Thật ra Nguyễn Thu Bình không thể nào theo kịp mạch não của Úc Hoàn. Bọn anh vừa mới quyết định sẽ làm đám cưới vào chạng vạng tối, buổi tối lúc trở về khách sạn, Úc Hoàn đã bất thình lình nói với anh: "Nguyễn Nguyễn, hay là ngày mai bọn mình kết hôn đi."

Nguyễn Thu Bình nhìn ánh mắt đen nhánh sáng ngời tràn đầy mong chờ của Úc Hoàn thì mới phát hiện ra hắn không hề nói đùa.

Quả thực Nguyễn Thu Bình đã bị giật mình: "Úc Hoàn... Sao em không suy nghĩ kỹ gì hết vậy?! Bọn mình mới đính hôn được bao lâu mà đã muốn kế hôn rồi."

Úc Hoàn ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Bình: "Thế Nguyễn Nguyễn thấy, bình thường sau đính hôn bao lâu thì mới có thể kết hôn?"

Nguyễn Thu Bình nghĩ một lúc, sau đó nói: "Ít nhất cũng phải ba tháng chứ nhỉ?"

... Ba tháng.

Hôn ước của anh với người kia cũng là ba tháng.


Úc Hoàn cúi đầu, hỏi nhỏ: "Thế Nguyễn Nguyễn thấy, đối với hoàn cảnh của bọn mình, sau đính hôn bao lâu thì mới có thể kết hôn? Dù sao em không chờ được Nguyễn Nguyễn đến ba tháng."

Úc Hoàn ngừng một chút, ngẩng đầu hỏi Nguyễn Thu Bình: "Nguyễn Nguyễn muốn năm nay làm đám cưới với em, hay là để em đợi một năm, sang năm rồi làm?"

Nguyễn Thu Bình băn khoăn nhíu mày. Đổi thời gian một chút thì chính là: Rốt cuộc anh muốn hôm nay làm đám cưới với Úc Hoàn, hay là muốn ngày mai làm?

Ngày một, ngày hai... thì nói chung cũng không khác gì nhau...

Nhưng nếu anh nói để Úc Hoàn chờ anh một tuần, Úc Hoàn sẽ phải ở dưới nhân gian chờ bảy năm...

"... Thế sang năm đi." - Nguyễn Thu Bình cắn răng nói.

"Ừm, em với Nguyễn Nguyễn quyết vậy đi." - Úc Hoàn cười, nắm lấy tay của  Nguyễn Thu Bình.


......

Khi quay về trời, Nguyễn Thu Bình chỉ thấy mơ hồ. Ngày mai hạ phàm, anh sẽ phải kết hôn với người phàm Úc Hoàn. Anh có cảm giác mình đang đứng trên mây, cả người cứ trôi lửng lơ. Ngày hôm qua khi trở về, anh vẫn còn suy nghĩ không biết quan hệ giữa anh và Úc Hoàn là gì, hôm nay thì hay rồi, thành vợ chồng ngay và luôn.

Nhưng anh và Úc Hoàn mới gặp lại nhau có hai ngày thôi!

Hai ngày trước, Úc Hoàn trong lòng anh vẫn còn là cậu nhóc mười bảy tuổi!

Đừng nói đến tên lửa do con người tạo ra, ngay cả phép tốc biến vô hạn trên trời cũng không nhanh bằng hai người...

"Sao cái nhóm này lại như này?" - Ty Mệnh chắp tay sau lưng, vừa bước tới vừa vuốt chòm râu dài của mình - "Biết mình phạm lỗi? Sợ à?"

Nguyễn Thu Bình nghe Ty Mệnh nói vậy thì hơi ngạc nhiên, anh quay đầu nhìn sang thì thấy không khí nhóm mình đúng là trầm lặng thật.


Nguyễn Thu Bình đang phát sầu vì chuyện kết hôn, cả người anh chỗ nào cũng thấy lo. Cảnh Dương đi sau lưng anh có sắc mặt tái nhợt, không thấy tức giận chút nào. Thần Hải đi cuối, trông nhếch nhác cực kì, hình như còn vì chuyện Cảnh Dương không thèm để ý đến mình mà mặt mũi như đưa đám. Đã thế còn bởi chưa được ăn no, cậu ta đói đến mức cả người gầy đét lại, nhìn cứ như là một con zombie biết đi.

Lúc này Nguyễn Thu Bình mới nhớ ra chuyện anh đánh nhau với Thần Hải dưới nhân gian bị phát hiện, vì vậy bèn vội vàng hỏi Ty Mệnh cách xử lý.

Nếu không phải vì sợ bị lây vận xui của Nguyễn Thu Bình, Ty Mệnh thật sự muốn nhéo mũi anh để trách móc: "Nói đi! Rốt cuộc các em nghĩ như nào, đường đường là hai vị tiên mà lại đánh nhau dưới trần gian. Thầy dạy học bao nhiêu năm rồi mà chưa gặp chuyện lạ như thế bao giờ!"

Nguyễn Thu Bình vừa muốn nói thì đã bị Thần Hải cướp lời: "Tại em thấy Nguyễn Thu Bình bắt nạt Cảnh Dương trước! Em vừa mới lên bờ thì đã thấy Nguyễn Thu Bình bốc cát ném lên người Cảnh Dương... Với cả người Cảnh Dương toàn cát là cát, còn Nguyễn Thu Bình thì lại sạch sẽ, không phải bắt nạt thì là gì?! À mà nữa, sau khi em gọi cậu ta một câu, cậu ta vẫn còn ném cát vào đầu Cảnh Dương. Không phải khiêu khích thì em..."

"Cậu không nhận ra lúc đó bọn tôi đang chơi à?" - Cảnh Dương lạnh nhạt mở miệng.

"Tớ nhận ra kiểu gì giờ? Cậu quay lưng về phía tớ, bả vai còn run lên, tớ tưởng cậu đang khóc đó..." - Thần Hải nói nhỏ.

"Chuyện này em cũng có phần sai." - Nguyễn Thu Bình nói - "Lúc ấy em ra tay hơi quá, tạm thời quên mất mình đang ở dưới nhân gian cho nên mới gây ra ồn ào. Mặc dù bị phạt viết kiểm điểm, nhưng thầy phạt bọn em viết bao nhiêu chữ cũng được, em viết hết."

"Tất nhiên em có lỗi!" - Ty Mệnh nói - "Viết kiểm điểm là bắt buộc! Nhưng không chỉ có mỗi việc đó!"

Nguyễn Thu Bình ngạc nhiên: "... Không chỉ mỗi kiểm điểm thì còn có gì nữa ạ?"

Ty Mệnh chắp tay ra sau, thở dài nói: "Hôm qua sau khi đi, thanh tra có nói lớp chúng ta không tệ lắm, nhưng vẫn có chỗ không ổn. Đấy chính là chỉ có đúng một hình phạt! Việc viết kiểm điểm không thể khiến cho các em hiểu rõ lỗi lầm của chính mình! Cho nên đưa ra hình phạt thực tiễn vẫn tốt hơn, hôm nay áp dụng luôn. Học sinh phạm lỗi sẽ bị phong ấn pháp thuật hoàn toàn, thậm chí chức năng ẩn thân trên vòng tay cũng bị đình chỉ sau năm phút hạ phàm..."

Nguyễn Thu Bình thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện này thì không sao hết, dù sao anh hạ phàm chủ yếu là để gặp Úc Hoàn, cũng chưa từng lệ thuộc vào phép thuật. Thế nhưng sắc mặt của Thần Hải vô cùng tệ. Hôm nay sau khi bị Kỳ Nguyệt phong ấn phép thuật, cậu ta suýt chút nữa chết đói. Sau khi mất đi phép thuật, cậu ta còn chẳng thể thở dưới đáy biển, chủ yếu lúc đói bụng thì chỉ có thể ăn cỏ. Nếu sau này hôm nào cũng như thế, cậu ta sống kiểu gì được đây?
"Ngoài ra, tiền trợ cấp cũng bị giảm từ 100 đồng xuống 10 đồng."

Sắc mặt Thần Hải lại càng kém.

"Điều cuối cùng, thời gian hạ phàm của các em sẽ bị kéo dài từ năm phút lên mười phút, ở dưới nhân gian tương đương với sáu mươi tiếng. Các em sẽ phải sử dụng 10 đồng này cho thật hợp lý, dù sao các em cũng không chết đói, cũng nên ăn chút khổ. Nếu lần này hạ phàm các em sử dụng phép thuật để đánh nhau, thì những lần sau khi đi xuống nhân gian nhất định không nên nghĩ mình là thần tiên, phải nghĩ mình là người phàm! Cố mà chịu khổ, nếm mật nằm gai! Bản ghi chép cũng thế, nếu thời gian hạ phàm tăng lên thì cũng phải viết gấp đôi! Hình phạt này tạm thời kéo dài trong ba ngày, các em có ý kiến gì không?"

Thần Hải mặt mũi xám xịt như tro tàn: "Không được đâu thầy..."
"Không sao thầy ạ!" - Nguyễn Thu Bình vội vàng ngắt lời Thần Hải, đôi mắt cứ như đang sáng rực lên - "Nhưng mà thầy này, ba ngày có ít quá không ạ? Dù sao lần này bọn em phạm lỗi lớn như thế, thầy phạt nhiều ngày hơn cũng được!!!"

"Ba ngày là đủ rồi, dù sao đây là lần đầu tiên thầy áp dụng hình phạt mới, còn phải xem như thế nào để điều chỉnh. Thôi không nói nữa, chuyện cụ thể tí về lớp rồi nói sau." - Ty Mệnh nói xong cũng đi về phía trước.

Tổng cộng ba ngày, mỗi ngày đều có thể hạ phàm mười phút. 60 tiếng...

Nếu Úc Hoàn biết, chắc chắn em ấy sẽ rất vui.

Nghĩ ngợi một lúc, hai mắt Nguyễn Thu Bình đều phát sáng cả lên.

Đúng lúc này, anh lại bỗng dưng nhớ tới một chuyện rất quan trọng. Nguyễn Thu Bình lập tức chạy nhanh mấy bước đến bên cạnh Ty Mệnh, hỏi nhỏ: "À thầy ơi, cái chuyện... Kỳ Nguyệt có nói với thầy về chuyện xóa trí nhớ của Úc Hoàn không?"

"Chuyện đấy hả, có nhắc đến."

Tim Nguyễn Thu BÌnh lập tức nảy lên. Ngay sau đó, anh nghe Ty Mệnh nói: "Nhưng mà thầy không đồng ý rồi. Úc Hoàn cũng coi như là quen biết em trong một khoảng thời gian không ngắn, thật sự hơi khó để xóa hết những ký ức đó. Với cả hôm nay thầy còn nghiên cứu số mệnh của Úc Hoàn một chút, em đã trờ thành một kiếp của nó rồi, nếu bây giờ mà xóa trí nhớ đi thì lại bất lợi cho việc độ kiếp."

Nguyễn Thu Bình: "... Em là kiếp của em ấy?"

Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, mặt mũi Nguyễn Thu Bình trở nên hơi hoảng hốt: "Em, em mang vận xui đến cho em ấy à? Vì em nên em ấy trở nên rất khổ sở hả thầy? Nếu như..."

"Em không cần căng thẳng như thế làm gì." - Ty Mệnh nói - "Cũng không phải kiếp gì ghê gớm, chỉ là tình kiếp mà thôi."

"Tình kiếp?"
"Đúng rồi, tình kiếp. Em cũng biết chúng ta là thần tiên mà, mặc dù không thể nói rằng ai cũng thanh khiết trong sáng toàn vẹn, xa rời du͙ƈ vọиɠ ham muốn, thế nhưng tâm trí đa số vẫn kiên định hơn người phàm một chút, sẽ không động một cái là rơi vào tình yêu thù hận cái gì gì đó giống người phàm. Nhưng mà khi hạ phàm lịch kiếp thì lại khác. Khi thần tiên hạ phàm thì sẽ dễ dàng nảy sinh tình cảm hơn, cho nên đại khái vị tiên nào khi hạ phàm cũng phải trải qua tình kiếp hết. Chuyện này không to tát gì đâu, dù sao khi trở về thì vẫn còn có nước Quên Tình mà. Thế nên em không phải hoảng, cứ như trước kia ấy, nên làm gì thì làm, giúp Úc Hoàn độ tình kiếp là được..."

......

Nguyễn Thu Bình vừa về đến nhà thì đã lôi một cái cặp từ trong gầm giường, lấy ra một quyển sách nhỏ. Anh nhanh chóng lật qua vài trang, cho đến khi nhìn thấy trang nói về thuốc Nhớ Tình thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Lần này thì ổn rồi. Coi như vận xui của anh phát tác, không thể ngăn cản Úc Hoàn uống nước Quên Tình thì còn có một cách để cứu vãn. May thay hồi xưa vì để xóa bỏ hôn ước của Úc Hoàn và em gái anh, vì để Úc Hoàn nhớ lại người yêu của mình dưới nhân gian, anh đã dốc toàn lực để tìm được cách chống lại tác dụng của nước Quên Tình...

Bây giờ nghĩ một chút, sơ hở trong "kế hoạch" lúc đó của anh đâu chỉ có một đến hai chỗ.

Hôm nay anh nghe Ty Mệnh nói thì mới biết tiên nhân khi hạ phàm lịch kiếp sẽ rất dễ dàng động tình, không cẩn thận là sẽ yêu đến chết đi sống lại.

Mấy chuyện liên quan đến tình yêu giữa tiên và người đều là, tiên nhân lịch kiếp trở về, cho dù có phải xuống điện Diêm Vương thì cũng muốn bên cạnh người mà mình yêu dưới trần gian mãi mãi... Những câu chuyện này đều kết thúc ở đoạn tiên nhân tìm thấy người yêu của mình.

Nhưng sau khi họ tìm được nhau rồi thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Không một ai nói đến điều này.

Hôm nay ở trên lớp, Nguyễn Thu Bình còn cẩn thận hỏi Cảnh Dương.

Lúc này anh mới biết trước khi nước Quên Tình được chế ra, mặc dù không ít tiên nhân bị hơi ấm còn dư lại của tình kiếp mê hoặc, họ lên núi đao xuống biển lửa cũng phải tìm được tình nhân loài người của mình, thế nhưng số cặp đôi có thể sống được với nhau là vô cùng ít.

Dù sao sau khi trở về tư cách một vị thần, tâm tính của bọn họ sẽ lại kiên định như trước kia. Hơn nữa đại đa số những vị tiên nhân tìm lại người yêu không phải do họ bị tình yêu thúc đẩy, mà là họ không cam lòng, chỉ muốn tìm về cảm giác yêu và được yêu một cách tràn ngập vui sướng.

Khi tìm thấy rồi, cảm giác ấy sẽ dần dần phai nhạt đi.

Hơn hai ngàn năm trước còn có một vị tiên nhân khác biệt. Vị tiên đó dốc hết sức mình, thậm chí mất luôn nửa tu vi, vất vả mãi mới tìm lại được người yêu dưới nhân gian của mình rồi mang cô lên Thiên Đình. Thế nhưng vị tiên đó không làm bạn đời với cô, mà lại để cô làm một cô tiên nhỏ trong cung điện của mình.

Nhưng mấy chuyện như thế cũng hi hữu. Đại đa số trường hợp, các vị tiên sau khi lịch kiếp trở về cũng sẽ nhớ tới chút tình xưa, họ và người mình yêu dưới nhân gian dần dần trở thành hai người "bạn cũ".

Thật ra thì Nguyễn Thu Bình không để ý đến mấy chuyện này lắm. Thậm chí anh thấy, so với việc làm người yêu của Úc Hoàn, có lẽ anh sẽ thấy thoải mái hơn khi làm bạn thân với hắn. Thế nhưng dù sao đây cũng chỉ là phỏng đoán của anh, vì anh vừa không có kinh nghiệm làm người yêu của người khác, vừa không có kinh nghiệm làm bạn thân của ai. Hơn nữa hai người bọn anh còn có hôn ước, sợ là không làm nổi bạn thân của nhau.
Nhưng dù có như thế nào, sau khi Úc Hoàn quay về, quan hệ của anh và hắn có trở thành như thế nào, Nguyễn Thu Bình cũng không hy vọng Úc Hoàn quên mất anh.

Dù sao Úc Hoàn là người đầu tiên nắm tay anh, người đầu tiên ôm anh, người đầu tiên thích chạm vào anh, người đầu tiên nói thích anh, người đầu tiên... năm này qua năm khác, tha thiết chờ đợi anh.

Đối với anh mà nói, Úc Hoàn đã là một người vô cùng vô cùng quan trọng.

Nguyễn Thu Bình đếm lần lượt số nguyên liệu để tạo ra thuốc Nhớ Tình.

Sen Vạn Năm trên núi tuyết Mang Dực, Ngọc Trai Tư Khổ dưới đáy hồ Nhật Lạc, Quả Tình Nhân trên núi Đoạn Kình...

Vì Úc Hoàn, leo núi tuyết cũng được, xuống đáy hồ cũng được, cái gì anh cũng bằng lòng thực hiện.

......

"Không được."

Nguyễn Thu Bình lạnh lùng cự tuyệt Úc Hoàn.

Không sai, anh có thể leo núi tuyết, leo núi cao chót vót hay bơi xuống hồ sâu, nhưng điều đó không thể hiện việc anh có thể hôn Úc Hoàn trước mặt mọi người đâu!!!
"Nguyễn Nguyễn." - Úc Hoàn nói - "Nhưng mà đây là một phần trong đám cưới trên cả thế giới..."

Nguyễn Thu Bình nhìn hắn: "Cả thế giới đều như thế? Lừa anh à, mặc dù anh chưa dự đám cưới nào, nhưng anh cũng biết lúc kết hôn ở trên Thiên Đình bọn anh, ngay cả khăn trùm đầu cô dâu cũng  để về nhà mới vén lên, làm sao có thể hôn nhau trước mặt mọi người?"

Úc Hoàn chớp mắt: "Chẳng lẽ Nguyễn Nguyễn quên rồi à, lần trước bọn mình đứng trên du thuyền xem đám cưới của người khác, khi chú rể với cô dâu hôn môi, tiếng hoan hô của Nguyễn Nguyễn to nhất đấy."

Nguyễn Thu Bình: "......"

Sai lầm, sai lầm, lúc đó anh không nên hoan hô.

......

Lần này Nguyễn Thu Bình vừa xuống, còn chưa kịp nói chuyện vui rằng thời gian hạ phạm được kéo dài với Úc Hoàn thì đã bị hắn kéo lên xe ô tô, sau đó lên trực thăng tư nhân bay tới địa điểm tổ chức đám cưới.

Nơi tổ chức quả thực nằm trên một chiếc du thuyền sang trọng, cách bố trí khá long trọng và đẹp mắt. Sân, du thuyền, nơi mua hoa vân vân... gần như tất cả mọi thứ đều được Úc Hoàn chuẩn bị xong xuôi từ sớm. Cho dù Nguyễn Thu Bình tới vào lúc nào, hắn cũng có thể trang trí địa điểm làm đám cưới trong một khoảng thời gian nhanh nhất.

Khách khứa còn đang trên đường, Nguyễn Thu Bình và Úc Hoàn vẫn chưa sửa soạn xong, cũng bởi vì bất đồng ý kiến trong chuyện "trong đám cưới có phải hôn nhau hay không".

Cuối cùng người thỏa hiệp vẫn là Úc Hoàn.

Nguyễn Thu Bình thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao lần này có cả người nhà Úc Hoàn tham dự hôn lễ. Với cả anh cũng đã gặp bố, mẹ kế và em trai Úc Hoàn rồi, chẳng qua đó là lúc Úc Hoàn vẫn ở độ tuổi vị thành niên. Ký ức về bọn họ và hình ảnh trẻ con của Úc Hoàn bị buộc chặt với nhau khiến anh cảm thấy nếu mình hôn Úc Hoàn ngay trước mặt bọn họ... anh giống như tội phạm ấy.

Hôn lễ được cử hành đâu vào đấy.

Người thân bạn bè của Nguyễn Thu Bình chỉ có mỗi Cảnh Dương, còn lại đều là khách khứa của Úc Hoàn. Người nhà Úc Hoàn thay đổi rất nhiều. Họ nở nụ cười giả dối vỗ tay chúc mừng bọn anh, khiến cho người ta vô cùng nghi ngờ không biết bọn họ có phải bị uy hiếp nên mới đến đây hay không.

Đây là một buổi hôn lễ cực kỳ long trọng. Ánh tà dương dừng lại giữa không trung, vừa vặn chùm lên sân khấu một bức màn rực rỡ mỹ lệ. Khi hôn lễ tiến vào phần quan trọng nhất, màn đêm buông xuống, đèn lồng trên du thuyền rọi xuống mặt biển giống như những vì sao. Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, từng bông này đến bông khác giống như đóa hoa không bao giờ héo úa.

Hai người nói với nhau một câu "Con nguyện ý" dưới pháo hoa, trao nhẫn cho nhau trong lúc mọi người reo hò.

Lúc này Nguyễn Thu Bình mới nhận ra kiểu dáng của chiếc nhẫn vô cùng kỳ lạ, trông tựa như hai sợi dây được quấn vào với nhau không theo quy tắc nào. Nhìn kỹ lại mới nhớ, lần trước lúc Úc Hoàn dẫn anh lên thuyền, hắn vẽ lên ngón áp út của anh "chiếc nhẫn đính hôn". Giờ đây Úc Hoàn thiết kế lại, sau khi nét vẽ vốn xiêu vẹo được đúc thành sản phẩm, ấy thế mà nó trở nên rất độc đáo, trông giống như đường đời của hai người đang không ngừng đến gần nhau.

Pháo hoa làm cho gương mặt của từng người được chiếu sáng. Người dẫn chương trình nâng cao giọng yêu cầu hai người hôn nhau, Úc Hoàn cười một tiếng hơi mất mát với người dẫn chương trình, nhỏ giọng từ chối.

Nguyễn Thu Bình cũng không biết sợi dây thần kinh nào trong đầu mình bị nối sai chỗ, anh giơ bó hoa trong tay lên, che kín mặt mình và Úc Hoàn, sau đó nhắm mắt lại rồi hôn lên.

Khoảnh khắc môi chạm môi, Úc Hoàn hơi kinh ngạc mà trợn tròn hai mắt. Ngay sau đó hắn cong môi cười lên, ôm chặt eo Nguyễn Thu Bình, dịu dàng làm nụ hôn này trở nên sâu hơn.

Trong lòng Nguyễn Thu Bình nặng nề thở dài. Tại sao anh luôn không có cách cự tuyệt Úc Hoàn nhỉ.

Thậm chí anh không đành lòng nhìn thấy ánh mắt mất mát của hắn.

......

Sau đám cưới là gì?

... Là đêm tân hôn chứ là gì.

Nguyễn Thu Bình nhìn chiếc giường đỏ thẫm trước mặt, nhìn hoa hồng được rải đầy sàn nhà, nhìn những bao lì xì, nhìn chữ "Hỉ" chói mắt. Anh lặng lẽ, lặng lẽ lùi về sau một bước.

Trên các bao lì xì đều được in một chữ "Hỉ" sáng loáng... trông vô cùng quen mắt như thể anh đã nhìn thấy nó ở chỗ nào rồi thì phải.

Không đúng, bao lì xì không phải điểm chính, điểm chính là... tại sao trên giường tân hôn của hai người đàn ông lại xếp bốn chữ: Sớm, Sinh, Quý, Tử bằng hoa quả vậy?!!!
Anh bỗng nhận ra, lúc mình đồng ý kết hôn đúng là có hơi kích động.

Xin hỏi, bây giờ anh hủy hôn... có kịp không?

......

Từ từ...

Nguyễn Thu Bình bỗng quay đầu nhìn Úc Hoàn đang đứng bên cạnh: "Bùa may mắn tối thượng đâu, em có mang theo bên người không? Lúc đám cưới anh xác nhận nó ở trong túi áo vest của em, nhưng giờ em cởϊ áσ khoác, thế bùa đâu rồi?"

Úc Hoàn ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, mở miệng nói: "Tối nay bọn mình không cầm bùa không được hả anh? Đây là đêm tân hôn của riêng hai ta, em không muốn nhìn thấy đồ của người khác trong căn phòng này."

"Bùa đâu?"

Úc Hoàn im lặng một lúc, bỗng dưng nói: "Em quên, chắc bị cô giúp việc mang đi cùng với áo khoác rồi."

Giọng nói của Nguyễn Thu Bình nhanh chóng trở nên nghiêm túc: "Đây không phải là chuyện nhỏ. Trước khi tìm thấy nó, hay là bọn mình ngủ riêng đi, tốt nhất không nên nằm quá gần."

Nói xong, Nguyễn Thu Bình chạy nhanh ra ngoài như lướt trên sàn nhà.

Úc Hoàn chợt kéo cổ áo Nguyễn Thu Bình lại. Cả người đứng yên tại chỗ, anh cuống cuồng kêu lên:

"Em không được chạm vào anh đâu, như thế sẽ xui xẻo! Bỏ tay ra đi! Em có biết nếu em xảy ra chuyện anh sẽ lo lắng như thế nào không? Bây giờ em không cần làm gì hết, cũng không cần chạm vào anh, nhanh chân đi tìm bùa. Nếu không tìm được thì cả ngày mai anh cũng không dám tới gặp em đâu!"

"Mất bùa rồi, trông Nguyễn Nguyễn rất hoảng."

"Đúng vậy, anh hoảng cực kỳ."

Úc Hoàn nhíu mày: "Thế Nguyễn Nguyễn đang cười cái gì?"

Nguyễn Thu Bình: "......"

Nguyễn Thu Bình lặng lẽ giơ tay lên, xóa bỏ nụ cười tựa như đã tránh được một kiếp mà mình quên che giấu.

Úc Hoàn bước nửa bước ra bên ngoài, chậm rãi móc ra một lá bùa vàng được nhét ở trong chiếc đèn ngoài hành lang. Hắn cầm lá bùa này, quơ quơ trước mặt Nguyễn Thu Bình, giọng nói không hề thay đổi: "Ồ, em tìm thấy rồi này, hóa ra không bị mất."

Úc Hoàn đi vào trong phòng, để lá bùa này xuống dưới gối, sau đó quay đầu nhìn Nguyễn Thu Bình: "Nguyễn Nguyễn, để như này chắc có hiệu quả rồi ha."

Nguyễn Thu Bình im lặng nhìn lá bùa may mắn tối thượng được cất dưới gối kia, trong lòng chứa nỗi buồn vô hạn. Bùa này, thật ra thì tối hôm nay mày tạm thời biến mất cũng không sao, không cần tận tụy vối công việc của mình như vậy. Dù sao mày là bùa may mắn tối thượng với người khác, chứ đối với tao, mày là bùa lấy mạng.

Ngay sau đó đó, anh thấy chủ nhân của lá bùa lấy mạng này quay đầu nhìn mình, trầm giọng hỏi:

"Nguyễn Nguyễn, bây giờ bọn mình có thể bắt đầu làm chuyện chính được chưa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play