Cứ như thế được 4 ngày, tôi đi làm ca đêm đến 6h sáng về thì lại chở Còi đi học, cho cháu ăn sáng xong, dắt đến tận cổng trường nhìn nó đi vào lớp tôi mới quay về. Mọi người ở nhà cứ sợ tôi mệt bởi cả đêm đi làm đã không ngủ. Anh Luân với bác Xoan có lẽ ngại tôi nên cứ bảo để bác Xoan đưa Còi đi học. Tôi nói:
— Gớm khổ quá, 6h hơn em về, chở cháu nó đi học độ tầm 6h30, 7h kém là xong. Về em ngủ muộn độ 20 phút chứ có làm sao đâu mà ngại. Mà em ngủ từ sáng tới trận đầu giờ chiều cơ mà. Mệt gì đâu….Anh cứ đi làm, bác Xoan đi lại không tiện không em đưa cháu đi thì ai.
Nói thế thôi chứ sắp hết tuần làm ca đêm rồi, lúc đó chuyển sang ca chiều thì tôi cùng lắm chỉ đưa được cái Còi đi học. Mấy hôm nay ngày nào cũng nghe ngóng xem có thông tin gì của bọn lạ mặt kia không nhưng chúng dường như đã lẩn mất. Vẫn như mầy ngày trước, 4h chiều tôi chuẩn bị mặc quần áo rồi đi ra trường tiểu học để đón Còi. Gặp ngay đoạn đường đang làm, hai cái xe oto đi không nhường nhau thành ra chật cứng. Đường làng đã bé, xe chở đất đá ghanh ghé với xe oto con, chẳng ai nhường ai khiến cho những người đi đường đều phải chờ đợi. Tính ra trường chỉ mất độ 10 phút mà giờ 4h30 rồi tôi mới len qua được khu vực ách tắc. Đang đi thì có điện thoại, số của vợ Cụm. Chắc chưa thấy tôi đến nên vợ Cụm gọi điện hỏi. Vừa phóng xe vừa nghe điện thoại, nhưng tôi chỉ thấy tiếng nheo nhéo:
— Này…này buông ra…buông ra.
Tôi hỏi to vào trong điện thoại:
— Alo…alo…..có chuyện gì đấy.
Vợ Cụm hét lên:
— Anh Dương….anh Dương ơi…
Điện thoại vẫn mở nhưng tôi không thấy vợ Cụm nói gì ngoài tiếng kêu vừa rồi nữa. Nghĩ ngay đến chuyện chẳng lành, tôi rồ ga phóng nhanh hết cỡ ra trường tiểu học. Dựng xe ngay trước hàng tạp hóa của vợ chồng Cụm tôi thấy vợ Cụm đang ngồi ở ghế bán hàng, vợ Cụm đang ôm cái Còi, phía bên ngoài là hai gã đàn ông đội mũ lưỡi trai, đi giày khủng bố, mặc quần áo bò, đeo kính dái dê màu đen. Tôi lẳng lặng đi vào hỏi vợ Cụm:
— Sao gọi điện cho anh mà không nói gì thế..?
Vợ Cụm mừng quýnh, bởi thú thật hai gã đàn ông kia nhìn rất bặm trợn, vợ Cụm vội vã nói:
— Anh Dương…có mấy người này cứ ngồi đây hỏi han linh tinh. Mà chồng em vừa chạy đi vào trong kia mua ít đồ cho tàu rồi. Anh ơi, người này cứ nhận mình là mẹ con bé. Cứ đòi bế nó.
Tôi giật mình khi mà bây giờ tôi mới chú ý đến một người phụ nữ đeo khẩu trang đang ngồi bên ghế bên này. Tôi nói:
Người đàn bà kia bây giờ mới đưa tay ra hiệu cho hai tên đi cùng bảo chúng dịu giọng, mụ ta tháo khẩu trang rồi nói, khi mà mụ cất giọng lên câu đầu tiên tôi đã biết mụ là ai:
— Kìa chú Dương, không nhận ra chị à..? Chị Liên đây, chị không phải mẹ của con bé thì chú bảo ai là mẹ nó.
Con đàn bà khốn nạn, đúng là nó thật rồi…..Chỉ có điều bây giờ nó ăn mặc sang trọng hơn xưa, người đeo đầy vàng là vàng. Cái giọng nói chó chết của nó tất nhiên làm sao tôi có thể quên được. Con khốn đang ngồi ở đây chính là chị dâu của tôi, vợ của anh Luân cũng là mẹ của cái Còi. Cái Còi mặt không giấu nổi sự sợ hãi bởi hai gã đầu gấu đang ngồi phì phèo thuốc lá. Nó gọi khe khẽ:
— Chú Dương…chú Dương…ơi…
Con Liên vội đổi giọng:
— Mẹ đây mà con, con hỏi chú Dương xem mẹ có đúng là mẹ của con không…?
Vợ Cụm trong trường hợp này cũng không biết phải nói làm sao, vợ Cụm hỏi:
— Vậy chị này là mẹ con bé thật hả anh..?
Tôi đang rất rối, bởi chính tôi cũng không biết phải trả lời thế nào. Dù con đàn bà khốn nạn này nó có ác đức thế nào đi nữa, nhưng sự thật vẫn là sự thật, nó vẫn là mẹ của con bé. Cái Còi dường như cũng đang đợi chờ câu trả lời của tôi sau câu hỏi của vợ Cụm, tôi ức đến hai hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt, tôi cay đắng đáp:
— Ừ…đúng vậy..
Con bé rưng rưng nước mắt, nó thút thít nói:
Không đâu, cháu không biết đâu Còi ơi, con đàn bà khốn nạn đang ngồi trước mặt cháu đây còn đáng chết hơn cái chết nhiều lần. Vì nó mà bố cháu suýt chết, vì nó mà cháu trở thành đứa mồ côi mẹ, vì nó mà gia đình xảy ra bao nhiêu biến cố. Nó không xứng đáng làm mẹ.
Đó là những gì tôi muốn nói, nhưng nhìn con bé đang khóc, hai hàng lệ của nó chảy ướt xuống má khiến tôi không nói được. Nó mơ thấy mẹ hàng đêm, nó mong được mẹ bao bọc trong vòng tay, thậm chí nó muốn bố nó lấy vợ để nó được gọi người đó là mẹ. Giờ này mẹ ruột của nó đang ở đây, con khốn đó đang làm bộ. Nó cũng rưng rưng nước mắt cất lời ngon ngọt:
— Mẹ đây con, mẹ còn sống nè con…..Bố con nói dối đó, bây giờ mẹ về đón con này.
Đoạn đường trời mùa thu hôm nay hơi sẩm tối do thời tiết lạnh. Trong quán tạp hóa lúc này tôi như chết đứng bởi mọi chuyện giờ đây đang càng lúc càng rắc rối. Nhưng khi nghe xong câu:
“ Bây giờ mẹ về đón con.”
Của con Liên thì tôi như bừng tỉnh, con khốn nạn mới nói cái gì vậy, nó vừa nói cái gì cơ..? Tôi gạt hai bàn tay mụ xuống khi mụ đang giơ ra trước mặt cái Còi, tôi quát:
— Mày đừng có nằm mơ, mày không xứng đáng chạm vào con bé. Đón nó đi á, chúng mày đang nghĩ cái gì vậy.
Mụ nhìn tôi cười khẩy:
— Này chú Dương, chú ăn nói cho cẩn thận. Dù sao trên giấy tờ tôi với anh chú vẫn chưa ly dị đâu, về lý tôi là mẹ ruột của nó. Bao năm qua tôi có chuyện không về được, bây giờ chú lấy quyền gì mà đòi cản tôi. Chú nên nhớ chú cũng chỉ là một thằng hàng xóm, chẳng có quan hệ ruột thịt gì với con gái tôi cả.
Đị* mẹ nhà nó, nó nói những câu khiến cho tôi không thể phản kháng. Đúng vậy, dù sao tôi với anh Luân cũng chỉ là anh em hàng xóm láng giềng, tôi với cái Còi cũng chỉ là chú cháu gần nhà. Kể cả giờ có ra pháp luật thì nó nói vẫn đúng, anh Luân bao năm qua vẫn chưa ly dị với nó, tôi không hiểu anh nghĩ cái gì hay là do thủ tục ly hôn 1 phía quá rắc rối mà anh với con khốn này trên giấy tờ vẫn là vợ chồng. Nó bỏ đi ngót ngét 7 năm trời, bây giờ nó quay về đòi đón đứa con gái mà nó đang tâm bỏ rơi từ khi còn đỏ hỏn.
— Mẹ đây con…..Lại đây cho mẹ ôm một cái nào.
Con bé Còi vẫn rưng rưng nước mắt, nó toan đi sang thì tôi quát:
— Còi, mày định đi theo nó thật à..? Mày mà sang tao đánh chết.
Đây là lần đầu tiên trong đời chú Dương quát nó, dọa đánh nó….Tôi không biết tôi làm sai hay đúng nhưng sao lúc đó tôi thấy uất ức cho anh tôi quá. Đằng đẵng thân gà trống nuôi con bao năm nay, nhưng giờ chỉ bằng 1-2 câu nói nhẹ nhàng từ con khốn này đứa con gái của anh tôi đã xiêu lòng. Có thể nó chỉ đơn giản nghĩ mẹ nó muốn ôm nó, nhưng nó đâu biết được rằng loại đàn bà này độc hơn cả rắn. Tôi bế nó lên rồi nhìn con Lien nói:
Người đi đường xung quanh thấy nhưng do hai thằng này nó quá bặm trợn nên chẳng ai dám can, họ chỉ đứng chỉ chỏ. Hơn nữa chỗ này cũng không phải nơi tôi sống cho nên cũng chẳng quen biết ai mấy. Tôi bị đấm bất ngờ ngã dúi dụi xuống đất, bên trong vợ Cụm vừa ôm cháu vừa hét lên:
— Ai cứu anh ấy với….
Đời tôi ăn đấm cũng khá nhiều, chỉ có điều cú đấm này nó khiến cho tôi như điên dại. Dưới gầm bàn là cái điếu cày để cho khách ngồi hút thuốc lào, tất nhiên sau khi bị đấm tôi cũng choáng váng. Biết một mình mình không thể ăn được hai thằng chúng nó, thấy tôi ngã con Liên cười khinh khỉnh, cái Còi ở trong nhà cũng gào khóc ầm lên, nó luôn miệng gọi tên tôi.
— Mày định giết người à…? Nó chết ra đây thì làm sao..? Thằng điên.
Tôi giờ cũng nằm luôn, chẳng còn sức nữa rồi…..Nhưng hai thằng chó kia vẫn sống, chúng nó vẫn động đậy. Từ bên ngoài ba anh áo xanh ập vào:
— Chuyện gì thế này…..gọi xe cứu thương, gọi nhanh lên….Mời tất cả những ai có liên quan về đồn.
Tôi mặt nghệt như cứt ngâm, tôi vừa nghĩ:
“ Quả này lại bị bà già chửi thông 1 năm rồi.”
Khi mà công an lôi tôi dậy thì bên ngoài có người len vào, anh Luân. Chắc có lẽ thấy tôi đón cháu lâu về quá nên anh đến trường, cũng phải vì điện thoại tôi hình như là bi chúng nó đạp hỏng mất rồi. Nhưng trước khi nhìn thấy tôi đang bị công an giải đi thì anh cũng nhìn thấy con vợ khốn nạn của mình. Tất nhiên tôi không để nó thoát khi tôi zick với mấy anh công an là con khốn này với hai thằng kia định bắt cóc cháu mình, có mọi người làm chứng. Cái còi thấy bố thì chạy ra gọi to:
— Bố ơi….Bố ơi.
Anh Luân che con bé lại phía sau, nhìn con vợ khốn kiếp anh nói:
— Cô…cô còn quay về đây làm gì…?
Con Liên nhìn anh tôi cười khẩy:
— Tôi về để nhận lại con mình, không thì anh bảo con bé là tôi chết mất xác à..? Chuyện này chưa xong đâu….
Cả Cụm cũng bị đưa lên đồn, tôi bước qua anh Luân nói:
— Anh về bảo bà già lên đồn chuộc em nhé.
Ít ra tôi còn đi được, còn hai thằng đầu gấu kia phải đi bằng xe cứu thương, bước ra gần đến cổng tôi đi chân đất, chân tôi vừa giẫm phải cái gì đó, cúi xuống nhìn thì ra đó là hai cái răng của thằng bị sút vô mặt ban nãy. Nhìn hai cái răng tôi mới thấy chân mình cũng đang sưng vù vì bị bong gân.
Vừa đi tôi vừa thanh minh với anh áo xanh đẹp trai:
— Anh ơi, chúng nó định bắt cóc cháu em thật. Chúng nó đánh em trước, anh xem bao nhiêu người chứng kiến. Bọn này chính là bọn lảng vảng quanh đây mấy hôm nay đó anh. Các anh phải khen em mới đúng chứ…
Một ông lườm:
— Về đồn viết tường trình, nói ít thôi.
Tôi nghĩ trong đầu:
“ Cái đm chúng mày nữa, lúc bố mày bị đánh sao chúng mày không đến. Cơ mà “ Áp đáo tại gia “ dù có thế nào thì lũ chó kia cũng là người sai trước. “
Tôi tự tin lên đồn uống nước chè với cái cơ thể ê ẩm bởi đã chục năm nay hết thời trẻ trâu đến bây giờ tôi mới được ăn một trận đòn “ No Nê “ như vậy…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT