Lưu Họa Y nhìn Lâm Thị Ngọc Anh rời đi, cô Cởi giày cao gót, xem xét vết thương ở chân, cái tên Lâm Thành Nhân chết tiệt, đang yên đang lành đòi cưới cô làm gì? Hại cô thảm thế này.

Không biết anh ta có ý đồ gì nữa, rõ ràng ghét cô, tại sao lại nhất quyết muốn cưới cô?

Còn Lâm Thị Ngọc Anh nữa, bà ta biết cô coi trọng tình cảm ruột thịt, nên luôn đem anh trai cô ra uy hiếp, buộc cô phải nghe lời.

Đám cưới là chuyện lớn một đời, vậy mà cô không được định đoạt.

Lưu Họa Y khập khiễng đi chân trần trở về phòng, cô cần tắm nước ấm để thư giãn cho cả ngày mệt mỏi này.

"Lưu HọaY!" Sau lưng vang lên tiếng gọi có vẻ tức giận.

Lưu Họay trong lòng hết sức phiền chán, làm sao mới một người vừa đi, người khác lại tới! Có để cho người yên tĩnh chút được hay không!

"Thế nào? Có chuyện gì không?" Lưu HọaY lạnh lùng nhìn người chị cùng cha khác mẹ, Lưu Giai Kỳ.

"Cô có vào phòng tôi không? Cô lấy sợi dây chuyền của tôi! Mau trả lại cho tôi!" Lưu Giai Kỳ

nhìn chòng chọc Lưu Họa.

"Nói cái gì vậy? Cô mơ ngủ đến hồ đồ rồi hả? Cái gì dây chuyền, tôi không biết!"

Lưu Họatrong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên, trong lòng đánh thót một tiếng, cô đúng là có cầm dây chuyền của Lưu Giai Kỳ, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không nhớ đã để sợi dây chuyền đâu!

Lưu Giai Kỳ tức giận, thở hổn hển: "Lưu Họa Y, cô đừng tưởng tôi không biết cô trộm đồ của tôi, chính là cô ghen tị ba tặng tôi một sợi dây chuyền giá trị, cho nên trộm sợi dây chuyền đi có đúng hay không? Cô mau trả lại cho tôi?"

"Tôi nói tôi không nhìn thấy dây chuyền nào của cô, cũng không lấy, chính cô không cẩn thận làm mất còn trách tôi, hừ!"

Lưu HọaY vừa nói mở cửa phòng ra đi thẳng vào trong, không thèm nhìn Lưu Giai Kỳ nữa.

Đóng cửa phòng Lưu Họay tiện tay ném túi xuống, lập tức lục tung tìm sợi dây chuyền.

Ngăn kéo, hộp trang sức, tủ đầu giường, tủ quần áo, trên giường...!toàn bộ cô đều tìm một lượt cũng không phát hiện sợi dây chuyền.

Lưu Họa Y ngồi ở trên giường cẩn thận nhớ lại xem mình vứt sợi dây chuyền ở chỗ nào.

Thật ra thì cô ngược lại không phải là sự Lựu Giai Kỳ làm gì cô, nếu như sợi dây chuyền kia là

một sợi dây chuyền tầm thường, cô có vứt bỏ cũng sẽ không quan tâm, nhưng kia là sợi dây chuyền do chính cô thiết kế:

Cô học là thiết kế trang sức, sợi dây chuyền kia chính là dựa trên bản vẽ thiết kế đầu tiên của cô làm ra.

Ban đầu sau khi hoàn thành bản vẽ thiết kế đi ra cô hào hứng đem khoe với ba, ba cô cũng cảm thấy không tệ, còn nói sẽ đi làm một cái cho cô, nói sợi dây chuyền này chỉ thuộc về một mình cô, tuyệt đối không có cái thứ hai!

Nhưng là sau đó không biết tại sao, ba cô lại đem sợi dây chuyền cô thiết kế tặng cho Lưu Giai Kỳ, mẫu tự đầu vốn là “Y” đổi thành “K”, chữ “Kỳ” của Lưu Giai Kỳ.

Lưu Họa” nghĩ tới đây tim vẫn còn âm ỉ đau, lúc ấy vì chuyện này còn khóc cả ngày trời.

Nghĩ tới những chuyện cũ này cô bất đắc dĩ thở dài.

Cô không đi hỏi ba, là bởi vì không muốn để cho mình nghe không câu trả lời mong muốn.

Mà cô sở dĩ phải lấy đi sợi dây chuyền Lưu Giai Kỳ, là bởi vì không ưa dáng vẻ đắc ý vênh váo của cô ta, muốn dạy dỗ cô một chút! Vốn là định mấy hôm sau sẽ len lén trả lại, nhưng là bây giờ dây chuyền lại không tìm được...!Lưu Họa cảm thấy đầu muốn nứt ra.

Lưu Họa” ngã xuống giường, một đôi mắt đen lấy sáng rực trong đêm tối.

"Rốt cuộc là vứt ở đâu nhỉ!" Trong bóng tối, cô thở dài, ở trên giường lăn qua lộn lại mấy vòng.

Đột nhiên, Lưu Họa” ngồi bật dậy.

"Phòng tổng thống!" Lưu Họa, kêu lớn thành tiếng, nhất định là hôm đó, cô bất cẩn làm rơi đâu đó trong khách sạn!

Biệt thự nhà họ Lâm

Lâm Thành Nhân ngồi dựa vào sofa, trong tay cầm một sợi dây chuyền thiết kế độc đáo, mắt nhìn chằm chằm sợi dây chuyền có chút xuất thần.

Đường đường là chủ tịch tập đoàn Đế Quốc, bên cạnh Lâm Thành Nhân không thiếu nhất chính là đàn bà, nhưng duy chỉ có đối với người đàn bà chạy trốn đêm đó là hắn để ý đến.

Nhớ đến thân thể mềm mại của cô, Lâm Thành Nhân cảm thấy cả người sắp sửa bốc hỏa.

Chú Hiểu tay bưng trà thấy bộ dáng của hắn đáy lòng khẽ thở dài.

"Thiếu gia, uống chút trà đi.

Cậu uống rượu hoài như vậy không tốt cho thân thể."Vừa nói cửa để ly trà trong tay.

Lâm Thành Nhân nhàn nhạt nói: "Cám ơn Chú Hiểu." Nhưng không ý đụng đến ly trà.

Chú Hiểu cụp mắt xuống, từ sau chuyện xảy ra năm đó, thiếu gia vốn tính cách ôn hòa lại trở thành dáng vẻ lãnh khốc bây giờ, không gần gũi

người khác.

Nếu không phải ông nhìn hắn lớn lên, hiểu tính tình hắn, sợ rằng cũng sợ hãi hắn.

"Sợi dây chuyền trong tay Thiếu gia thật đặc biệt, là để tặng cho ai sao?" Chú Hiểu thấy tay hắn nắm chặt sợi dây chuyền, đáy mắt thoáng qua một tia ánh sáng.

"Không phải, tôi nhặt được." Lâm Thành Nhân nhếch mép, hắn liền nhớ tới cái đêm tuyệt vời kia...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play