Tiết trời đã vào đông, không bao lâu nữa là hết năm.
Mấy ngày trước trời đổ trận tuyết lớn, sơn trang Ngọa Vân phủ một màu tuyết trắng.
Đường lên núi bởi vậy mà trơn trượt, không dễ di cho lắm.
Mộ Phong Vân tóm lấy bàn chân bị trượt của Lý Lâm: "Cẩn thận."
Lý Lâm bám lấy hắn đứng vững người, khuôn mặt nhăn nhó: "Cảm ơn nhé.
Đường trơn quá thể, mấy ngày nay ta đã bị té mấy lần rồi."
"Đâu chỉ mấy hôm nay." Trịnh Văn Sơn chế nhạo hắn ta: "Ngươi ấy, năm nào chả té mấy mươi lần, có khi còn kéo người bên cạnh ngã cùng."
Lý Lâm bị bóc sạch sành sanh nhưng cũng chẳng ngại ngùng: "Bộ ngươi thì không ngã à? Lần trước là ai kéo ta suýt ngã theo đấy!?"
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, lát sau đã đến giữa sườn núi.
Đứng ở đây vừa hay có thể thấy được Đạo Uyên Phong và hang động.
Mỗi lần đến đây Mộ Phong Vân đều ngóng nhìn về phía bên kia.
Thẩm Long Ngọc đã bế quan tu hành hơn sáu tháng, hắn ta nói đến trước lễ mừng năm mới mới xuất quan.
Vậy mà bây giờ đã quá mồng tám tháng chạp vẫn chưa thấy bóng dáng Thẩm Long Ngọc đâu.
Hắn biết rõ mình có nhìn chằm chằm lâu hơn nữa cửa động cũng không thể nào đột nhiên mở ra, nhưng vẫn không thể tự chủ được mà nhìn về phía bên ấy.
Đi qua khúc quẹo, Mộ Phong Vân tự hiểu rằng hôm nay sư huynh còn chưa xuất quan.
Ngay khoảnh khắc hắn quay đầu, chợt cảm giác có vật gì vút qua.
Mộ Phong Vân không thể tin được, quay đầu lại.
Vùng đất phương xa vẫn trắng xóa màu tuyết, nhưng nếu tập trung nhìn kỹ, dường như có thể thấy một bóng người mặc đồ trắng đang đứng giữa trời tuyết.
Đã đến giờ ăn cơm, ai lại vô duyên vô cớ đứng ở cửa động Kiến Tố làm gì? Mộ Phong Vân chăm chú nhìn kỹ chiếc áo choàng trắng, cảm thấy thật quen mắt.
"Sư huynh, huynh nhìn cái gì vậy?" Trịnh Văn Sơn hỏi hắn.
Mộ Phong Vân dừng bước: "Các ngươi đi ăn trước đi, ta ra chỗ kia một lúc, không cần chờ."
"Được, vậy chúng ta đi trước." Lý Lâm nhìn lướt qua bên kia, tuyết phủ trắng lóa, chẳng có gì cả.
Mộ Phong Vân ừ một tiếng, nhón mũi chân bay xuống chân núi.
Càng tiến gần đến điểm trắng, trái tim hắn lại càng thấp thỏm không yên.
....
Hắn nhìn người tuyết được khoác áo choàng trắng cả nửa ngày, quay người lại, mặt không đổi sắc nhìn nhóm sư đệ sư muội quấn như trái bóng trước mặt: "Ai làm ra cái này?"
Đám nhóc láo liên nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Bọn nhỏ rụt rẻ nhìn Mộ Phong Vân, hệt như đám trẻ năm đó nhút nhát nhìn Thẩm Long Ngọc.
Mộ Phong Vân nhìn mặt sấp nhỏ, biết là mình dọa sợ bọn chúng rồi.
Nhưng mới nãy hắn còn tưởng sư huynh đã xuất quan, hào hứng chạy tới đây, nào ngờ lại gặp chuyện không vui như vậy, khó tránh khỏi khó chịu bực bội.
Hắn thở dài, đang định nhỏ nhẹ dỗ dành đám nhỏ lại bị một tiếng nói đột ngột vang lên sau lưng phá hỏng ý định.
"Sao ngươi hung dữ quá vậy, lục sư huynh?"
Mộ Phong Vân sửng sốt, xoay lại nhìn đằng sau.
Một người đi ra từ phía sau thân cây, khóe miệng nhếch lên nụ cười dí dỏm.
Đó là đại sư huynh của hắn.
Mấy năm nay Thẩm Long Ngọc không thay đổi quá nhiều, chỉ là cao hơn một chút, lúc không nói chuyện lại càng có cảm giác ngạo nghễ kiêu kỳ.
Mỗi khi hắn liếc mắt hay ngước nhìn vật gì đó, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng tỏa ra áp lực không giải thích được.
Khóe mắt dường như luôn ẩn chứa ba phần khinh thường, làm người ta không khỏi lo lắng giây kể tiếp hắn ta lại nói câu gì khiến người ta tức chết.
Nhưng giờ khắc này, hắn ta khẽ mỉm cười, trong đôi mắt đang nhìn Mộ Phong Vân như giấu cả một dải ngân hà.
Gương mặt đó tuấn mỹ vô ngần, mỗi khi nở nụ cười sẽ khiến người khác cầm lòng không đặng muốn được tới gần, dù cho có mãi mãi đắm chìm cũng cam nguyện.
Mãi khi hắn ta đi đến trước mặt mình, Mộ Phong Vân vẫn chưa kịp phản ứng.
Hắn đã tưởng hôm này không thể nhìn thấy đại sư huynh, ấy vậy mà Thẩm Long Ngọc lại đang xuất hiện trước mặt hắn.
Thẩm Long Ngọc giơ tay quơ qua quơ lại trước mặt hắn: "Mộ Phong Vân?"
Vẫn không có phản ứng.
Thẩm Long Ngọc nhíu mày, đang định vỗ cho hắn một cái lại đột nhiên rùng mình run rẩy, hắn ta nghiêng đầu sang một bên hắt xì.
Lúc này Mộ Phong Vân mới kịp phản ứng, nhanh chóng lấy áo choàng trên người tuyết đưa cho hắn ta: "Sư huynh cũng thật là, trời lạnh thế này còn cởi áo choàng."
"Còn không phải muốn trêu ngươi sao?" Thẩm Long Ngọc không giũ sạch tuyết trên áo mà mặc luôn lên người.
Sau khi cột chắc áo choàng, hắn ta còn đắc ý nói: "Bị lừa rồi đúng không?"
Mộ Phong Vân phủi tuyết trên áo choàng: "Nếu ta không nhìn thấy thì sao?"
"Không nhìn thấy thì thôi." Thẩm Long Ngọc thấy Mộ Phong Vân mặc ít đồ bèn nhéo tay hắn ta: "Huynh giỏi ghê ta, trời lạnh căm mà mặc như này à?"
"Ta vừa luyện kiếm xong, không thấy lạnh lắm." Mộ Phong Vân muốn rút tay ra để quấn lại áo choàng cho hắn ta, nhưng Thẩm Long Ngọc không chịu buông tay.
Hắn ta mặc vốn ít, lại còn cùng đám con nít đắp người tuyết hết nửa ngày, bây giờ tay lạnh cứng như khối băng, khó khăn lắm mới tìm được một nơi ấm áp, đương nhiên là không muốn buông ra.
Bàn tay Thẩm Long Ngọc thon dài mạnh mẽ, vô cùng xinh đẹp, bị phơi giữa trời đông giá buốt đã có chút ửng hồng.
Mộ Phong Vân hết cách, kéo tay hắn ta qua hà hơi, dùng sức chà sát.
"Thật là tốt quá đi." Thẩm Long Ngọc trêu chọc, khoác tay lên vai Mộ Phong Vân: "Đi thôi tiểu sư đệ, đi tìm món nào ăn cho ấm bụng, thoải mái đi.
Sư thúc đã cấp than với tiền cho nhà ăn chưa? Đừng nói là vẫn keo kiệt vắt cổ chày ra nước như năm ngoái, không đốt nổi lửa than.
Cơm còn chưa đến miệng đã lạnh quá nửa."
Tuy rằng mấy năm nay đã nhảy (hình như tác giả viết sai) lên nhiều nhưng Mộ Phong Vân vẫn đang là thiếu niên, thấp hơn Thẩm Long Ngọc hẳn nửa cái đầu.
Rất tiện cho người cao như Thẩm Long Ngọc khoác tay, không cần khom lưng cũng chẳng sợ không với tới.
Đi được hai bước, Thẩm Long Ngọc lại nhớ đến người tuyết của đám nhỏ, quay đầu lại hô: "Đừng nghịch nữa, đi ăn mau."
Bọn nhỏ ứng tiếng rồi nghe lời giải tán.
....
Ăn xong Thẩm Long Ngọc lập tức đến nơi ở của sư tôn.
Mộ Phong Vân giúp hắn ta dọn đồ rồi luyện kiếm một lúc, ngẩng đầu thấy trời âm u như sắp đổ mưa tuyết.
Mùa đông hàng năm ở Thiên Quy Môn đều như vậy.
Chớm đông tuyết rơi dày đặc, tiếp đó hết cơn lớn đến cơn nhỏ nối tiếp không ngừng, tuyết đợt trước còn chưa tan hết đã đổ một trận khác.
Cứ vậy kéo dài đến đầu xuân, gió xuân tràn về, trăm hoa đua nở mới thấy băng tuyết tan dần.
Giao thừa trước kia đều phải trải qua trong gió tuyết.
Mộ Phong Vân rất thích lúc căn phòng đầy ắp người ngồi quây quần bên bếp lò, vừa nghe tiếng gió tuyết vừa gác đêm.
Hắn mong rằng năm nay cũng vậy, sang năm cũng thế, hàng năm đều như thế.
Chuông bạc dưới mái hiên đột nhiên leng keng kêu vang.
Đó là món đồ chơi nhỏ Tống Thư Văn làm ra vào năm ngoái.
Bây giờ mái hiên nào ở Thiên Quy Môn cũng treo một hàng chuông bạc, dựa vào số lần, trình tự và âm thanh có thể truyền được tin tức nhất định.
Dù chỉ là vài tin tức đơn giản nhưng đã rất có ích rồi.
Mộ Phong Vân nhìn thoáng qua mấy cái chuông, biết là có người gọi hắn đến phòng nghị sự.
Viện Thẩm Long Ngọc cách Tùng Đường xa nhất nên khi Mộ Phong Vân đến nơi thì trong phòng đã đầy các sư huynh sư tỷ.
Từ xa đã nghe thấy tiếng người nhốn nháo trong Tùng Đường, không biết họ đang nói chuyện gì.
Mộ Phong Vân đẩy cửa đi vào.
"Sư đệ, đến đây ngồi này." Thấy hắn đến, Tống Thư Văn vội đứng dậy nhường chỗ, đến ngồi cạnh Hoa Mai Kim: "Ta không chịu nổi hai người họ nữa rồi, cứ thấy mặt là bắt đầu cãi nhau, chẳng làm được chuyện gì ra trò."
Tống Thư Văn đang nói đến Thẩm Long Ngọc và Lục Vân Tiên.
Ban đầu hắn ta ngồi cạnh Thẩm Long Ngọc vì nghĩ sẽ dễ thảo luận hơn, ai ngờ tam sư đệ bị hỏng đầu lại đến gần, đặt mông xuống bên phải hắn ta.
Thế là Lục Vân Tiên bắt đầu cãi nhau với Thẩm Long Ngọc ngồi bên trái, làm hắn đau hết cả đầu.
Trái khoáy là hắn ta không thể đi, chỉ sợ mình vừa rời khỏi hai người này sẽ lập tức vùng dậy véo vặt nhau.
Thấy tiểu sư đệ ngồi giữa không chút biểu cảm, hai người cũng tạm đình chiến.
Bọn họ bị gọi đến đây không phải vì chuyện lớn gì.
Chẳng qua là mỗi dịp cuối năm, Thiên Quy Môn đều phải phái người xuống núi sắm đồ Tết, danh sách đồ cần mua dài dằng dặc, một người khó mà nhớ hết được, bởi vậy mới gọi mọi người đến để tham khảo ý kiến quần chúng.
Sau đó tính toán chi tiêu, sắp xếp một số hạng mục công việc.
Thẩm Long Ngọc một tay ôm má một tay cầm bút lông chọc chọc giấy Tuyên Thành, không nhớ được bao nhiêu đồ cần mua nhưng đã vẽ được một đống thứ linh tinh kỳ quặc như người tí hon, rùa gì đó,...
Mộ Phong Vân không khỏi nghĩ tới quyển tâm pháp rách rưới của hắn ta.
Hắn lại nhìn sang Tống Thư Văn, quả nhiên nhị sư huynh ghi chép rất đầy đủ, từng hàng chữ chỉnh tề kéo dài xuống dưới, thật là cảnh đẹp ý vui.
"Nghĩ coi." Thẩm Long Ngọc quay cán bút chọc Mộ Phong Vân: "Ngoài mấy thứ ăn mặc, pháo đốt đèn lồng thì còn cần mua gì nữa."
"Một cái lò sưởi tay." Mộ Phong Vân nghĩ một lát rồi đáp: "Mấy hôm trước sư tôn làm mất rồi."
"Mất gì mà mất." Lục Vân Tiên phản lại: "Hôm đó sư tôn thấy cái lò sưởi tay giống cái nồi, thể là đem đi thử xem có nấu được canh không, nghịch hỏng luôn rồi.
Ngại không dám nói với người khác nên mới bảo bị mất.
Cũng chỉ có ngươi mới tin mấy cái lí do vớ vẩn đấy thôi."
Hạ Vân Mai dài giọng "ồ" một tiếng: "Làm sao ngươi biết?"
Lục Vân Tiên không nói là mình xúi sư tôn làm bậy: "Hôm đó ta và lão tứ trùng hợp đi ngang qua nên thấy được, đúng không?"
"Đúng." Hoa Mai Kim thành thật gật đầu: "Có cần làm mấy cái nồi nhỏ giống lò sưởi tay không? Ta có quen mấy thợ kim hoàn dưới chân núi."
Thẩm Long Ngọc xua tay: "Đừng, ngươi tiết kiệm tiền chút đi.
Để Khưu sư thúc biết lại bị ổng mắng phá gia bại sản."
Hoa Mai Kim: "Không sao, ta có tiền."
Cả phòng đều nhìn tiểu tử không biết trời cao đất dày.
A, ngươi có tiền.
....!Mà hắn ta có tiền thật.
Thẩm Long Ngọc không để ý hắn ta: "Phong Vân, tiếp đi, còn cần gì nữa không?"
Hắn lấy một ống cuộn từ trong ngực: "Nhớ kỹ mấy thứ bên trên."
Thẩm Long Ngọc cầm lấy ống cuộn: "Ồ, chữ ngươi càng ngày càng tiến bộ."
Khi mới tới đấy Mộ Phong Vân không biết dùng bút lông, hiện tại mỗi ngày đều chăm chỉ luyện tập, trông cũng đã đâu ra đấy.
"Cho ta xem cho ta xem!" Hạ Vân Mai luôn miệng đòi xem, Thẩm Long Ngọc đưa tờ giấy cho nàng, ai dè lại bị Lục Vân Tiên chặn lại: "Ta xem trước."
Hạ Vân Mai quát: "Lục Vân Tiên!"
Nàng vươn tay muốn cướp, nhưng đời nào Lục Vân Tiên để nàng cướp được? Lúc chạy vô tình đụng phải Tống Thư Văn, khiến bút lông ngoạch một đường đen sì thật dài.
Tống Thư Văn quay đầu trừng hắn ta: "Trong nhà chạy cái gì!"
Thấy nhị sư huynh không vui, Lục Vân Tiên càng hăng chạy trốn, va phải Hoa Mai Kim vừa đứng dậy lấy trái cây.
Hạ Vân Mai đuổi theo sau lưng bắt được hắn ta, cả đám ồn ào quấn vào nhau.
Thật tốt.
Mộ Phong Vân đằng sau tựa vào ghế mềm, không hiểu sao mỗi lần thấy bọn họ cãi nhau ầm ĩ lại thấy đặc biệt an lòng.
Hắn cúi đầu, nhìn bàn cười mỉm, Thẩm Long Ngọc giơ tay xoa đầu hắn một cái.
Trong phòng hòa thuận ấm áp vui vẻ, tựa như không nghe thấy tiếng gió tuyết đang lớn dần ngoài cửa sổ.