— Chị Liên bỏ nhà đi rồi anh ạ, sang cả nhà chị ấy ở làng bên mà bố mẹ chị ấy cũng nói không biết, chỉ biết là xin về nhà để lên thăm chồng. Nhưng nhìn ánh mắt với vẻ bối rối của họ em nghĩ chắc chắn họ phai biết điều gì đó. Em cũng bảo bác Xoan ở nhà nhưng bác ấy không chịu, bác bảo phải lên lo cho anh Luân.
Tôi vẫn cố chấp không muốn tin đây là sự thật:
— Có thật không hả bác, hay nhỡ đâu do trộm thì sao..?
Bác Xoan lắc đầu cay đắng:
— Không, không phải trộm đâu….Số tiền đó để trong tủ gỗ chỉ có bác với nó biết. Hơn nữa nhà mình bác khóa đến 2 khóa, về nhà khóa vẫn còn nguyên, thậm chí tủ cũng không bị lục lọi, quần áo xếp đâu ra đấy. Nhưng sờ đến cái phong bì tiền thì không thấy. Người nhà mình lấy chứ trộm nào nó vào đây.
Bác Xoan tiếp tục kể, tôi có thắc mắc là lần trước bác bảo toàn bộ số tiền bán nửa mảnh vườn đều đã đem lên đây nộp trước tiền viện phí rồi mua đồ chăm sóc anh Luân. Vậy tiền đâu mà bác để trong tủ ở nhà..? Nhưng tôi không nghĩ được rằng người già vốn dĩ lo xa, đúng thật số tiền bán đất bác đã đem đi cả, nhưng sợ rằng tiền viện phí sẽ có phát sinh nên bác có đi vay họ hàng mỗi người thêm một ít. Gom góp mấy nhà cũng được 15tr bác để dành trong tủ, lỡ như có việc cần thì sẽ về lấy đem lên. Quả thật bác Xoan lo xa là đúng, hai tuần nay tiền viện, tiền thuốc rồi tiền nọ, tiền kia khiến cho số tiền bán đất ngày càng cạn dần. Lúc này bác Xoan mới cần dùng đến tiền đi vay để dành.
Bác Xoan nói trong nước mắt:
— Có con Yến ngồi đây, bác nói sai câu nào chết hộc máu. Bác còn đi sang nhà bố mẹ nó vay 4tr, mỗi nhà 2tr, 3tr…..Họ hàng cũng làm gì có đâu, toàn người lao động nghèo, nhưng nhìn gia cảnh nhà bác nó khốn khổ, khốn nạn nên mỗi người một tí cũng mong sao con cháu mình bình phục. Vậy mà, về đến nhà bác mở tủ ra cái phong bì biến mất. Tủ đó có hai khóa, bác 1 cái, thằng Luân 1 cái….Không con vợ nó lấy thì còn ai nữa. Bác bảo con Yến chở sang nhà nó thì đến bố mẹ nó còn không biết, con thì nó đem gửi bên nhà mày, còn người làng người ta bảo trưa hôm qua thấy nó đi lên xe máy thằng nào đợi ở trên đầu đường, thằng đó mặc bộ quần áo bò, đeo kính đen, xong hai đứa nó chở nhau đi mất. Có người nhìn thấy nó hỏi thăm thằng Luân thì nó bảo đi xe ôm ra bến xe lên thăm chồng. Nó bỏ chồng, bỏ con đi theo trai rồi cháu ơi…
Vừa nói bác Xoan vừa khóc khiến cho mọi người đi ở hành lang ai cũng nhìn, tôi cũng sôi hết cả máu nhưng đây là bệnh viện, hơn nữa anh Luân còn nằm bên trong, tôi cố gắng an ủi:
— Thôi bác ạ, chuyện nó cũng xảy ra rồi. Trước mắt bác đừng khóc nữa, bác phải giữ bình tĩnh để chăm sóc cho anh Luân. Bác sỹ có dặn hiện giờ không được để cho anh Luân tức giận điều gì, sẽ rất nguy hiểm, có khi còn không cứu được đâu. Thế nên bác cháu ta biết vậy thôi, đến khi nào anh Luân khỏe lại rồi mình tính tiếp, được không bác…?
Bác Xoan gạt đi hai hàng nước mắt, bác hỏi tôi:
— Thế anh sao rồi hả cháu..? Có khỏe hơn không..?
Tôi cười rồi trả lời:
— Dạ có, anh hôm nay cử động được nhiều hơn rồi, mở mắt ra nhìn cháu suốt, chắc cũng muốn nói lắm nhưng chưa được. Bác yên tâm, bác sỹ bảo mấy ngày nữa là anh lại bình thường thôi. Quan trọng là bây giờ bác phải nghe cháu, tiền mất rồi có thể kiếm lại chứ bệnh tật khó chữa lắm.
Bác Xoan gật đầu:
— Ừ, bác biết rồi….Con vợ nó đã thế thì nó phải cố mà sống để lo cho con gái chứ, hôm nay mẹ cháu cũng cho bác mượn mấy triệu, rồi nhà cái Yến cũng đi vay thêm cho, không biết có đủ không..?
Tôi dìu bác đứng lên rồi nói:
— Bác đừng lo, thiếu đến đâu mình lo đến đấy….Để ngày mai cháu đi vay mượn mấy đứa bạn trên này chắc cũng đủ thôi. Bác ăn gì chưa để cháu chạy đi mua, mua cho cả cái Yến nữa không lát tối hết giờ thăm nom là không đi ra ngoài được đâu.
Bên cạnh là bác sỹ đang đứng, bác Xoan thì nắm tay con trai khóc mừng rỡ, tôi vội đi vào, anh Luân nhìn tôi cười, mặc dù nụ cười của anh vẫn còn méo mó lắm. Bác sỹ nói:
— Tình trạng hồi phục như vậy là rất tốt, một hay ngày nữa có thể đi lại nhẹ nhàng được rồi, lát tôi sẽ nói với y tá thay đổi thuốc…Chúc mừng gia đình nhé.
Ơn trời anh Luân đã bình phục trở lại, tôi không dám đưa tiền vừa đi vay được ra trước mặt anh mà phải lúc sau mới dấm dúi đưa cho bác Xoan. Nằm thêm hai tuần nữa thì anh Luân ra viện trở về nhà. Suốt quãng thời gian đó mọi người đều giấu anh về chuyện chị Liên. Lúc có thể nói chuyện được anh Luân cũng có hỏi nhưng bác Xoan và tôi đều lảng đi nói chị Liên vẫn ở ngoại trông con và bác sỹ nói anh đang bệnh không được dùng điện thoại, cháu ở nhà vẫn ổn.
Mẹ tôi quãng thời gian đó cũng chẳng buôn bán được gì bởi toàn bộ thời gian phải dùng để chăm lo cho con bé. May mắn có hộp sữa bột của anh Cảnh cho nên con bé mới có cái để mà ăn. Tội giời chắc nó cũng biết mẹ nó bỏ đi hay sao mà ở với mẹ tôi nó cũng không khóc, cứ cho ăn no là ngủ ngon lành. Mẹ tôi bảo nhìn nó ngủ đáng yêu lắm, làn da trắng hồng, mũm mĩm, mềm mại như bông gòn, đẻ thiếu tháng nhưng trước nay được bố chăm sóc, mua cho mẹ nó ăn toàn đồ bổ dưỡng nên con bé được bú mớm cũng trộm vía mà bụ bẫm. Nhưng khổ thân, nó đâu có biết là mẹ nó quẳng nó sang đây rồi đi suốt hai tuần nay không một tin tức.
Anh Luân ra viện thì tôi với bác Xoan lại có thêm một nỗi lo mới, đó là sẽ ra sao khi anh trở về nhà và biết vợ mình đã bỏ đi. Trăn trở mấy hôm cho đến ngày làm thủ tục xuất viện tôi mới dám nói. Hai bác cháu phải cẩn thận lắm, bởi sợ rằng anh Luân sẽ sock nặng. Nhưng thà nói thì nói ở bệnh viện còn hơn để về đến nhà mới nói, lại càng nguy hiểm hơn. Tôi rào trước:
— Anh Luân này, có chuyện này trước khi về nhà em phải nói cho anh biết.
Anh Luân hỏi tôi:
— Có chuyện gì vậy em..? Chuyện quan trọng hay sao mà mặt em với mẹ anh căng thẳng vậy.
Tôi nói:
— Chuyện quan trọng, nhưng trước khi anh nghe, anh phải hứa với em là không được tức giận, anh phải nhớ mình vẫn còn mẹ và còn con gái….Tất cả mọi người giờ đang trông đợi vào anh.
Anh Luân nhìn tôi rồi gật đầu chờ đợi, tôi thấy hai bàn tay anh đang khẽ run lên, tôi nói thật chậm rãi:
— Chị…Liên…bỏ…nhà đi….rồi….anh ạ.
Hai bàn tay anh Luân nắm chặt lại, gân cổ nổi lên, anh Luân nhắm mắt mắt cố nuốt cơn giận. Bác Xoan sợ hãi rối rít:
— Con ơi, con đừng nóng giận, con còn con bé đang đợi ở nhà….Đã tháng nay nó không được gặp mẹ, giờ mà con có làm sao thì nó biết phải thế nào, cố gắng lên con….Mẹ cũng đau lắm.
Tôi cũng sợ, bởi nhìn anh Luân lúc đó không được ổn cho lắm. Nhưng không, anh Luân đỡ mẹ dậy rồi khẽ đáp:
— Con không sao, nếu xong rồi mình về thôi mẹ.
Cả tôi và bác Xoan đều bất ngờ trước thái độ của anh Luân, anh bình tĩnh đến lạnh người, có thể do anh hiền lành, chất phác nên không biểu hiện ra bên ngoài như người ta nhưng sao anh có thể bình tĩnh đến như vậy được. Cơ mà chẳng sao cả, bởi điều quan trọng nhất đó chính là anh vẫn bình an vô sự.
Phì phèo điếu thuốc lá tôi nhả khói rồi đưa lại cho anh Luân, tôi khẽ lắc đầu:
— Mà anh này, cho em hỏi một câu được không..?