Mất một lúc lâu sau, Nguyễn Thu Bình mới hoàn hồn lại được. Bây giờ anh mới nhớ đến "người bị hại" vị thành niên còn lại của bộ phim, vội vàng quay đầu nhìn Úc Hoàn.

Úc Hoàn vẫn còn đứng tại chỗ, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng Nguyễn Thu Bình vẫn nhận ra được thằng bé đã bị đả kích không hề nhẹ.

Giờ phút này, anh cực kì hối hận vì sao lúc bản thân cầm đĩa phim không bình tĩnh hơn một chút, ung dung một chút để có thể lựa đúng thể loại phim! Nếu anh nghiêm túc làm việc này thì đã không gây ra sự tình khó nói như bây giờ, càng không khiến trong lòng Úc Hoàn có bóng ma lớn như thế...

Từ từ... Không phải thằng bé bị dọa sợ rồi đấy chứ... Tại sao mãi mà không nhúc nhích?

Nguyễn Thu Bình đứng lên đi tới bên cạnh Úc Hoàn, cẩn thận gọi: "Nhóc Úc Hoàn?"


Úc Hoàn nhìn anh, vẻ mặt cũng coi như là đang bình tĩnh: "Sao thế anh?"

Nguyễn Thu Bình liếc nhìn máy vi tính trên bàn, thừa nhận sai lầm của mình bằng một vẻ vô cùng thành khẩn: "Nhóc Úc Hoàn, anh xin lỗi. Do anh vô tình mua nhầm đĩa, em vẫn ổn chứ hả? Có phải hoảng sợ lắm đúng không?"

Úc Hoàn yên lặng một lúc, sau đó mở miệng: "Vẫn ổn."

Nguyễn Thu Bình thở phào nhẹ nhõm. Anh giơ tay phải lên trước mặt Úc Hoàn, vừa nói nhỏ: "Quên hết mấy thứ vừa nhìn thấy đi", vừa làm động tác túm được không khí rồi ném nó ra ngoài.

"Nguyễn Nguyễn đang làm gì đó?" - Úc Hoàn cười hỏi.

Nguyễn Thu Bình suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời: "Đang giúp em quên đi mấy thứ không tốt vừa rồi."

Tất nhiên Nguyễn Thu Bình sẽ không sử dụng phép xóa trí nhớ người khác. Kể cả anh có sử dụng thì cũng không sử dụng nó trên người Úc Hoàn. Động tác ban nãy của anh cùng lắm chỉ có thể an ủi thằng bé, muốn cậu nhanh chóng quên đi chuyện này.


"Cái mình mới xem... là chuyện không tốt à?" - Úc Hoàn bỗng dưng mở miệng hỏi.

"Tất nhiên." - Nguyễn Thu Bình nghiêm túc giải thích với cậu - "Em còn nhỏ, có một số việc chưa hiểu được. Vạn vật trên đời đều chú trọng đến hài hòa âm dương, đàn ông kết hôn với đàn bà mới là đạo lý đúng đắn. Mấy cái phim kiểu kia, nếu như là ở... quê hương của anh, thì sẽ bị... trời phạt!" - Mặc dù đến tận giờ Nguyễn Thu Bình cũng chưa nghe nói đến vị tiên nào vì chuyện này mà bị thiên lôi bổ xuống. Nhưng nếu tiên yêu loài người, tiên yêu ma, ma yêu người, vân vân,... Những tình yêu vượt qua chủng tộc đều bị sét đánh hết. Từ đó suy ra, tình yêu vượt qua giới tính như này chắc cũng bị sét đánh đi ha, chẳng qua là anh không biết sẽ phải chịu mấy tia...

Úc Hoàn lặng lẽ cụp mắt xuống, không nói gì thêm.


Đúng lúc này, Nguyễn Thu Bình bỗng nhìn thấy một đĩa phim khác trên bàn.

Anh nghiêm túc nhìn bìa của nó một phen rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Vẫn ổn vẫn ổn, anh không mua nhầm cái này.

Nguyễn Thu Bình chỉ cái đĩa đó: "Còn một cái đĩa phim bình thường nè, em có muốn học tiếp không? Xem xong nhỡ đâu có thể che phủ kí ức hỏng bét vừa rồi thì sao."

Vừa nói, Nguyễn Thu Bình vừa chuẩn bị cầm lấy cái đĩa, thế nhưng anh vừa quay người sang thì đã bị Úc Hoàn kéo tay lại.

"Không cần." - Úc Hoàn mở miệng - "Thật ra thì không phải cái gì em cũng không hiểu."

"Đừng cậy mạnh, không biết cái gì là điều tất..."

"Môn sinh học và sức khỏe sinh lý ở cấp hai em đều được điểm tối đa." - Úc Hoàn ngắt lời Nguyễn Thu Bình - "Lúc em tỏ vẻ không hiểu cái gì ở hội trường chỉ là trêu anh thôi, nhưng em không ngờ anh lại tin thật."

Nguyễn Thu Bình sửng sốt.

Nói cách khác, nhóc này cái gì cũng hiểu, nhưng Nguyễn Thu Bình anh đây lại tự làm ra bộ dạng rất thấu hiểu nó, còn vụng về giải thích với giáo dục cho nó nữa?

"Thằng nhóc Úc Hoàn, em..."

"Đói không? Anh có muốn đi ăn cơm không?" - Úc Hoàn hỏi.

"Thằng nhóc nhà em đừng có lái sang chuyện khác. Tại sao lại lừa anh?"

"Em không muốn lừa anh, em chỉ muốn đùa anh tí thôi, nhưng không ngờ..."

"Không ngờ anh đần đến vậy đúng không? Ngay cả trêu đùa mà cũng không nhận ra đúng không?!" - Nguyễn Thu Bình nghiến răng.

Úc Hoàn: "......"

"Được lắm Úc Hoàn, đã bắt đầu biết chê anh đần rồi..."

"Em không chê anh..."

"Em thực sự thấy anh đần!!!" - Nguyễn Thu Bình tức giận nói.

Úc Hoàn chỉ phủ nhận chê anh, chứ không phủ nhận việc anh đần.

Úc Hoàn: "......"

Thật ra Nguyễn Nguyễn vẫn rất thông minh mà.
......

Vì để lấy công chuộc tội, Úc Hoàn mời Nguyễn Thu Bình ra ngoài ăn một bữa thật thịnh soạn. Nguyễn Thu Bình ăn uống với tâm trạng khá thoải mái, nhưng anh lại phát hiện hình như Úc Hoàn không được tập trung cho lắm, không tích cực ăn uống, đã thế tâm trạng cứ bay đi đâu ấy.

"Nhóc Úc Hoàn!" - Nguyễn Thu Bình giơ càng cua trong tay lên, quơ quơ trước mặt cậu - "Đang nghĩ gì đó?"

Úc Hoàn lấy lại tinh thần. Cậu cầm lấy càng cua của anh, giúp anh lấy thịt cua ra: "Không nghĩ gì cả."

Nguyễn Thu Bình lắc đầu rồi thở dài, dáng vẻ trông ảo não và buồn rầu cực kì: "Ôi, con cái lớn rồi, có tâm sự cũng giấu chứ không thèm nói ra nữa rồi."

Úc Hoàn: "......"

Úc Hoàn đặt đồ đang cầm trong tay xuống, nghiêm túc hỏi: "Nguyễn Nguyễn, anh thấy trong các mối quan hệ giữa người với người, mối quan hệ nào là thân mật nhất?"

"Gia đình?"

"Ngoại trừ gia đình thì sao?"

"Bạn đời?"

"Thế quan hệ của em với Nguyễn Nguyễn là gì?" - Giọng nói của Úc Hoàn trầm xuống.

Nguyễn Thu Bình hơi ngạc nhiên, sau đó trả lời: "Bạn bè?"

Úc Hoàn rũ mi: "... Chỉ là bạn bè thôi à?"

Nguyễn Thu Bình suy nghĩ một chút, sau đó nói tiếp: "Nếu em muốn thì làm cha con cũng được. Dù sao anh chứng kiến em lớn lên, anh một nửa cũng coi em như là con anh. Nói thật, mấy năm trước anh còn định cho em nhận anh làm bố nuôi đấy."

Nhưng vừa nghĩ đến việc nếu anh thực sự nhận Úc Hoàn làm con nuôi, thì sau khi Úc Hoàn lịch kiếp trở về sẽ mắng anh dám ở dưới trần gian lợi dụng mình mất. Cho nên anh đành vứt cái suy nghĩ này đi.

Úc Hoàn: "......"

Nguyễn Thu Bình bỗng phát hiện sắc mặt của Úc Hoàn xấu dần đi, cũng ý thức được lời mình vừa nói không được tốt cho lắm nên bèn sửa lại: "... Em không muốn cho anh làm bố nuôi, vậy coi anh là anh trai cũng được. Sau này hai đứa mình sẽ là anh em khác cha khác mẹ!"

Nguyễn Thu Bình phát hiện vẻ mặt của Úc Hoàn vẫn không khá hơn bao nhiêu. Anh gãi đầu, thật sự không hiểu vì sao đứa nhóc này lại không vui mất rồi.

Ôi, trẻ con càng ngày càng lớn, suy nghĩ tâm trạng cũng càng ngày càng phức tạp, anh không đoán được.

Đúng lúc này, Nguyễn Thu Bình chợt thấy có một người trang điểm xinh đẹp bỗng nhiên lướt qua tầm mắt của anh bên ngoài cửa sổ.

Nguyễn Thu Bình kích động túm tay Úc Hoàn: "Nhìn kìa! Hoa khôi trường! Hoa khôi trường!"

Úc Hoàn cau mày: "Anh kích động thế làm gì?"

Ngay lúc đó, cô gái tóc ngắn đi bên cạnh hoa khôi bỗng nhiên kéo hoa khôi quay lại. Cô ấy nhìn Úc Hoàn, có hơi kinh ngạc vẫy tay, lên tiếng chào: "Úc Hoàn! Không ngờ có thể gặp cậu ở đây! Diệc Khuynh, đây là Úc Hoàn cùng lớp tớ đó."

Âu Dương Diệc Khuynh nhàn nhạt cười: "Chào cậu, tôi là Âu Dương Diệc Khuynh, bạn của Lâm Đa Đa."

Úc Hoàn mặt không cảm xúc gật đầu.

Nguyễn Thu Bình nhìn Úc Hoàn rồi nhìn Âu Dương Diệc Khuynh, rõ ràng cảm nhận được âm thanh kêu gào của vận mệnh.

Ôi, đây là tình yêu mà số phận đã định trước phải không?!!

Nguyễn Thu Bình ngó đầu ra cười với  u Dương Diệc Khuynh và Lâm Đa Đa: "Các em ăn cơm chưa?"

Lâm Đa Đa lắc đầu: "Bọn em đang chuẩn bị ăn đây!"

"Thế vào đây ăn cùng luôn đi!" - Nguyễn Thu Bình nhiệt tình mời.

"... Không được hay cho lắm ạ."

"Có gì không hay, mấy đứa là bạn học của Úc Hoàn mà! Đúng lúc anh có mấy chuyện của Úc Hoàn muốn hỏi mấy đứa đây."

"... Vậy làm phiền anh rồi ạ, bọn em đi vào từ cửa chính nhé."

Lúc hai người kia đã rời khỏi cửa sổ, Úc Hoàn nhíu mày: "Nguyễn Nguyễn, sao anh lại làm chuyện không cần thiết nữa rồi?"

"Này sao lại là chuyện không cần thiết được? Anh đang góp viên gạch cho tình yêu của các em đó!"

"Em không muốn yêu." - Úc Hoàn nói - "Em mới 15 tuổi, còn nhỏ."

"Nhỏ cái gì mà nhỏ! Bây giờ là độ tuổi phù hợp để yêu..."

Úc Hoàn bỗng nhiên mở miệng nói: "Nguyễn Nguyễn lớn chừng này rồi mà vẫn chưa yêu đương với ai còn gì?"

Úc Hoàn ngừng một chút, sau đó chậm rãi nói tiếp: "... À mà, Nguyễn Nguyễn rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi? Dưỡng da tốt thật, qua mười năm rồi mà nhìn anh không thay đổi chút gì."

Nguyễn Thu Bình: "......"

Nguyễn Thu Bình vội vàng cúi đầu lột nốt thịt cua trước mặt ra: "... Ôi, con cua này khó gỡ quá... To như thế này mà mới ăn được một tí, mặc dù mùi vị không đến nỗi, nhưng mà sau này không nên đến đây..."

Nguyễn Thu Bình cảm thấy mồ hôi sắp rơi xuống đến nơi rồi.

Tệ thật, sao anh lại quên mất chuyện này nhỉ? Xem ra ngày mai hạ phàm, anh nhất định phải làm cho bản thân già đi một tí, nhưng cũng không thể già đi quá rõ ràng... Khó quá đi khó quá đi thôi...
Úc Hoàn nhìn dáng vẻ cuống cuồng lảng sang chuyện khác của Nguyễn Thu Bình thì hơi rũ mi, lẳng lặng uống một hớp trà.

"Làm phiền rồi ạ."

Đúng lúc đó, Âu Dương Diệc Khuynh và Lâm Đa Đa đẩy cửa phòng ăn riêng ra, nở nụ cười lễ phép với Nguyễn Thu Bình.

Nguyễn Thu Bình nhanh chóng đứng dậy, cười lên rồi mời hai cô gái vào ngồi.

Bởi vì chỗ Nguyễn Thu Bình ngồi ăn trông rất lộn xộn, còn chỗ Úc Hoàn lại vô cùng sạch sẽ, cho nên anh lập tức kéo Úc Hoàn ngồi xuống bên cạnh mình, để cho hai cô gái kia ngồi phía đối diện.

May mắn thay, nhân viên phục vụ đúng lúc đi vào, mang tới hai cái bát và hai đôi đũa.

"Nghe nói hai em là bạn học của Úc Hoàn, vậy sau này Úc Hoàn phải nhờ hai em chú ý thêm rồi." - Nguyễn Thu Bình vỗ vai Úc Hoàn, sau đó thở dài - "Đứa nhóc này từ nhỏ đến lớn không làm người ta đỡ lo chút nào."

"Úc Hoàn vẫn không khiến anh đỡ lo thật ạ?" - Âu Dương Diệc Khuynh cười - "Em còn tưởng cậu ấy là kiểu học sinh giỏi luôn khiến phụ huynh yên tâm đấy."

Nguyễn Thu Bình bỗng dưng phát hiện ra cái mùi là lạ. Anh mở to mắt nhìn rồi trêu: "Xem chừng bạn Âu Dương đây biết kha khá về Úc Hoàn nhà bọn anh đấy nhỉ!"

Gò má của Âu Dương Diệc Khuynh hơi đỏ lên. Cô lặng lẽ cúi thấp đầu xuống: "... Thật ra thì, cũng không biết gì mấy."

Có triển vọng có triển vọng!

Nguyễn Thu Bình nhiệt huyết sôi trào.

Đây chính là đường tình đặc biệt của thần May Mắn ư? Rộng rãi biết bao, suôn sẻ biết bao!!!

Nguyễn Thu Bình chống cằm, híp mắt nói: "Không biết nhiều cũng được, chứng tỏ sau này còn có nhiều không gian để tìm hiểu nhiều hơn."

Nguyễn Thu Bình vừa nói, vừa khua tay múa chân trên người Úc Hoàn: "Hiểu nhiều rồi, em sẽ phát hiện Úc Hoàn nhà bọn anh dễ thương hơn vẻ ưu tú mà em tưởng tượng rất nhiều. Mấy đứa đừng để bị dọa bởi bộ dạng lạnh lùng của nó, thật ra trong thâm tâm nó chỉ là một đứa trẻ con mà thôi."

"Diệc Khuynh cũng vậy đó!" - Lâm Đa Đa cũng hơi hưng phấn - "Người khác đều nói Diệc Khuynh có cảm giác rất xa cách, nhưng thật ra cậu ấy chỉ xấu hổ, chứ nội tâm cực kì đáng yêu!"

"Thế à, xem chừng Úc Hoàn giống bạn Âu Dương thật đấy."

"Đúng thế. Hơn nữa từ cấp hai đến giờ, Úc Hoàn với Diệc Khuynh đều vô cùng nổi tiếng. Lúc học sinh trường khác nhắc đến hai cậu ấy, người ta toàn gọi thành "kim đồng ngọc nữ" ở trường Dục Sâm thôi!"

"Đa Đa, đừng nói nữa..."

Âu Dương Diệc Khuynh đỏ mặt huých huých cánh tay Lâm Đa Đa.

Nguyễn Thu Bình tiến gần tới bên tai Úc Hoàn: "Nếu không thì yêu đương chút đi nhóc Úc Hoàn, trên đời này không có nhiều người xứng đôi như hai bọn em đâu."

"Nguyễn Thu Bình."

Úc Hoàn rất ít khi gọi cả tên Nguyễn Thu Bình. Cậu ngẩng đầu hỏi: "Anh cứ muốn đẩy em cho người khác như vậy à?"
Úc Hoàn nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thu Bình, con ngươi đen như hũ mực, những cảm xúc dào dạt trong ánh mắt như thể mây đen mang theo vẻ rét lạnh và căng thẳng.

Không biết vì sao, Nguyễn Thu Bình cảm thấy hơi sợ hãi khi bị một đứa nhóc 15 tuổi nhìn như vậy.

Ngay lúc này, Lâm Đa Đa lại mở miệng hỏi:

"À mà, anh là anh trai của Úc Hoàn ạ?"

Nguyễn Thu Bình quay đầu.

Anh trai?

Nguyễn Thu Bình không biết nên trả lời ra sao.

Mấy phút trước, anh vẫn đang thảo luận vấn đề này với Úc Hoàn. Chỉ là cho dù anh có nói là bạn, cha con hay là anh em, thì hình như Úc Hoàn vẫn không hài lòng chút nào. Thế rốt cuộc nhóc Úc Hoàn muốn quan hệ của bọn anh là gì?

"Anh ấy là người tôi thích." - Úc Hoàn bỗng dưng mở miệng. Thế nhưng ánh mắt toàn chứa vẻ lạnh lẽo, không có chút ấm áp mà lại như đang châm chọc, hoặc như đang giận dỗi - "Tôi là đồng tính luyến ái."

"Lạch cạch!"

"Lạch cạch!"

"Lạch cạch!"

Đũa của ba người còn lại rơi xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play