Cung Anh viện đã một khoảng thời gian dài im ắng, không khí vô cùng ngột ngạt và buồn chán biết bao.
Tần Lang ngày ngày thu lượm những chum rượu trống, Như Mây ngày ngày nhìn An Hy thở dài cũng chẳng còn huyên náo thích chạy đâu đó, tâm trạng vô cùng tệ.
Một buổi chiều êm ả, gà đã vào chuồng, lợn đã được ăn no, khói bếp đã bốc nếu vốn là gia đình người dân bình thường có lẽ họ đang chuẩn bị quay quần bên nhau ăn tối, thật đầm ấm và giản dị biết bao.
Có những con người hạnh phúc của họ chỉ là những điều bình dị nhất, có khi có là một giấc mơ, nhưng có những người cả đời chạy theo sự giàu sang quyền quý, muốn đứng cao trên địa vị xã hội và có những con người cả đời mục tiêu của họ là cùng nắm tay nhau.
Con người dù theo đuổi mục đích nào đi chăng nữa thì vẫn luôn cố gắng hài hoà tất cả.
Như Mây lâu lắm rồi mới thấy mặt Tần Lang xem ra cả hai tâm trạng cũng chẳng khác nhau là bao.
Con đường rộng như vậy mà mãi họ không bước qua nhau được.
“ Như Mây muội đi trước đi.” Tần Lang lên tiếng không dám nhìn thẳng vào Như Mây nói.
“ Hầy, Tần Lang rốt cuộc chủ tử của huynh sao vậy, tiểu thư nhà ta tâm trạng xấu lắm rồi, giờ tiểu thư còn đang sốt nữa, cứ thế này người sẽ bệnh liệt giường mất.”“ Ta biết rồi Như Mây ta sẽ về bẩm báo với thiếu tướng quân rằng tiểu thư bệnh sắp chết không thể cứu vãn được nữa, chắc chắn người sẽ lại số lại không yên lòng mà dỗi nữa đâu.” Tần Lang như reo lên, gương mặt có chút rạng rỡ, vô cùng tự tin nói với Như Mây.
“ Không phải bệnh chết, nếu thương thật còn nghe thấy tiểu thư bệnh cũng sẽ lo, hầy! huynh đúng là đồ ngốc.” Như Mây nói xong liền bỏ đi, bỏ lại Tần Lang với khuôn mặt ngác.
Bóng tối bao phủ nhân gian, bao phủ cả cảm xúc của ta và nàng, bao phủ cả trái tim lạnh giá của chàng, là vô cùng quan tâm vậy mà cuối cùng chọn cách làm nàng bị thương, lòng vốn không cam tâm nhưng lại vô cùng hững hờ.
Người ta nói khi yêu con người thường không được bình thường, câu nói này quả là không sai,“ An Hy, cô ở đâu, ra đây cho ta.” Lãng Mặc bước vào phòng An Hy chưa kịp nhìn thấy cô đã vừa nói vừa đập chum rượu xuống đất, thái độ vô cùng khó chịu.
An Hy đang mệt mỏi rã rời, bỏ chiếc khăn lạnh trên trán mình ra như chẳng còn hơi sức nào nữa, bước xuống giường.
Lãnh Mặc nhìn cô một hồi lâu rồi từ từ ngồi xuống bàn uống một ngụm rượu lớn, rồi cười khẩy nhìn cô.
“ Cô có vẻ nhàn rỗi thật, giờ này vẫn ngủ được, nếu đã không có gì làm thì mau hầu rượu ta đi, ta muốn nghe một khúc hồ cầm.”“ Thiếu tướng quân đến đây là để thăm bệnh tiểu thư mà, người đang làm gì vậy?” Tần Lang nói nhỏ vào tai Lãnh Mặc thắc mắc.
“ Ta đổi ý được không?” Lãnh Mặc cũng quay ra nói nhỏ lại với Tần Lang.
Tần Lang khó hiểu nhìn Như Mây bất lực, ra hiệu cho cô chứ hắn chẳng còn cách nào nữa, kéo được Lãnh Mặc đến đây là quá sức rồi.
“ Thiếu tướng quân, tiểu thư vẫn còn đang sốt hay là để tiểu thư khỏi hẳn sẽ tiếp rượu cho người.” Như Mây lên tiếng rồi nhìn An Hy.
“ Ra ngoài hết cho ta.” Lãnh Mặc quát nên, An Hy nắm tay Như Mây níu kéo lại nhưng Lãnh Mặc đã ra lệnh sao có thể làm trái được chứ.
An Hy khó hiểu nhìn Lãnh Mặc, trông bộ dạng của hắn bây giờ An Hy cảm thấy chua xót hơn, mới đó mấy ngày mà trông hắn như một kẻ thảm hại.
An Hy đi đến, ngồi xuống đối diện Lãnh Mặc, nhìn hắn cứ thế uống hết chum rượu này đến chum rượu khác, chống cằm đến nỗi buồn ngủ,“ Mau đàn hồ cầm cho ta.”An Hy giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn Lãnh Mặc rồi nhìn xung quanh,“ Ta đàn hồ cầm á?” “ Không có lẽ là ta?” Lãnh Mặc gằn giọng hỏi lại An Hy.
“ Chắc ngươi đùa, ta làm gì biết cái gì mà hồ cầm, ta nghĩ ngươi nên về phòng nghỉ ngơi đi, đừng uống nữa không tốt cho sức khoẻ đâu.” “ Ta nói ta muốn cô đàn hồ cầm hầu rượu ta.” Lãnh Mặc gằn giọng, đôi mắt đã đỏ ngầu lên, trông vô cùng đáng sợ vô cùng mệt mỏi.
An Hy nuốt khan nước bọt rồi chạy đi tìm hồ cầm, An Hy lục tung cả phòng lên đến nỗi dưới đất ngổn ngang đồ đạc, cuối cùng An Hy phải bò vào gầm giường lôi nó ra, cũng không hiểu sao lần cuối nhìn thấy nó cô lại nhét vào đấy.
An Hy sau một hồi cũng lôi được hồ cầm ra nhưng quần áo thì bẩn hết, tóc cũng dính toàn mạng nhện, trong lúc đợi An Hy phủi quần áo Lãnh Mặc thở dài đập tiếp mấy chum rượu, An Hy giật mình liên tục rồi lôi hồ cầm trong bao ra.
Cô nuốt khan bắt đầu thử dây đàn, cố gắng lục lọi trong đầu óc mình nhưng chỉ có lí thuyết không thôi,“ Ta đàn nhá, nhưng khúc hồ cầm này là gia truyền của nhà ta nên ngươi phải thật tĩnh tâm cảm nhận chứ không phải là nghe nhá.” An Hy hít một hơi thật sâu nhưng đôi bàn tay này nó lại không làm được như những gì nghĩ.
An Hy không hiểu thứ âm thanh này là gì nữa, những vẫn lạc quan tiếp tục theo cách của mình.
Bên ngoài trăng có, gió có, người có, Như Mây và Tần Lang đang ngồi chống cằm chán nản.
Như Mây còn suýt nữa giật mình ngã xuống vì thứ âm thanh mà An Hy đang phát ra, cảm thấy khó hiểu vô cùng.
“ Như Mây đừng nhăn mặt lại như thế nữa, sẽ mau già lắm đó, ta đưa muội đi thưởng trăng.” Tần Lang không kịp để Như Mây phản ứng lại đã kéo cô lên mái nhà, một tay đỡ lưng một tay nắm lấy tay Như Mây kéo vào lòng mình, cố gắng nhịn cười.
“ Tần Lang muội không có tâm trạng một chút nào hết.”“ Bởi vì muội chưa mở trái tim ra cho người thứ hai bước vào ngoài tiểu thư nên khi ở cùng ta muội chưa có tâm trạng.
Ta nghĩ hay muội thử nhớ về ta xem.” Tần Lang lấy bịt mắt Như Mây lại,“ Ta mở rồi nhưng huynh không bước vào được đâu.” Như Mây nói xong liền tự nhảy xuống, ngày trước ở cùng Lã An Hy toàn phải trèo tường trốn đi chơi nên chẳng có gì khó với Như Mây.
Tần Lang sau một vài giây câm lặng, cuối cùng hạ quyết tâm đem hết nỗi lòng của mình nhất định sẽ làm Như Mây can tâm tình nguyện ở bên mình.
“ Như Mây phải làm sao muội mới cho ta cơ hội?”“ Ta không biết, ta nghĩ chuyện đó huynh phải biết rõ chứ.”Tần Lang thở dài rồi tiếp tục ngồi nói chuyện với Như Mây, có vẻ như bình thường đã quá bận rộn nhiều việc nên khi biết mình muốn để ý nữ nhân, Tần Lang đúng là không hiểu tâm tư người ta.
“ Lã An Hy cô đây gọi là đàn sao, chẳng ra thể thống gì.” Lãnh Mặc vẻ mặt bất lực nhìn An Hy.
“ Ta quên mất rồi, lâu không đàn đến, hay để lúc khác được không?” An Hy cho tay xuống xoa xoa bàn tay lạnh lẽo sắp đông cứng rồi nhẹ nhàng nói với Lãnh Mặc.
Lãnh Mặc đập tay xuống bàn lườm An Hy,“ Có phải bình thường ta chiều cô quá nên giờ lời ta nói có thích thì nghe không thích thì thôi?”“ Ta nói cho ngươi một bí mật thực sự là không đàn được, ngươi làm sao vậy, phải tin ta chứ.” An Hy không ngẩng đầu lên nói chủ đủ nghe với Lãnh Mặc, An Hy cảm thấy vô cùng mệt mỏi phải ngồi rồi dè chừng với tên nát rượu này.
An Hy chán nản ngồi chống cằm, rồi đi đến cầm chum rượu uống một hơi hết cả nửa bình, quệt miệng một cái rồi thở dài nhìn tên nát rượu trước mặt mình.
“ Đàn thì ta không biết nhưng rượu thì uống được, ta tiếp rượu ngươi.”“ Cô không có cái diễm phúc đấy.” Lãnh Mặc tay vẫn cầm chum rượu nhìn An Hy cười khẩy.
“ Vậy ngươi cứ tiếp tục uống đi, ta đi ngủ trước.” An Hy cười nhạt một cái rồi đi thẳng về phía giường, mặc kệ hắn ta ngồi đấy.
Một khoảng không gian im ắng đến lạ thường, không còn nghe tiếng Lãnh Mặc nữa, một hồi lâu An Hy phân vân không biết nên mở mắt ra không, có nên nhìn xem Lãnh Mặc đang làm gì.
Bỗng nhiên có cảm giác ai đang ngồi lên giường, An Hy mở mắt ra ngạc nhiên rồi bật dậy, “ Ngươi leo lên đây làm gì?” “ Ngủ.” Lãnh Mặc ngật ngưỡng rồi trả lời nhẹ bẫng với An Hy.
“ Ngươi uống rượu nhiều quá nên bị ngốc luôn rồi à? đây là giường của ta ngươi ngủ kiểu gì.” An Hy nhăn mặt rồi lấy tay bóp mặt Lãnh Mặc lắc mạnh.
Lãnh Mặc thở dài một tiếng rồi, gạt tay An Hy ra, cười đểu một cái, nhanh tay luồn tay ra sau gáy cô, kéo cô lại sát mặt mình, rồi cúi xuống cưỡng hôn cô một cách thô bạo.
An Hy bực mình vì không thể đẩy nổi Lãnh Mặc ra, liền lấy tay áp vào hai má Lãnh Mặc, ra sức cắn lại.
Một mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi của cô nhưng Lãnh Mặc dường như không để ý đến điều đó, tiếp tục tàn sát trên đôi môi mềm mại của cô.
Lãnh Mặc mãi sau mới buông cô ra, An Hy chỉ đợi có thế hít lấy hít để không khí.
“ An Hy cô có biết vì sao khi xưa tạo hoá lại tạo ra vạn vật đều có đôi đều có cặp không, chúng sinh rồi cuối cùng cũng hoà hợp với nhau rồi từ đó vạn vật thống trị khắp nhân gian này?” An Hy nhìn mặt Lãnh Mặc đã đỏ lên như gấc, nhưng ánh mắt vô cùng thâm sâu, ngược lại những lời này của hắn nói vô cùng rõ ràng, An Hy không biết hắn có ý đồ gì nữa.
Cô chỉ thấy hắn đang nói nhảm, mấy giây im lặng cuối cùng An Hy cười phá lên, người ta say người ta trải nỗi lòng, hắn ta say hắn ta hỏi cô về lịch sử loài người.
Lãnh Mặc hừ lạnh rồi cưỡng hôn cô lần nữa, lần này như muốn tay giữ lấy eo cô kéo thật gần về phía mình.
“ Cô có biết sinh thực khí khi hai con người hài hoà với nhau sẽ đằm thắm, nồng nàn là cảm giác mà khi trải qua ta nghĩ là cô sẽ khắc cốt ghi tâm, cô có tin ta không?” Lãnh Mặc tiếp tục nhẹ nhàng nói với An Hy ánh mắt hình như có chút thay đổi, An Hy cảm nhận có chút gì đó rất nguy hiểm.
“ Ta không biết ngươi đang nói cái gì, nhưng mà ta không tin cái ngươi đang muốn hướng tới.” An Hy cố đẩy Lãnh Mặc ra nói.
“ Không sao cô cũng không biết đâu, để ta dậy cô.”An Hy nuốt khan cổ họng, cô cảm thấy rùng mình trước thái độ lạ lùng này của Lãnh Mặc.
“ Hihii, thôi ta không học đâu, t bận lắm.” An Hy cười gượng cố tỏ ra bình ổn đẩy Lãnh Mặc.
“ An Hy, ta dạy cô chơi một trò chơi gọi là “ Ái tình”, dạy nàng nhớ rằng cô là nữ nhân duy nhất của ta.
"Mành rèm đã buông xuống, căn phòng cũng ấm dần lên, người cố kháng cự cuối cùng bị mê hoặc chẳng thể cãi số mệnh.
Cho ta gặp nhau để nói về chuyện cả đời, cho ta gần nhau để thấy như hoà quyện, cho ta một chút đắn đo để rồi mới biết là người vốn đã ở trong tim ta, cho ta một chút hững hờ để rồi người khao khát ta đến nhường.
Đêm đã khuya, rượu cũng đã uống, người cũng ở bên, ta không say vì rượu mà say vì hơi ấm nơi người..