Ba người lớn nhìn nhau cười, tôi đưa cái đĩa đùi vịt sang trước mặt con bé. À quên, bây giờ mới giới thiệu tên của cái Còi, như vừa nãy anh Luân gọi thì con bé cũng tên là Dương, Ánh Dương tên đầy đủ Nguyễn Thị Ánh Dương. Cái tên sáng như ánh nắng mặt trời. Nói ra thì cũng hơi buồn cười, anh Luân lấy tên tôi đặt cho con gái vì anh ấy bảo đêm đẻ ra nó không có tôi thì vợ chồng anh không biết phải xoay sở thế nào, mà tôi cũng rất quý con bé, bác Xoan còn bảo nó nhận tôi làm bố đỡ đầu. Người nhà quê nên tìm kiếm một cái tên đẹp thời ấy nó hơi xa xỉ, các cụ ngày xưa đặt tên con toàn theo số đếm, thằng Hai, con Sáu, chị Tám…..Con sắp sinh mà anh Luân cũng chưa nghĩ ra được nên đặt tên con là gì, 2h sáng nó ra đời nhưng đến sáng hôm sau mặt trời ló dạng, mưa ngừng rơi….Ánh sáng ban mai rạng rỡ như hòa chung vào niềm vui của gia đình nhỏ vừa đón chào thành viên mới. Nhìn ánh nắng mặt trời buổi sáng sớm, tôi buột miệng:
— Hay đặt tên nó là Ánh Dương đi, nôm na nó có nghĩa là ánh nắng mặt trời đấy.
Tôi vui miệng nói vậy nhưng nhìn sang anh Luân mắt chữ A mà mồm chữ O ngạc nhiên, anh nắm chặt hai tay vào nhau, anh vỗ thùm thụp vào người tôi:
— Đúng rồi, Ánh Dương, tên đẹp lắm…..Vừa có tên chú mà lại mang một ý nghĩa tuyệt vời….Hay, hay……Mẹ ơi, vợ ơi…..Tên con gái mình là Nguyễn Thị Ánh Dương….ha ha, chú Dương đặt tên cho cháu hay quá.
Đau, ông ấy thọi vào người tôi mà tôi nhức hết cả lưng. Vừa xoa phần lưng tôi vừa nhìn theo anh Luân. Nhìn mọi người vui mừng vì cái tên mà tôi vừa nghĩ ra bản thân tôi cũng thấy thích thú. Có một điều mà tôi chưa nói hết, cái tên đó cũng là mong muốn của tôi khi con bé ra đời, nó sẽ ấm áp nhưng mặt trời, soi sáng cuộc đời vốn đã rất vất vả của bố nó, giống như cái cách mà khi nó sinh ra, sáng hôm sau mây đen tan biến nhường chỗ cho bình mình vậy.
Đang ngơ ngẩn thì tôi nghe thấy tiếng cái Còi:
— Cho bà một miếng, cho bố một miếng, cho chú Dương một miếng, còn lại một miếng của cháu.
Con bé dùng tay bốc từng miếng đùi vịt cho vào bát từng người, nó ngoan lắm, tôi biết nó đòi nhưng không phải đòi cho riêng nó. Lần nào ăn cơm nó cũng chia hết phần ngon cho người lớn. Nhưng chia xong, còn một cái đùi vịt nó không động vào, tôi bèn hỏi:
— Sao Còi không ăn nốt cái đùi kia đi..?
Con bé nhìn sang bên bố rồi trả lời:
— Cái này cháu để thắp hương cho mẹ.
Anh Luân đang đưa chén rượu lên nhưng bất ngờ anh dừng lại mất mấy giây sau câu nói như xé tan cõi lòng người đàn ông khốn khổ. Tay anh hơi run run nhưng rồi anh nắm chặt chén rượu đưa lên uống một ngụm hết sạch. Nhắm mắt anh Luân đặt cái chén xuống. Bác Xoan và tôi cũng lặng người đi, không hiểu tại sao con bé lại nói như vậy. Nhưng có lẽ nó nghe thấy bà nội thắp hương, cúng vái cho ông, nó biết ông nội đã mất…..và theo như lời bố nó nói thì mẹ nó cũng đã chết, nó muốn dành những gì ngon nhất để thắp hương cho mẹ.
Cái cuộc đời khốn nạn, chẳng biết rằng mẹ nó ở đâu đó ngoài kia có bao giờ nhớ đến nó hay không..? Nhưng nó, một đứa con nít 6 tuổi lại đang ngày ngày nhớ về mẹ của mình, mặc dù nó tin mẹ nó đã chết. Tôi nghiến răng lấy chai rót thêm rượu, tôi rót đầy. Tôi tự uống, tự nhiên mắt tôi ướt ướt khi mà nhìn con bé cẩn thận để cái đùi vịt lên trên bàn. Rượu cay quá, nó sốc lên tận mũi tôi khiến cho khóe mắt tôi cay cay.
Bên cạnh anh Luân cũng vừa cạn chén, chẳng ai nói với ai câu nào bởi ai cũng hiểu. Bác Xoan gạt nước mắt: