Trên xe .

Cô bây giờ đang làm gì nhỉ ? Ừm thì dĩ nhiên là ... đang ngồi ngắm cảnh rồi . Đúng vậy ! Cô hiện tại đang ngồi trên xe cùng mẹ Hoàng để trở về nhà mình . Dọc đường đi , cô luôn quan sát bên ngoài để xem cái thế giới này nó có giống như ở thế giới thực hay không . Và cô bây giờ đang cảm thấy vui mừng xen lẫn ngạc nhiên vì nơi này rất hiện đại , cũng khá giống thế giới thực của cô mặc dù khung cảnh nơi đây đối với cô hoàn toàn xa lạ nhưng không sao hết , cô có thể thích ứng được .

Mẹ Hoàng ngồi bên cạnh cô thì thấy con gái bà cứ tủm tỉm cười từ nãy tới giờ làm cho bà rất khó hiểu . Cuối cùng , bà đành phải lên tiếng hỏi con gái :

_ Ánh nhi , có chuyện gì vui sao con ?

Ách , cô nghe tiếng mẹ liền giật mình quay đầu lại thì đối mặt với 1 đôi mắt tràn đầy khó hiểu của mẹ . Cô bối rối nhìn mẹ rồi cười hìhì nói :


_ Hìhì không có gì đâu mẹ , tại con cảm thấy vui khi sắp về tới nhà thôi ấy mà !

_ Con bé này , con làm như là lâu lắm rồi mình mới được về nhà không bằng ấy  .  - Mẹ Hoàng khẽ mắng yêu cô .

_ Hìhì mẹ ơi , tại con ở bệnh viện lâu quá nên mới như vậy chứ bộ !  -  Cô ôm lấy cánh tay mẹ làm nũng .

_ Ừ được rồi , mẹ tin con .

Hai mẹ con cứ thế trò chuyện vui vẻ với nhau . Không khí trong xe hết sức là hài hòa .

Trò chuyện được 1 hồi lâu thì cũng là lúc xe vừa về tới biệt thự nhà họ Hoàng .

Cô bước xuống xe rồi ngước mắt lên nhìn ngôi nhà mới của mình . Trời đất ơi ! Đây mà được gọi là ' nhà ' sao ? Nói đúng hơn nó không khác gì 1 toà ' lâu đài ' thu nhỏ là mấy ( mn tự tưởng tượng ra nhé , mình dở phần tả lắm ^^ thông cảm).  Cô nhìn cái toà ' lâu đài ' trước mặt mà thầm cảm thán .


Mẹ Hoàng bước đến bên cạnh cô thấy cô vẫn còn đang ngây ngốc thì mỉm cười dịu dàng nắm tay cô bước vào trong .

Vừa vào nhà thì người hầu xếp thành 2 hàng đồng thanh hô lớn :

_ CHÀO MỪNG TIỂU THƯ QUAY VỀ !!!

Cô bị tiếng hô làm cho giật mình , có chút choáng váng nhìn 2 hàng người hầu trước mặt , phù , làm cô hết hồn cứ tưởng là có động đất chứ -_-||

Cô khẽ gật đầu xem như chào lại rồi theo mẹ đi tới phòng khách  .

Ở phòng khách có 1 người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sô pha dường như là đang chờ đợi . Người đàn ông này có ngũ quan tuấn lãng , ánh mắt sắc bén  , mũi cao , môi mỏng , trên người luôn toả ra khí thế uy nghiêm làm người khác cảm thấy áp lực . Tuy đã ngoài 40 nhưng thời gian không làm mất đi nét tuấn lãng trên gương mặt ông mà còn thành thục hơn , quyến rũ hơn đủ để làm điên đảo hàng trăm chị em phụ nữ .


Nguyệt Ánh nhìn người đàn ông trước mặt mình mà thầm nghĩ nguyên chủ đúng là có phước , có ba mẹ ai ai cũng xuất chúng , cái này chắc là do gen di truyền đi . Trong lúc cô còn đang thất thần thì bỗng cô được ôm trong 1 vòng tay ấm áp , giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần kích động vang lên trên đỉnh đầu cô :

_ Ánh nhi , con gái của ba ! Ba xin lỗi vì không thể về thăm con sớm hơn để con phải chịu uỷ khuất , con không trách ba chứ ?

Cô nghe thấy thế thì vô cùng xúc động , đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận ấm áp từ ba . Nói thật là lúc đọc cuốn truyện cẩu huyết kia cô cảm thấy ganh tỵ với nguyên chủ vì cô ấy có 1 người cha có thể vì cô ấy mà làm tất cả mọi thứ cho cô ấy nhưng cô ấy lại hết lần này đến lần khác không hiểu cho ông mà cứ bám theo cái đám nam chủ khốn kiếp ấy khiến ông phải đau lòng rồi mới dẫn đến cái kết cục bi thảm như trong nguyên tác . Không được ! Cô không thể để chuyện đó xảy ra ! Họ là gia đình của cô , khó khăn lắm cô mới có được cảm giác ấm áp từ ba mẹ , cô không thể mất họ được ! Cô sẽ bảo vệ họ đến cùng !
Nghĩ rồi cô ngẩng mặt lên nhìn ông rồi mỉm cười nói :

_ Con không sao đâu ba , con gái không trách ba đâu  , ba đừng lo .

Ba Hoàng nhìn thấy cô nói như vậy , đầu tiên là ngạc nhiên nhưng sau đó nhanh chóng bị niềm vui sướng lấp đầy . Con gái ông đã trưởng thành rồi ! Con bé biết suy nghĩ cho ông rồi ! Càng nghĩ ông càng vui mừng , ông xoa đầu cô và nói :

_ Tốt ! Tốt ! Ánh nhi nhà chúng ta đã trưởng thành thật rồi . Ba mẹ cũng yên lòng hơn rồi .

Cô nghe ba Hoàng nói vậy thì ánh mắt hoe đỏ , nhưng cô không muốn cho ba mẹ thấy bèn nở nụ cười thật tươi , nói :

_ Dạ , con xin lỗi vì bấy lâu nay con đã khiến ba mẹ phải lo lắng cho con , buồn phiền vì con nhưng từ bây giờ con sẽ thay đổi , sẽ không làm cho ai phải lo lắng vì con nữa , ba mẹ cứ tin Ánh nhi đi  , Ánh nhi sẽ không khiến cho 2 người phải thất vọng vì con nữa đâu .
Ba mẹ Hoàng nghe vậy nhìn nhau rồi mỉm cười .

_ Được ! Ba mẹ tin con , nhưng mà cho dù con có thay đổi như thế nào thì con vẫn mãi là con của ba mẹ . - Ba Hoàng nhìn cô đầy sủng nịch , nói .

_ Dạ  , con cảm ơn ba mẹ .

Sau khi 1 nhà 3 người quây quần lại nói chuyện với nhau thì Nguyệt Ánh xin phép ba mẹ để lên phòng nghỉ ngơi , ba mẹ Hoàng cũng gật đầu đồng ý . Cô đi cầu thang lên lầu , cố gắng dựa vào trí nhớ để tìm ra phòng mình .

Cạch !

Cô mở cửa bước vào phòng thì đập vào mắt cô là 1 màu trắng , mặt cô lập tức đen lại , điều này làm cô liên tưởng đến cái phòng bệnh mà mình mới vừa rời đi sáng nay , thật là ...😡

Cô thở dài , thôi kệ , cũng không ảnh hưởng gì đến cô cả , bây giờ cô mệt , cô muốn ngủ , thế thôi  .

Và thế là cô nhảy phóc lên giường , không lâu sau cô liền ngáy o o chìm vào giấc ngủ  ...😴
~~~Hết chương 9~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play