Cuộc đời này lúc mình gặp hoạn nạn mới biết ai là bạn ai là thù, ai là người thật lòng quan tâm đến mình.
Nhưng chính vì không hiểu sao người ta tốt với mình lại càng sợ hơn.
“ Tại sao cô lại đối tốt với ta, ta có nghĩ trăm ngàn lần cũng không hiểu nổi cô.
Cô rõ ràng muốn giết ta, sao bây giờ lại quan tâm ta đến vậy?.” Lãnh Mặc cuối cùng cũng nói lên khúc mắc trong lòng mình.
“ Chẳng tại sao cả, ta là người yếu đuối ta không thể để một người hấp hối chết trước mặt mình.
Y đức của ta không cho phép điều đó.
Ngươi nghĩ xem lạnh như thế, không đốt lò sưởi ngươi sẽ bệnh nặng hơn đấy, ta sao dám đối diện với cô mẫu của ngươi.” An Hy nhẹ nhàng nói, xoa dịu cơn tức giận của Lãnh Mặc.
An Hy thấy Lãnh Mặc có vẻ vẫn không tin liền nói tiếp.
“ Ngươi nhớ lại lần trước cô mẫu đã bảo ta nếu ngươi xảy ra chuyện gì sẽ lấy mạng ta sao.
Ngươi sống thì ta sống, ngươi chết ta cũng không tránh được cái chết.”“Ta mà yếu đuối vậy, lạnh có chút mà có thể ngã bệnh được, nực cười.” giọng điệu của Lãnh Mặc vô cùng tự tin, dùng ánh mắt nửa vời liếc nhìn cô.
“Đợi đấy, rồi người sẽ phải hối hận khi không tin ta.”Không khí trong căn phòng bỗng trở nên diệu kỳ, vừa ấm áp, thoang thoảng của tình duyên ngọt ngào mới nhú mầm.
Ta vì chàng từ đầu đã là sự chân thành, dần dần là sự quan tâm, cớ sao lòng không động được chứ.
Mọi thứ cứ êm đều từng chuyện một vẫn đúng theo bánh xe vận mệnh, chẳng biết được tương lai sẽ thế nào vì vậy phải sống hết mình với thực tại, bởi thời gian đã đi qua làm sao lấy lại được.
Tần Lang hứng thú nhìn An Hy và Như Mây ồn ào trước mặt, Lãnh Mặc thì vẫn đang miệt mài vẽ vời chẳng buồn đoái hoài đến cô.
“Lãnh Mặc ngươi cho Tần Lang ngồi xuống chơi với bọn ta đi.” An Hy ánh mắt trông đợi nhìn Lãnh Mặc.
“ Hắn không phải trẻ con.”“Có thưa thiếu tướng quân.”Tần Lang nhìn về phía ô quan nói.
“Nào nào, ngồi xuống đây.” An Hy hào hứng lên tiếng.
Từ lúc Tần Lang ngồi xuống cô và Như Mây chỉ ngồi nhìn hắn chơi, đã chơi lâu lắm rồi mà vẫn không thắng được mặt mày thì cũng đã bị vẽ kín, ban đầu thì cảm thấy rất nể Tần Lang xong cuối cùng lại có chút bức tức, cảm xúc này chắc hẳn ai cũng đã trải qua.
Như Mây và An Hy đã dùng một ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Lang và rồi chẳng hiểu vì sao thành ra cãi nhau một trận.
“Trật tự, mấy đứa trẻ này, mau đi rửa mặt đi.” Lãnh Mặc quát lớn, 3 người nhìn nhau im bặt.
Trời bên ngoài cứ đêm buông xuống như là dành cả thế giới cho bà chúa tuyết mặc sức hoành hành, mặc sức thổi hơi lạnh lẽo.
An Hy ở lại vì lời cá cược hắn sẽ bị ốm nếu không tin lời cô, quả thực lần này An Hy đã thắng, Lãnh Mặc thực sự đã bị sốt rồi.
An Hy lấy khăn để lên trán, được một lúc hắn không ngừng kêu lạnh.
An Hy vén chăn quanh người hắn nhưng vẫn không ăn thua, An Hy bắt đầu trở nên lo lắng, những vết thương vẫn chưa liền hẳn, bình thường cũng chẳng được bồi bổ gì, đã thế thích vận động, giờ lại bắt đầu sốt thế này.
“Mặc kệ đấy, ta là bác sĩ cứu người trên hết.”An Hy sau một thoáng chần chừ bắt đầu cúi xuống ôm cả người lẫn chăn hắn dụi đầu vào cổ cô, vẫn không ngừng run rẩy, nhiệt độ bắt đầu nóng dần lên,“ Tránh ra, ai cho cô ôm ta?.” Lãnh Mặc khuôn mặt lúc này đã tái nhợt, thanh âm khản đặc, như muốn đẩy cô ra.
“ Ta mà đi ngươi chết thật đó.”Nói là vậy nhưng cánh tay Lãnh Mặc đã sớm ôm lấy cơ thể ấm áp của An Hy rồi.
An Hy nằm cạnh xoa xoa tay cho ấm, hắn co như muốn cuộn tròn.
Nhìn chiếc chăn An Hy có cảm giác như nó chẳng thể nào giúp Lãnh Mặc không thấy lạnh nữa.
.
Truyện Đoản Văn
An Hy chẳng nghĩ gì, kéo chăn chui vào ôm lấy hắn, vốn còn một chút ý thức hắn muốn đẩy cô ra, nhưng lại chính là cảm giác tham lam hơi ấm từ người cô, tự thỏa hiệp với bản thân.
Sự lạnh giá đã kết thúc bằng hơi ấm cơ thể, người cũng an giấc giữ chặt hơi ấm đó, quên đi sự lạnh lẽo, buốt giá tùng cô độc trải qua.
Đời người gặp được nhau là có lí do, ở với nhau duyên số, chỉ tiếc là cuối cùng lại là phó mặc cho số phận.
Nến trong phòng cũng đã tắt hết, chỉ còn lò sưởi trong bóng tối thở nốt hơi ấm còn sót lại, giường son vừa đủ hai người, ôm trọn cả cơ thể vốn là cả đời này không muốn buông tha.
Ánh Mắt chăm chú nhìn nữ nhân đang ngủ ngon lành trong lòng mình, Lãnh Mặc mơ màng nhớ lại rõ ràng muốn đẩy cô ra nhưng cuối cùng lại tự nhủ cô chỉ là lò sưởi, hắn vắt tay lên trán “đồ yếu đuối” tự mắng mình một câu.
An Hy cựa người giờ đạp chăn ra, tay đập mạnh vào ngực hắn, hắn giật mình kêu lên một tiếng.
Cô từ từ tỉnh giấc nhìn lên trần nhà cảm giác không đúng, từ từ ngửa đầu lên nhìn anh, tay sờ chiếc gối trên đầu mình rõ ràng là tay hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, chìm vào im lặng một lúc lâu.
“Cô định nhìn đến bao giờ?” Lãnh Mặc vừa nói vừa nhấc tay ra khỏi đầu cô“ Á.” An Hy tay giữ đầu, quay người ai ngờ ngã xuống dưới nền đất lạnh, mãi mới hoàn hồn,“Vẫn không tin được bản thân mình trèo lên giường ngủ cùng ta sao?.”“ Do ngươi van nài ta ngủ cùng cho đỡ lạnh đó!.”An Hy đứng dậy vừa chỉnh lại y phục vừa đó, vẻ mắt không mấy vui vẻ nói.
“ Hay vì thiếu hơi đàn ông cô không ngủ được, nên lợi dụng ta không tỉnh táo tự mình leo lên giường ta!.” Lãnh Mặc cười khẩy nhìn cô, nhìn cô bặm môi lại vô cùng tức tối những tưởng cô sẽ ra sức thanh minh nhưng cô lườm một cái, tỏ ra không quan tâm lời hắn nói.
Lãnh Mặc vốn trong lòng không hề nghĩ cô là người như thế nhưng chẳng hiểu sao hắn vẫn thốt ra những lời tổn thương cô như vậy.
“Ta không chấp ngươi, nghĩ thế nào cũng được, ngươi hết bệnh trước đã.” An Hy nói xong bỏ đi, cô nghĩ đợi hắn hết bệnh tính sổ với anh cũng được, trong lòng cô cũng rất khá khó chịu trước thái độ này của hắn, có chút buồn khi hắn nghĩ về cô như vậy.
“À đúng rồi! Ta từ đầu đến cuối chỉ muốn chữa bệnh cho người.” An Hy không nhịn được quay lại giọng điệu thoáng lên sự buồn bã.
Như Mây mở to mắt cảm tưởng như không tin vào mắt mình, An Hy đang nấu cơm.
Trước giờ Lã An Hy là ghét việc bếp núc nhất, đại phu nhân tận tình chỉ bảo nhưng cô toàn nghĩ cách tránh né.
Bây giờ người trước mặt Như Mây đang nấu cơm vô cùng thuần thục, tác phong cũng khác hẳn.
“Cô nói xem chưa thành thân mà đã mà đã qua đêm ở phòng thiếu tướng quân thật chẳng ra gì.”“ Đúng đấy, lúc ta vào quét dọn, nghe thiếu tướng quân nói cô ta cố ý trèo lên giường người, thật mưu mô chắc nôn nóng muốn làm thiếu phu nhân sớm.”“Cô chưa nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của cô ta lúc bước ra, quần áo còn không ngay ngắn...”“Im miệng.” An Hy chặt mạnh con dao xuống cái bàn, chĩa con dao về mấy nha đầu “ Còn nói nữa, ta lóc thịt các cô nấu cháo đấy.”“ Nghĩ mình thanh cao lắm chắc, dọa ai chứ.” Nha đầu mặt vênh lên thách thức cô.
An Hy cười khẩy một cái “ Nếu tướng quân biết người hầu trong phủ không biết phân biệt trên dưới là như thế nào người sẽ thế nào nhỉ?.”An Hy bực mình cầm muỗng hất nướng lạnh trong xô vào họ, nghe tiếng kêu oai oái mà An Hy cảm giác vô cùng hài lòng.
Bọn họ cũng chẳng dám hó hé gi nữa, An Hy tự mãn rồi bê đồ ăn lên tâm trạng vô cùng tốt đi ra khỏi phòng bếp..