Đêm dần dần buông.
Mộ Phong Vân thổi tắt ngọn nến rồi nhẹ nhàng leo lên giường.
Hắn từ từ dọn dẹp mọi thứ, còn Lý Khuê Nhuế thì đã ngủ say từ lâu rồi, chắc giờ đang nằm trên giường ngáy khò khò mất.
Thẩm Long Ngọc thì ngược lại vẫn chưa ngủ, nằm trên giường gối lên cánh tay trái của hắn ta.
Thấy Mộ Phong Vân đến, Thẩm Long Ngọc nhích vào phía trong, vỗ vỗ giường, ra hiệu cho Mộ Phong Vân nằm xuống.
Mộ Phong Vân theo thói quen nằm xuống, đắp chăn nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy buồn ngủ.
Ngay khi Mộ Phong Vân nhắm mắt lại, những cảnh tượng mà hắn nhìn thấy ban sáng sẽ lần lượt hiện ra trước mắt, hắn cố gắng lờ đi nhưng khi hắn càng không chú ý thì những cảnh tượng đó ngày càng rõ hơn.
Những bộ hài cốt ở sau núi cùng với sự mất tích của bọn trẻ con vẫn là một bí ẩn, nhưng kỳ lạ hơn là ở đó lại có sự hiện diện của tứ sư huynh.
Dường như mọi thứ đều có sự liên kết với nhau, nhưng hắn lại không nắm bắt được dù chỉ là một chút manh mối.
Tấm ván giường bên trái đột nhiên nhẹ đi.
Là sư huynh đứng dậy, rón ra rón rén không biết là đang làm cái gì.
Mộ Phong Vân nhắm mắt lại, còn các giác quan khác hình như đều vì bóng đêm trước mặt nên đã được cường hóa thêm vài phần.
Hắn cảm thấy ván giường hai bên như đang bị đè xuống.
Mặt mình thì như bị thứ gì đó cọ vào, vô cùng ngứa ngáy.
Mộ Phong Vân mở hai mắt ra, lập tức thấy Thẩm Long Ngọc đang nhìn mình
"..."
Thẩm Long Ngọc đang đi qua từ phía trên Mộ Phong Vân, hắn ta đột nhiên bị Mộ Phong Vân trừng mắt nên không khỏi lo lắng, Mộ Phong Vân thấp giọng nói: "Muộn thế rồi sao sư huynh còn chưa ngủ!"
"Ta ngủ không được." Thẩm Long Ngọc từ từ đi xuống giường, Mộ Phong Vân cũng ngồi dậy: "Sư huynh hơn nửa đêm muốn đi đâu vậy?"
"..." Thẩm Long Ngọc ban đầu định chờ cho hai người bọn họ ngủ sau đó mới lặng lẽ ra ngoài, nhưng ai ngờ rằng tiểu sư đệ của hắn lại đang giả ngủ chứ, bây giờ thì khó nói dối rồi.
Đành phải nói thật thôi.
"Tòa nhà này có hơi kỳ quái, ta định đi một vòng để xem xét." Thẩm Long Ngọc suy nghĩ một hồi rồi nói thêm: "Ta sẽ đi một mình."
"À."
“À cái gì mà à, mau đi ngủ đi, coi chừng ngày mai không dậy nổi.
Ta đi một lát rồi trở về, ngươi đừng lo lắng.”
"Vâng.
Sư huynh đi cẩn thận." Mộ Phong Vân ngồi ở bên giường, nói
“Ta biết rồi.” Thẩm Long Ngọc chỉ vào giường: “Ngươi tranh thủ nằm xuống ngủ đi!” Thấy Mộ Phong Vân ngoan ngoãn nằm xuống, hắn ta xoay người định rời đi, nhưng chưa kịp cất bước, liền quay trở lại.
Mộ Phong Vân đang nằm trên giường nhìn chằm chằm hắn ta, không ngờ rằng hắn ta lại quay đầu lại, liền vội vàng nhắm mắt.
Nhưng Thẩm Long Ngọc không nói gì, chỉ đặt thứ gì đó bên cạnh Mộ Phong Vân.
Phục Lân.
Cánh tay Mộ Phong Vân chạm vào thanh kiếm mát lạnh kia, vội vàng mở mắt nhìn về phía hắn ta: “Sư huynh, sao huynh lại...”
“Bảo vệ bản thân và tiểu mập cho thật tốt,” Thẩm Long Ngọc nói: “Ta đi một lát sẽ quay trở lại.”
……
Sau khi chìm vào màn đêm yên tĩnh, Cao trạch vốn đã âm u giờ lại càng không có sức sống, trong tầm mắt không có một bóng người, thậm chí côn trùng và chim chóc dường như cũng bị ngăn cách bên ngoài, một chút tiếng động cũng không có.
Thẩm Long Ngọc thấy xung quanh không có bóng người, liền nhanh chóng leo lên mái nhà.
Phòng ốc bên trong Cao trạch cũng không cao, nhưng có còn hơn không.
Nhờ sự hỗ trợ của địa hình của nóc nhà, miễn cưỡng có thể quan sát toàn bộ Cao trạch.
Đêm nay, ánh trăng sáng, lần lượt tượng ngao ngư thần thú cũng dần lộ ra vẻ uy nghiêm.
Thẩm Long Ngọc hừ lạnh, ban ngày tòa nhà cao lớn này trông không có gì khác thường, nhưng Cao lão gia có lẽ không ngờ rằng tòa nhà như thế này lại xuất hiện trong một tiểu sơn thôn như vậy lại vô cùng phi lý.
Chưa kể đến sự tinh tế của tòa nhà này lại không phù hợp với ngôi làng, người phàm không thể vận chuyển vật liệu cần thiết để xây dựng đến một nơi như vậy.
Thẩm Long Ngọc quan sát một lúc, ánh nhìn tập trung vào hậu viện.
Chẳng hiểu vì sao, hậu viện bên kia lại mơ hồ có hơi nước tỏa ra.
Thẩm Long Ngọc quyết định đến đó để tìm hiểu.
……
Kiến trúc cổ đại rốt cuộc cũng không thể so với kiến trúc hiện đại.
Nằm trên giường, Mộ Phong Vân có thể nghe rõ tiếng người đi lại trên mái nhà.
Sau một thời gian ngắn, hắn bình tĩnh trở lại, nghĩ là Thẩm Long Ngọc đã rời đi.
Một lúc lâu, Mộ Phong Vân trở mình và ôm chặt lấy Phục Lân vào vòng tay của mình.
Toàn thân Phục Lân lạnh toát, trong tiết trời cuối hè đầu thu này ngược lại lại mang đến cảm giác dễ chịu, khiến người ta có chút bứt rứt.
Thực ra hắn cũng không cảm thấy gì, sau khi Thẩm Long Ngọc giao thanh kiếm cho mình, hắn mới một lần nữa nhận thức được sự nguy hiểm của tòa nhà này.
Bây giờ sư huynh không có ở đây, Lý Khuê Nhuế lại đang ngủ say, nếu không có chuyện gì quan trọng, Mộ Phong Vân không muốn đánh thức hắn ta, cho nên nhất định phải cảnh giác mọi thứ xung quanh.
Xung quanh rất yên tĩnh, thậm chí một chút tiếng ồn cũng có thể được khuếch đại vô hạn.
Mộ Phong Vân nhắm mắt lắng nghe, không biết là do ảnh hưởng tâm lý hay là chuyện gì đó đã xảy ra, dường như hắn đã nắm bắt được điều gì đó.
Răng rắc.
Giống như âm thanh của ai đó giẫm lên một cái gì đó.
Mộ Phong Vân đứng dậy, rời khỏi giường và nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Là ảo giác, hay...
Răng rắc.
Âm thanh đó lại vang lên!
Bàn tay của Mộ Phong Vân di chuyển từ bao kiếm của Phục Lân sang chuôi kiếm.
Hắn nín thở và nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Tiếng tim của hắn đập trở nên rõ ràng hơn bất cứ thứ gì khác, trong lòng bàn tay thậm chí còn xuất hiện mồ hôi lạnh.
Nhưng kể từ đó, không thấy tiếng động nào ngoài cửa nữa.
Nghe nhầm sao? Hay là tiếng cành cây?
Mộ Phong Vân đưa tay xuống khỏi chuôi kiếm.
Nhưng đúng vào lúc này, một bóng đen đột nhiên tập kích vào bên cửa sổ!
Nó biến từ nhỏ thành lớn, hiển nhiên là chủ nhân của cái bóng đang tới gần!
Mộ Phong Vân nhìn quanh.
Vì đề phòng có người tới gần nên khi nghỉ ngơi ba người bọn họ đã không bỏ khăn trải giường xuống, hôm nay chỗ đó đã trở thành một nơi che thân, vừa đủ chứa bọn họ.
Mộ Phong Vân nghiêng người sang một bên và trốn trong chăn.
Nếu người nọ bước vào, trong phòng lờ mờ, chắc không để ý xem có bao nhiêu người trên giường, và sẽ không thể phát hiện mình đang trốn sau chăn ngay từ đầu.
Bằng cách này thì có thể chiếm được ưu thế.
Có lẽ bóng đen không có ý định đi vào, nó dừng lại bên cửa sổ một lúc, không còn phóng to ra nữa.
Ngay lúc Mộ Phong Vân nghĩ rằng có lẽ là sư huynh đã trở lại thì hắn ta lại bắt đầu di chuyển từ từ mà không hề báo trước.
Từ trái sang phải, rồi lại từ phải sang trái.
Đơn giản, ngu ngốc, quả nhiên là vô cùng kỳ quái.
Mộ Phong Vân không dám nhìn kỹ, nhưng cảm thấy mình không thể để nhóc mập ngủ say được, nên vươn Phục Lân ra khều hắn ta.
Lý Khuê Nhuế chậc chậc miệng, phát ra tiếng nói mớ.
Mộ Phong Vân lại chọc Lý Khuê Nhuế một cái thật mạnh, lúc này nhóc mập mới ung dung tỉnh lại liếc nhìn Mộ Phong Vân: “Chuyện gì...!Ư...!Ư...”
Mộ Phong Vân che miệng nhóc mập mạp: "Yên lặng! Nhìn ra ngoài cửa sổ đi!"
Lý Khuê Nhuế theo lời liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó khinh thường nói: "Ư ư ư! Ư ư ư ư ư."
"Đây không phải là sư huynh!" Mộ Phong Vân thì thào nói: "Sư huynh đi ra ngoài xem tình hình, người ở bên ngoài không phải là hắn! Ta vẫn chưa biết thứ này là quỷ hay người! Ta muốn đốt đèn lên, nếu không muốn thứ bên ngoài vào đây thì phải giữ im lặng!”
Lý Khuê Nhuế vội vàng gật đầu.
Mộ Phong Vân bỏ tay xuống, Lý Khuê Nhuế mạnh mẽ hít vài hơi, sau đó cong khóe miệng xuống, giống như sắp khóc.
“Đừng lên tiếng!” Sợ hắn ta sẽ khóc ra thành tiếng nên Mộ Phong Vân nhắc nhở.
Lý Khuê Nhuế vội vàng gật đầu, sau đó quấn chăn và cong người trốn phía sau Mộ Phong Vân, nức nở nói: "Chúng ta phải làm gì đây..."
"Đừng lo lắng, chỉ chốc lát nữa sư huynh sẽ trở về, chúng ta phải cầm cự."
"Ừ!"
"Ngươi trốn ở phía sau ta, đừng hành động thiếu suy nghĩ."
"Ừ!"
Lý Khuê Nhuế thật sự bị dọa sợ, Mộ Phong Vân nói câu nào thì hắn ta hưởng ứng câu đấy.
Hắn ta nghiêng người trốn ra sau cơ thể của Mộ Phong Vân chỉ thò mỗi đầu ra, há miệng run rẩy nhìn chằm chằm vào cái bóng đang quay ngoắt bên ngoài cửa sổ, sợ rằng một giây sau nó sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt hắn ta.
Nhưng nó vẫn chỉ di chuyển bên ngoài.
Mộ Vân Thâm yên tâm hơn một chút: "Thứ đó hình như không có ý định đi vào..."
Tuy nhiên...
Rầm!
Có vật gì đó!
Có vật gì đó đang phát ra âm thanh!
Ngay trong phòng!
“Sư huynh!” Lý Khuê Nhuế hét lên một tiếng, nắm chắc cánh tay Mộ Phong Vân: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi có nghe ta nói không! Trong phòng! Trong phòng! Thứ kia ở trong phòng!
Mộ Phong Vân không có thời gian rảnh để trả lời mà mở to hai mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Không có, không có, không có ở đây, bốn phía cũng không có!
Không nhìn thấy nó!
"Ai!" Mộ Phong Vân hét lên.
"Ra đây!"
Đột nhiên, sau lưng vang lên một tiếng cười trầm đục và âm u.
Mộ Phong Vân mạnh mẽ quay người lại, Phục Lân ra khỏi vỏ.
...
Nơi này thực sự rất kỳ quái.
Thẩm Long Ngọc men theo phương hướng đi đến hậu viện.
Toàn cảnh ở đây rất đẹp, bốn phía được bao quanh bởi tre hoặc cây phong, và một dòng nước từ ngoài viện chảy tới và đổ vào Thanh Trì.
Chỉ là con đường này lại không hợp với vẻ đẹp và cảnh đẹp tĩnh mịch này.
Lẽ ra dưới cảnh đẹp bực này thì phải có một con đường đá quanh co, hay đơn giản là một con đường mòn là đã thấy đẹp vô cùng.
Tuy nhiên, đường ở đây nối dài tứ phía, đều được lát ván gỗ thẳng tắp, phẳng phiu, bất kể địa hình cao hay thấp đều được lát cẩn thận cho cùng một độ cao, đâu đâu cũng có con đường thẳng tắp.
Điều làm người ta ngạc nhiên hơn nữa là vũng nước ao này.
Hơi nóng mà Thẩm Long Ngọc nhìn thấy vừa rồi là do ao nước này tỏa ra, đó là một ao nước ấm.
Nhưng sơn tuyền nhập trì lúc trước rõ ràng mát lạnh hơn một chút.
Trực giác của Thẩm Long Ngọc nói chìa khóa chính là đây.
Nhắm mắt tập trung suy nghĩ.
Thẩm Long Ngọc phóng linh thức ra.
Quả nhiên...