Mộ Phong Vân cảm thấy có ai đó đang nhéo tay mình.
“Lạnh à?”
“Một chút.” Mộ Phong Vân đáp.
Thẩm Long Ngọc nói: “Trở về mặc nhiều lên.
Bây giờ đã là mùa thu, không giống với mùa hè đâu.
Thời tiết ban ngày thì nóng còn lúc này trong gió cũng đã mang theo hơi lạnh rồi.”
Như để tán thành cho lời nói của hắn ta, một chiếc lá không biết làm thế nào mà nhẹ nhàng bay xuống từ cái cây phía trước.
Thì ra đã tới mùa thu rồi.
Lúc bản thân tới đây rõ ràng là mùa hè.
Mới chỉ thấm thoát mà hắn đã ngơ ngác ở đây thời gian dài như vậy.
Mấy tháng nghe có vẻ không ngắn, nhưng cũng chỉ giống như ‘con vịt’ đang đếm thời gian đã trôi qua.
Lúc đếm thì không cảm thấy gì, thậm chí còn thấy dài dằng dặc, chỉ khi đếm xong mới phát hiện thật ra thời gian trôi qua rất nhanh.
Mộ Phong Vân thở dài nhìn chằm chằm vào chiếc lá khô héo đang nổi lên trên mặt đất.
Thẩm Long Ngọc nghe thấy âm thanh này, vẫn không quan tâm như cũ nhưng ánh mắt lại thăm dò nhìn qua hắn.
Hắn ta tưởng Mộ Phong Vân vẫn còn lo lắng chuyện vừa rồi, an ủi: “Ngươi không cần lo lắng chuyện Chính Linh Tông.
Chỉ cần ngươi không muốn đi, chúng ta có thể bảo vệ được ngươi.”
“Ừ.”
Ít nhất thì trước mắt hắn vẫn đang đợi trong Thiên Quy Môn, người bên cạnh cũng không thiếu ai, như vậy là đủ.
Chỉ cần hắn cố gắng tu hành, nói không chừng hắn có thể thay đổi tương lai của cuốn sách này.
Nghĩ như vậy, con đường trước mặt dường như đã mở rộng hơn rất nhiều.
Ôi chao, sao vẫn thay đổi.
Mộ Phong Vân đưa tay dụi mắt, giỏi lắm, con đường vừa mở rộng ban nãy đã biến thành hai.
“...” Hắn nhướng mày, còn chưa kịp lý giải sự kỳ quái từ một thành hai thì chỉ cảm thấy trước mắt đen kịt.
Khi tỉnh dậy lần nữa, hắn đã ở nơi ở của Thẩm Long Ngọc.
Toàn bộ căn phòng chỉ có một mình Mộ Phong Vân, vô cùng yên tĩnh.
Ngay cả âm thanh yếu ớt của ngọn lửa đang cháy xì xèo trên đèn cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Có vẻ như đã tới lúc lên đèn.
Mộ Phong Vân rút tay phải ra khỏi chăn, áp mu bàn tay lên trán.
Bị phỏng luôn rồi, cái trán nóng ran.
Bằng không, không có cách nào để giải thích việc đột ngột ngất xỉu.
Trên người không có vết thương ngoài da nào, ước chừng Thẩm Long Ngọc kịp thời phát hiện ra và đỡ lấy hắn.
Có thể những người khác không có ở đây.
Mộ Phong Vân cởi bỏ chăn mền đang quấn lung tung lộn xộn quanh người mình, chống lại cơn choáng váng ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía.
Trên bàn chỉ đặt một cái hũ gốm và một cái bát sứ.
Cửa sổ đóng kín, mùi hương trong cái bình nồng nặc khắp căn phòng.
Vì vậy, hắn kéo chăn mền ra, phủ thêm một cái áo ở bên ngoài rồi đi đến cạnh bàn.
Bên ngoài hũ sứ không phải là rất nóng, hẳn là đã được hầm tốt trong một thời gian.
Mộ Phong Vân đổ thuốc vào bát và uống một hơi cạn sạch.
Sau khi uống xong một bát, trong hũ vẫn còn thừa lại rất nhiều, Mộ Phong Vân không khỏi cảm thấy đau đầu.
Không biết ai đã hầm thuốc này, vừa đậm đặc vừa đắng ngắt, còn nhiều váng, bên trong còn có mùi đất tanh nồng nặc, còn trộn lẫn với không ít cặn bã, thật sự không phải thứ để con người uống.
Nếu nói một bát còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được, thì lại cứng rắn đổ hết một hũ vào cái bụng đang phát triển, quả thật có thể dẫn đến tử vong.
Nhưng mà...
Trước kia Mộ Phong Vân không phải là chưa từng bị bệnh, chỉ là bị thì cũng không ai biết.
Ba mẹ bận rộn công việc, sau khi hai người ly hôn, ba và mẹ kế càng vô tâm, chỉ chăm sóc chu đáo cho hai em.
Lúc hắn bị ốm thường sẽ tự mình tìm chút thuốc uống, chờ hết một ngày thì sẽ khỏe hẳn.
Mặc dù hũ thuốc trước mặt rất khó uống nhưng bên trong bỏ thêm rất nhiều cây cỏ mà hắn không nhận ra, một số còn dính lại dưới đáy hũ, có thể tưởng tượng nhất định là người nọ hầm lâu quá nên quên mất.
Người ta hao tâm tổn trí như thế, sao hắn có thể không cảm động và nhớ nhung?
Vì vậy, Mộ Phong Vân lại rót thêm một bát, rưng rưng uống cạn.
Vừa uống xong còn chưa kịp lau miệng đã có người mở cửa bước vào.
Người nọ vừa bước vào, cái mũi nhăn lại, thay đổi sắc mặt.
Nhưng hắn ta nhanh chóng che dấu vẻ mặt kỳ quái kia, nhìn Mộ Phong Vân: “A, tiểu sư đệ, ngươi tỉnh rồi.”
Mặc dù người này có vẻ rất ôn hòa, nhưng bởi vì những chuyện ban đầu nên Mộ Phong Vân luôn cảm thấy hắn không ở chung hòa bình với hắn ta được.
Hắn cất kỹ cái bát: “Sao tam sư huynh lại tới đây.”
Lục Vân Tiên cười nhẹ, xoay người đóng cửa lại, giống như bất đắc dĩ nói: “Thẩm Long Ngọc không yên tâm để ngươi ở đây một mình, bảo ta tới xem một chút.”
Hắn nhìn cái bát không: “Uống xong thuốc rồi à?”
“Ừ.” Mộ Phong Vân có chút kỳ quái nhìn Lục Vân Tiên, ngày thường người này nói ba câu thì đã có một câu làm người khác không thoải mái, sao hôm nay lại thay đổi rồi?
Hơn nữa, hắn là bong bóng nước đang đổ bệnh, có tư liệu sống tốt như vậy, hắn ta không chế giễu vài câu thì thật sự là không bình thường.
Trong khi đang nghĩ như vậy, Lục Vân Tiên đã đi đến trước mặt Mộ Phong Vân, từ trên cao nhìn xuống hắn, mang theo cảm giác áp bách vô hình.
Mộ Phong Vân đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: “Sư huynh, huynh...”
Còn chưa dứt lời, đột nhiên hắn bị bóp cổ, sau đó bị ấn chặt vào tường!
...
Bên trong Thiên Kim Đường, Hạ Vân Mai đang xem thường nhìn Thẩm Long Ngọc đang cầm cây quạt hương bồ lớn quạt vào dược lô.
Vốn dĩ nàng định đi luyện tiên dược cho sư tôn nhưng vừa bước vào đã thấy một người đang ngồi xổm trước dược lô quen thuộc mà nàng dùng.
Trước mặt người nọ là dược lô đang trào ra khói đen, bên trên hầm cách thủy mấy thứ đen sì dính dính đang sôi ùng ục, trông không giống như bát thuốc mà giống một loại độc dược nào đó hơn.
Hạ Vân Mai ôm hai tay nhìn một lúc nữa, rốt cục cũng nhịn không được lên tiếng: “Ta nói này, sư huynh, cuối cùng là huynh có thể làm được không?”
Thẩm Long Ngọc không để ý có người đi vào, hắn ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, không hài lòng nói: “Ngươi làm gì vậy! Ngươi dọa ta sợ nhảy dựng rồi!”
Hạ Vân Mai bước tới nhìn vào bên trong cái bình: “Huynh đang làm gì vậy? Ai bị bệnh?”
Ngay lúc nàng đi tới gần khe hở thì một mùi hương gay mũi đột nhiên xông lên.
Hạ Vân Mai không chú ý mà hít vào một hơi thật mạnh, mùi này nhanh chóng theo xoang mũi xộc thẳng ra cửa ống khói, trên đường đi còn thuận tiện gây hại cho đôi mắt, hun đến mức hai mắt trắng dã.
Cũng may ý chí của nàng kiên định, nhân lúc mình còn tỉnh táo mà dùng hết sức bịt mũi miệng lại, lui về phía sau hai bước, mượn cái bàn để ổn định thân người, hoảng sợ nói: “Huynh muốn độc chết ai?”
“Đi đi đi!” Nãy giờ Thẩm Long Ngọc đang hầm thuốc mà chẳng hầm xong được, vốn dĩ hắn ta đang bực bội không thôi, Hạ Vân Mai không dễ nói chuyện càng khơi dậy tính tình của hắn ta: “Ta đang rất vội! Đừng có qua đây gây thêm phiền!”
Hạ Vân Mai bĩu môi cướp lấy chiếc quạt hương bồ trong tay của hắn ta: “Được rồi, được rồi, đừng quạt nữa, giờ trong phòng này toàn là khói, tiên dược không sắc như vậy đâu, huynh tránh ra đi!”
“Sao nào?” Thẩm Long Ngọc đứng lên, không tin tưởng nói: “Ngươi muốn làm thay ta? Ngươi làm được không đấy?”
Hạ Vân Mai trông thấy dáng vẻ kia của hắn ta cũng không hề tức giận, học theo điệu bộ lúc nãy của Thẩm Long Ngọc: “Đi đi đi! Đừng có ở đây gây thêm phiền!”
Nàng bưng cái nồi đang ngổn ngang đặt xuống, sau đó đặt một chiếc nồi mới lên, nàng vươn tay cầm lấy một nắm nguyên liệu nấu ăn trên cái bàn bên cạnh, hiểu rõ nói: “Tiểu sư đệ bị bệnh?”
“Ừ.” Thẩm Long Ngọc nói: “Sương kính chi thủy không thể so với những thứ bình thường, cũng không biết trong đầu đứa bé đó đang suy nghĩ cái gì.
Nếu là cảm lạnh bình thường thì qua hai ngày sẽ không sao, lần này khí lạnh thấm vào tận xương, phải dùng một chút thuốc để khơi thông ra.
“
Hạ Vân Mai sắc thêm hai phần thuốc vào bên trên, thuận miệng hỏi: “Bây giờ hắn ở trong phòng một mình à?”
“Vừa rồi Lục Vân Tiên ở đây, ta thấy hắn rảnh rỗi quá hóa khùng nên liền bảo hắn đi qua xem thử.”
Hạ Vân Mai sặc nước bọt: “Hắn? Hắn có đáng tin không?”
Cũng không đáng tin lắm.
Thẩm Long Ngọc dựa vào khung cửa, trong lòng có chút lộn xộn.
Hắn ta tìm khắp nơi cũng không thấy thuốc mà mình hầm hỏng đó, nghi ngờ nó đã bị Lục Vân Tiên nhìn nhầm mà mang đi rồi.
“...” Thẩm Long Ngọc đứng lên: “Ta quay lại xem thử.”
...
Thiên Kim Đường và nơi ở cách nhau không xa, nếu đi đường nhỏ thì không mất tới một nén nhang đã tới nơi.
Đoán chừng thuốc phải mất một thời gian dài mới hầm xong nên Thẩm Long Ngọc yên lòng rời đi.
Mặc dù đường nhỏ gần hơn nhưng lại không dễ tìm cho lắm.
Bởi vì hôm nay Thẩm Long Ngọc mới khai mở con đường này nên cỏ cây ven đường vẫn còn rất tồi tàn.
Thẩm Long Ngọc bước nhanh trên đường nhỏ, cũng may bát thuốc kia nhìn có vẻ không đúng lắm, có lẽ Mộ Phong Vân sẽ không uống hết đâu.
Tên Lục Vân Tiên kia cũng thật là, không thèm nhìn đã bưng đồ bỏ chạy!
Thẩm Long Ngọc đang tập trung suy nghĩ nên hắn ta không nhận ra có thứ gì đó đang ẩn nấp trong đám cỏ rậm rạp này.
Đột nhiên, một lực kéo truyền tới.
Có thứ gì đó đang quấn lấy mắt cá chân của hắn ta!
Thẩm Long Ngọc giật mình nhìn xuống dưới, đó là một bàn tay đẫm máu đang nắm lấy hắn ta.
Ai?