Thẩm Long Ngọc quay đầu lại bất mãn mà nói: “Tống Thư Văn, ngươi cười cái rắm ấy.”
Người vừa đến chính là nhị sư huynh Tống Thư Văn.

Truyện cũng từng nhắc qua người này, nhưng mà cũng không miêu tả được nhiều mà chỉ ghi đây là một người thanh niên ấm áp và tinh tế.

Mộ Phong Vân vừa nghe thấy giọng nói của hắn ta thì lập tức quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy hắn ta đang cõng theo một chiếc giỏi trúc sau lưng, nhô đầu ra nhìn xung quanh: “Tiểu sư đệ vẫn chưa dẫn khí nhập thể được mà, sao huynh lại vội vàng dạy hắn ngự kiếm như vậy?”
“Ngươi hiểu cái gì chứ!”
“Đương nhiên là ta hiểu hơn sư huynh rồi, dù sao đệ tử ngoại môn đều do ta dạy cả mà.

Chưa dẫn khí nhập thân được thì huynh cứ để cho hắn như thế hai ngày đi thì sao nào?” Tống Thư Văn nheo mắt cười nói: “Ngươi nói xem có phải không hả tiểu sư đệ?”
Mộ Phong Vân gật đầu, thể hiện vô cùng tán thành.
Lời nói của Tống Thư Văn thực sự không hề sai.

Trong truyện ghi là sau khi nam chính có quan hệ không tốt với đại sư huynh, dẫn khí nhập thân gì đó đều đi theo luyện tập theo nhị sư huynh Tống Thư Văn.

Nhưng mà nói là luyện tập, nhưng mà Tống Thư Văn ngày nào cũng bận như chó, nên chỉ vứt lại một quyển Tâm Pháp rồi bảo hắn tự mà xem.
Cũng may là nam chính có thiên phú dị bẩm, vừa chăm chỉ học hành, tiến bộ.

Đêm khuya thanh vắng, người người đi ngủ thì hắn bắt đầu luyện tập, cuối cùng có một ngày hắn đang ngâm nước lạnh thì ngộ đạo.

Từ đó đã bỏ xa những đệ tử ngoại môn trên con đường tu hành.

Trong đại hội môn phái, hắn đã đánh bại một người thiếu niên được mệnh danh là thiên tài, trong khoảng thời gian ngắn tương lai của hắn đã vô cùng xán lạn.

Thẩm Long Ngọc thấy họ kẻ xướng người họa, lập tức cảm thấy khó chịu: “Ngươi nghe lén ta dạy trẻ con làm gì!”
Tống Thư Văn lại hỏi một đường trả lời một nẻo: “Ta có kinh nghiệm, có thể dạy cho một chút.”
“Không cần, không cần.” Thẩm Long Ngọc khoát tay: “Mau cút đi!”
Tống Thư Văn không hề tức giận mà nói: “Ta có hỏi huynh đâu, ta nói với tiểu sư đệ mà?”
“Ta…”
“Mộ Phong Vân!” Thẩm Long Ngọc chỉ vào Mộ Phong Vân mà nói: “Ngươi dám đồng ý hắn xem!”
“...” Mộ Phong Vân thực sự muốn bỏ chạy, nhưng mà Thẩm Long Ngọc cuốn lấy hắn không chịu tha, bày ra dáng vẻ ngang ngược kiểu ngươi mà không trả lời thì đợi đấy ta sẽ xử ngươi.
Hết cách.
“Ta theo đại sư huynh là được rồi.” Mộ Phong Vân liếc mắt nhìn Thẩm Long Ngọc một cái, nhìn thấy mũi hắn ta đã vểnh lên trời rồi.
“Thế được.” Tống Thư Văn gật đầu, lại bốp cháp một câu với Thẩm Long Ngọc: “Huynh xem kìa, trẻ con người ta còn hiểu chuyện hơn cả huynh nữa.”
“A!” Thẩm Long Ngọc không tiếp lời, hắn liếc về chiếc giỏ sau lưng Tống Thư Văn một cái: “Đây là cái gì?”
Mộ Phong Vân nhón chân lên nhìn vào bên trong giỏ, phát hiện trong giỏ toàn là giày cỏ.
Theo quy tắc của Thiên Quy Môn, hễ là đồ đệ với nhập môn thì đều phải trả qua một tháng sống thanh đạm, lấy ma để luyện tâm tính, nhiệm vụ mua đồ vải thô, giày cỏ hàng năm đều đặt lên vai Tống Thư Văn, năm nay cũng không phải là ngoại lệ.
Nhưng mà trước đây đều chỉ đi cho có mà thôi, chứ chưa từng thấy ai ăn mặc thô sơ đi trong núi cả.
Năm nay lại có chút khác biệt.
Thẩm Long Ngọc ghét bỏ mà nói: “Nhanh đi phát mấy cái giày cỏ rẻ mạt của ngươi đi, thời gian ngươi nói linh tinh ở đây chắc cũng phát được mấy đôi rồi.”
Tống Thư Văn thầm nghĩ, huynh nói thì thuận tai đấy, cả ngày cứ đứng nói chuyện thôi mà cũng đau thắt lưng, huynh có thời gian cãi nhau với người khác thì không bằng đi giúp ta làm việc đi này.

Nhưng mà suy nghĩ đến thực lực của Thẩm Long Ngọc thì Tống Thư Văn không thể nói ra ngoài được, chỉ đành thầm chửi hắn ta trong lòng.

Tống Thư Văn khua đôi giày cỏ trước mặt Thẩm Long Ngọc: “Ta thấy đôi giày cỏ này không tồi, bền bỉ, chắc chắn.

Đại sư huynh có lấy một đôi không?”
Khóe miệng Thẩm Long Ngọc khẽ giật một cái, né tránh đôi giày cỏ màu châu chấu kia: “Không cần, ta không đi.”

Tống Thư Văn bĩu môi, lấy một đôi giày cỏ be bé ra rồi đưa cho Mộ Phong Vân: “Đúng đúng đúng, huynh cũng không cần phải chạy đông chạy tây làm việc, cần gì phải đi đôi giày cỏ chắc chắn này, cứ đi đôi giày dán giấy là được rồi.”
“Cảm ơn sư huynh.” Mộ Phong Vân cung kính nói, rồi hắn bỏ giày cỏ vào trong ngực áo.

Nhưng ai biết được là hắn chưa kịp bỏ vào thì đã có một bàn tay lấy đôi giày cỏ của hắn đi, đảo mắt nhìn liền thấy một đôi mắt: “Đồ đệ mới mà phải dùng mấy thứ rách rưới thế này sao?”
Tống Thư Văn hừ một cái, nhìn xung quanh một cái, nói thầm vào tai Thẩm Long Ngọc: “Không phải vậy sao, mấy ông phật gia kia đến, chi phí ăn mặc đều dùng của bên chúng ta, giờ làm thế thì kế toán không cần phải lo lắng nữa.

Hơn nữa còn phải cắt giảm tiền quần áo của đồ đệ mới vào.

Chúng ta còn có thể làm sao nữa? Không phải chỉ đành dành thời gian cho bọn chúng rèn luyện tâm tính, có thể tiết kiệm được chút xíu là được rồi.

Huống hồ người ta nhìn vào chúng ta, thấy chúng ta không làm theo quy tắc thì người ta lại bảo chúng ta sống xa hoa thành tính hết rồi.”
Thẩm Long Ngọc xì một tiếng, vứt đôi giày cỏ trở lại giỏ của Tống Thư Văn, sau đó đưa Mộ Phong Vân vào trong phòng.
“Sư huynh, đó là giày của…” Mộ Phong Vân muốn nói rồi lại thôi.
“Đi cái đấy để làm gì, hôm nào ta mua cho ngươi cái tốt hơn.” Thẩm Long Ngọc mất kiên nhẫn nhíu mày nói.
“Vậy có phải là ta cũng có một đôi không hả?”
“Hả?”
Tống Thư Văn đứng phía sau hét lên một câu.
“Lại chuyện gì nữa?” Thẩm Long Ngọc mất kiên nhẫn.
Tống Thư Văn giơ tay lên, một quyển sách cũ bay vèo đến: “Tâm pháp đấy, tiểu sư đệ xem trước đi.”
Thẩm Long Ngọc bắt lấy được quyển sách, khoát tay với Tống Thư Văn rồi đi vào phòng.

Trên đời này, thứ không đáng tin nhất chính là con người, Thẩm Long Ngọc cũng vậy.

Mộ Phong Vân cầm sách đi đến thư viện, hắn tìm một chỗ khuất trong góc rồi ngồi xuống, chậm rì rì mà lấy sách ra.
Con người Thẩm Long Ngọc thực sự là không đáng tin mà, luôn miệng nói là muốn dạy cho hắn, mà hắn ta vừa ngồi trên ghế chưa đến một phút thì đã nháo nhào lên bảo thắt lưng mình đau, chỗ này khó chịu, chỗ kia cũng khó chịu, dáng vẻ không thể mà yên tĩnh được.

Mộ Phong Vân hỏi cái gì thì hắn ta cũng không biết, không nói được, cuối cùng thẹn quá hóa giận mà vứt hắn lại, để cho hắn tự lĩnh hội.

Mộ Phong Vân tỏ vẻ mình đọc không hiểu, Thẩm Long Ngọc lập tức có cớ mà mạnh miệng nói: “Ngươi chẳng có tác dụng gì cả.”
Mộ Phong Vân thầm nói trong lòng, lời này phải là ta nói mới đúng chứ?
Thẩm Long Ngọc mất hết kiên nhẫn, bảo Mộ Phong Vân đừng có vội vàng như khỉ cháy mông thế, phải tĩnh tâm đọc tâm pháp một trăm lần đã, đến lúc đó nước chảy đá mòn, tự nhiên có thể lĩnh hội được.
Lời này có tác dụng rắm gì?
Mộ Phong Vân hoàn toàn thất vọng với Thẩm Long Ngọc, vì vậy không hề trông chờ vào hắn ta nữa, dứt khoát đưa sách đến thư viện.
Thư viện tên là Lê Đường, xung quanh đây mọc đủ loại cây ăn quả, bởi vì mùa xuân hoa lê nở đẹp nhất, cho nên mới đặt tên là Lê Đường.

Đây là nơi để đệ tử ngoại môn học tập, bình thường nếu như Khưu Hải Trúc và Tống Thư Văn rảnh rỗi thì sẽ đến đây để dạy học.

Hôm nay hay người đó, một người thì ra sau núi xử lý công chuyện, một người thì bận đi phát giày cỏ, cả hai đều không đến đây, vì vậy nên vừa đi vào thư viện lập tức nghe thấy tiếng ồn ào.
Là giọng nói của trẻ con.
Nhưng mà Mộ Phong Vân chỉ bước vào thư viện rồi ngồi xuống góc, thì không có ai lên tiếng nữa.
Họ đều biết người này gọi là Mộ Phong Vân, là đệ tử nội môn.

Sao hắn lại chạy đến chỗ của đệ tử ngoại môn họ để ngồi?
Mộ Phong Vân luôn luôn bình tĩnh, vì vậy cho dù toàn bộ người có chăm chú nhìn thẳng vào hắn mà không thèm nói chuyện nữa, hắn vẫn tiếp tục giữ nguyên nét mặt, ung dung mà chỉnh sửa đồ của mình, định làm gì thì cứ làm việc đó.
Nhưng mà những đứa trẻ khác lại không bình tĩnh giống như hắn.
Ví dụ như là cậu bạn nhỏ này.
Một tiếng “bộp” vang lên, một bàn tay nhỏ bé đã đặt lên quyển tâm pháp mà Mộ Phong Vân vừa lấy ra, Mộ Phong Vân nghe thấy thì ngẩng đầu lên nhìn nhóc vạm vỡ, nhìn có vẻ không có ý tốt gì kia.
Mặt cậu bé đó bóng loáng dầu, đôi mắt nhỏ trên khuôn mặt đang lộ ra vẻ bực dọc, lúc này đang nhìn chằm chằm Mộ Phong Vân.
Không, đối với hắn mà nói, chắc giờ đã là trợn ngược mắt rồi.
Mộ Phong Vân nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của cậu bé này, hắn suy nghĩ qua một chút, đã nhớ ra đây chính là “Trùm của khóa mới” ở trong truyện, trước đây không hiểu sao mà cứ ôm hận với nam chính.

Tên cụ thể thì không rõ lắm, tạm thời cứ gọi cậu bé là “Nhóc vạm vỡ” là được rồi.
Nhóc vạm vỡ ở trong truyện là một chiếc bia đỡ đạn, không hề có bản lĩnh gì, chỉ thích đi bắt nạt người khác, hắn ta đã bị nam chính dạy dỗ không biết bao nhiêu lần rồi mới trở nên hiền lành.
Nhưng mà Mộ Phong Vân cảm thấy hắn không cần phải so cao thấp với một thằng nhóc xấu xa làm gì, hắn thò tay vào túi định lấy viên kẹo mạch nha mà Thẩm Long Ngọc đưa cho để hối lộ cho thằng nhóc.
Nhưng nhóc vạm vỡ lại lật đổ bàn của Mộ Phong Vân.
Ồ! Sức lực này! Có cần vỗ tay cho cậu không?
Mộ Phong Vân bỏ kẹo lại trong túi quần, vẻ mặt không chút biểu cảm mà nói: “Ngươi làm gì đấy?”
“Nhìn ngươi có vẻ rất kiêu ngạo, có biết ai là lão đại ở đây không hả?”
Nhóc vạm vỡ giẫm chân lên bàn.
Mộ Phong Vân kiêu ngạo thì không nói gì, cúi người dựng bàn học của mình lên.
Nhóc vạm vỡ thấy hắn không thèm để ý mình, hắn ta lập tức hét lên: “Hỏi ngươi đấy! Điếc hả?”
Quả nhiên là không có quy củ gì, coi trời bằng vung mà.
Mộ Phong Vân không biết tác giả tạo ra nhân vật như thế này là có dụng ý gì, nhưng mà thực sự là sự khoan dung của mình không thể khoan dung được thằng nhóc chết tiệt này nữa rồi.
Hắn đứng thẳng người đây: “Ta là đệ tử nội môn, ngươi là đệ tử ngoại môn, ngoại môn gặp nội môn thì phải gọi một tiếng ‘sư huynh’, ngươi nói xem ai là lão địa ở đây?”
“Hừ hừ hừ!” Dường như nhóc vạm vỡ chỉ đợi câu nói này của hắn, hắn ta vén tay áo lên: “Vậy thì hôm nay ta sẽ đánh ngươi…”
Một giọng nói vang lên cắt ngang lời của nhóc vạm vỡ: “Này này này! Làm loạn cái gì thế hả?”
“Sư tôn đến rồi.” Đám trẻ con lập tức ngồi xuống ngay ngắn.
Mộ Phong Vân đỡ bàn học của mình dậy, Khưu Hải Trúc đi đến giúp một tay: “Chuyện gì vậy?”
“Sư tôn!” Không ngờ nhóc vạm vỡ kia lên tiếng trước: “Hắn ta ỷ vào mình là đệ tử của nội môn mà ăn hiếp trò!”
“Hử?” Khưu Hải Trúc nhìn nhóc vạm vỡ: “Đừng có mà nói năng linh tinh! Làm gì có chuyện mà sư huynh ngươi lại vô duyên vô cớ mà ăn hiếp ngươi?”
Nhóc vạm vỡ ậm ờ hai tiếng, lại không nói ra được thành lời.
Khưu Hải Trúc thấy thế liền khoát tay, bảo hắn ta mau ngồi xuống.
Ông ta thấy đây chỉ là chuyện cãi nhau giữa mấy đứa trẻ con, nên chỉ nói bọn chúng vài câu, sau đó bảo bọn chúng lấy Tâm Pháp ra, bắt đầu đọc kinh.
Giọng điệu của Khưu Hải Trúc đơn điệu, buồn tẻ, dưới sự thôi miên của ông ta mà đám trẻ con đã xiêu xiêu vẹo vẹo rồi.

Khó lắm mới chịu đựng được đến khi tan học, Mộ Phong Vân đang định thi triển kế sách bỏ chạy thì lại bị nhóc vạm vỡ kia đưa tay ra ngăn lại: “Đừng có chạy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play