nó lại như thế?”
Kỳ thực Liễu Tiêu không hiểu lắm, thế là bé đáp: “Dù sao thì chính là ngài thích em, là ý đó chứ gì?” Dứt lời, Liễu Tiêu bèn cười toe toét trông đến là khoan khoái.
Vua Sói Tuyết nghe bé nói vậy thì cũng bật cười, lộ ra một nụ cười xán lạn hiếm thấy. Hắn ôm lấy Liễu Tiêu rồi nói: “Đúng rồi, chính là ý đó.”
Liễu Tiêu duỗi đuôi cuốn quanh vòng eo Vua Sói Tuyết, rồi vòng hai tay ôm lại hắn: “Em cũng thích ngài.”
Vua Sói Tuyết có phần xúc động, ôm chặt lưng bé, mãi sau mới cất tiếng hỏi: “Em biết ‘thích’ là gì ư?”
Liễu Tiêu ngạc nhiên nhìn Vua Sói Tuyết: “Tất nhiên là em biết, em có ngốc đâu.”
Vua Sói Tuyết bật cười: “Em không phải là bé Nhị Ngốc à?”
“Hình như là thế…” Liễu Tiêu ngẫn mặt nghĩ, chốc sau hô lên: “Nhưng dù có là Nhị Ngốc thì cũng thừa biết ‘thích’ là gì đấy.”
Vua Sói Tuyết lại hỏi: “Nhưng chẳng lẽ em không thích Lãnh Giác, không thích chân gà à? Ta nhớ lần trước có hỏi thì em bảo em thích nhất là chân gà ngâm ớt. Nếu không có chân gà ngâm ớt thì không sống nổi kia mà.”
Liễu Tiêu bất mãn nói: “Chẳng lẽ Đại vương còn ghen cả với chân gà hở?”
Vua Sói Tuyết hết lời chối cãi. Mấy câu vừa xong nghe có vẻ giống ghen với cả chân gà thật.
Mèo mắt xanh đứng bên hầu nghe thế cũng khó khịn nổi mà hỏi: “À đúng rồi, nếu chân gà ngâm ớt và Đại vương cùng rơi xuống nước thì cậu sẽ cứu ai?”
Vua Sói Tuyết tính ngăn cản, song đã quá muộn: “Đừng hỏi….”
Liễu Tiêu đáp ngay: “Đại vương biết bơi còn gì.”
Mèo mắt xanh đau lòng thay Đại vương: “Thế là cậu sẽ cứu chân gà ngâm ớt?”
“Nhưng…” Liễu Tiêu thấy hơi oan ức, “Đại vương biết bơi mà. Còn chân gà ngâm ớt mà bị ngấm nước thì sẽ không còn cay nữa…”
Mèo mắt xanh thương cảm nhìn Vua Sói Tuyết lạnh lùng và cô độc phía kia, đau lòng nghĩ: Hóa ra có là quân vương cao quý của một nước, một khi đem lòng yêu một con mèo thì cũng thành thấp kém như vậy.
Nuôi mèo đúng là hành vi tự ngược đãi bản thân.
Bởi vậy mà nghe bảo những người có máu S thường sẽ nuôi chó.
Bởi vậy mà Thiên tử mới nuôi sói tuyết.
Hợp lý đến không cãi được.
Ngày hôm sau, Bạch Linh Linh đến hỏi chuyện về vị Quý nhân Sói tuyết này. Vua Sói Tuyết thấy không cần thiết phải giấu giếm nên đã kể sự thật với Bạch Linh Linh. Bạch Linh Linh kinh ngạc hết sức: “Thiên tử càng ngày càng điên rồi.”
Vua Sói Tuyết: “Giống rồng bản tính là dâm, khó kiềm chế lắm.”
Bạch Linh Linh thở dài sườn sượt: “Như loài sói trời đã chung tình, bỏ làm sao được.”
“Nào có.” Liễu Tiêu chợt cắt ngang, “Nếu trời sinh sói đã chung tình thì sao Bạch Thanh Tứ lại trăng hoa như thế? Nghe nói ổng cũng là sói thế mà lăng nhăng phát sợ, nay yêu người này, mai yêu người nọ. Lúc yêu thì nâng niu như báu vật, hết yêu rồi thì lẳng đi như vứt rác, vô tâm kinh khủng. Thế thì chung tình cái nỗi gì.”
“Thi thoảng có mấy con đột biến, chuyện thường thôi.” Bạch Linh Linh nói.
Vua Sói Tuyết nói thêm: “Cũng có thể hắn ta chưa gặp được định mệnh của đời mình. Cái gọi là ‘vừa gặp đã yêu’ đa phần đều không phải tình yêu đích thực.”
Liễu Tiêu gật gù, quay sang bảo Bạch Linh Linh: “Thế anh cũng là loại không chung thủy hở?”
“Sao lại nói thế?” Bạch Linh Linh hỏi ngược lại.
“Nếu anh chung thủy thì sao lại vừa thích Ragdoll tinh vừa thích Lãnh Giác?” Liễu Tiêu cũng hỏi vặn lại Bạch Linh Linh.
“Những lời này từ đâu ra?” Bạch Linh Linh điếng người, “Ai bảo cậu thế?”
Liễu Tiêu chỉ vào Vua Sói Tuyết: “Tiểu Bạch Tự nói đó.”
Vua Sói Tuyết ho khan, lên tiếng giải thích: “Anh nói kiểu vậy thôi, chỉ là… bé Tiêu hiểu hơi sai một tí.”
Liễu Tiêu chất vấn: “Chẳng lẽ không phải?”
“Tất nhiên là không phải!” Bạch Linh Linh quả quyết phủ nhận. Lát sau, hắn ta nhìn đau đáu Liễu Tiêu, hỏi từng chữ: “Đừng bảo là cậu đã nói với Lãnh Giác nguyên si thế nhé?”
Liễu Tiêu: “Ừm… hình như tôi bảo với Giác nhi là anh thích Ragdoll tinh, còn là fan số một của ảnh nữa.”
Nhớ khi ấy, vì để giả vờ thích Ragdoll tinh mà Bạch Linh Linh đã tạo một tài khoản giả thành fan, ngày nào cũng vào spam khen lấy khen để Ragdoll tinh. Còn bây giờ Bạch Linh Linh chỉ biết hối hận muộn màng, lập tức dùng tài khoản fan đó chia sẻ lại tin chính thống “Thật ra Ragdoll tinh là mèo sư tử nhuộm lông thành” với caption: “Hình tượng mèo của Ragdoll tinh đã sụp đổ, tôi hết thích rồi”.
Chẳng bao lâu sau có một tài khoản tên là “Liên quan cái bee gì đến mày” đã bình luận nói kháy: “Khinh nhất là loại cặn bã vừa thoát fan đã quay lại cắn như này.”
Bạch Linh Linh nhấn vào xem in tư thì thấy “Liên quan cái bee gì đến mày” là tài khoản mới, trang cá nhân đều là bài chia sẻ lại tin bóc phốt Ragdoll tinh.
“Không phải đằng đấy cũng là anti fan à?”
“Liên quan cái bee gì đến mày.”
“…”
Bạch Linh Linh không nghĩ được ra đây là ai nên thôi mặc kệ, sau đó sai người mang quà đến cung Nghê Thường, mong Dương quý phi cho mình cơ hội gặp mặt. Kết quả quà bị trả về thẳng cửa. Có chăng là vì Bạch Linh Linh càng ngày càng quan tâm đến Dương quý phi nên trong cung đã bắt đầu xì xào bàn tán, lan tràn xì căng đan, thậm chí còn có cung nữ lên diễn đàn lập topic “tám chuyện”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT