Thấy bộ dáng này của cô, trong mắt Lâm Thành Công lóe lên vẻ kiên định, hai tay xuôi theo thân.
người nắm chặt lại thành một quả đấm.
"Thật chứ sao không.
Chị đưa hình ảnh cho tôi, tôi còn có thể biết được cụ thể anh ấy đang ở đâu trên đất Mỹ.
Những viện điều dưỡng bên đó rất nhiều, chỉ cần có người biết tình hình đều có thể nói cho tôi biết."
Lưu Họa Y mắt sáng lên, "Được.Vậy tôi trở về sắp xếp lại thành một tài liệu hoàn chỉnh, sau đó cho cậu nhé."
Vừa nói cô hưng phấn chạy trở về phòng, bỏ lại Lâm Thành Công một mình đứng trong gió lạnh cười ngu.
Sau khi trở lại phòng, Lưu Họa, phát hiện Lâm Thành Nhân không có ở trong phòng của cô, nhất thời cô thở phào nhẹ nhõm, cô sợ nhìn thấy cặp mắt kia của hắn, ở dưới ánh mắt hắn cô sợ rằng ngay cả một lời nói dối cũng không nói ra nổi.
Việc xảy ra hôm nay hoàn toàn y hệt như phim điện ảnh, tràn đầy nghi vấn, tại sao phòng vẽ lại đột nhiên biến mất? Còn biến thành kho hàng bỏ hoang?
Lưu Họa Y cảm thấy mình giống như đang trôi trong một giấc mộng, hết thảy mọi thứ bất quá đều là chính cô tự biên tự diễn, có lẽ căn bản cũng không có cái gì "Người đàn ông ấm áp giống như mặt trời", không có người đàn ông giống như thiên thần, cũng không có cái gì phòng vẽ, ngay cả những bức tranh kia có lẽ đều là ảo giác của cô.
Cô lắc đầu một cái, mở máy vi tính ra, cả đêm chỉnh lý lại tất cả tài liệu liên quan tới Lưu Tử Đằng.
Có lẽ trời cao bị cô cảm động, cho nên phái người xuống cứu cô.
Lưu Họa Y suy nghĩ, lại cảm thấy mình quá ngu, loại chuyện này căn bản không thiết thực.
Thật vất vả mới chỉnh lý xong đống tài liệu, Lưu Họa Y kiểm tra hết một lần, chắc chắn không có sót bất kỳ tin tức nào sau đó mới bò lên giường.
Cơn buồn ngủ trùng trùng tấn công, trước khi Lưu Họa Y chìm vào giấc ngủ, cô quyết định ngày mai lại đến phòng vẽ một lần, phải tìm ra được kết quả...!
Lúc Lưu Họa Y tỉnh lại đã là buổi chiều, cô đi xuống lầu trong nháy mắt, trong đầu đột nhiên thoáng hiện qua một tia linh quang, cô vội vàng xông ra, một mạch chạy đến nơi mà trong lòng cô luôn quyến luyến không quên..
Bây giờ lại không phải kho hàng nữa, lại biến thành phòng vẽ.
Lưu Họa Y trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông trong phòng vẽ, lúc này hắn đang nhắm mắt nghỉ một chút.
Cô sững sờ đi tới, nhẹ nhàng VỖ vai hắn một cái, đánh thức hắn dậy.
Người đàn ông mở mắt, mỉm cười nhìn cô, nụ cười vẫn rực rỡ như ánh mặt trời, cười tựa như thiên thần giáng hạ thế gian.
Lưu Họa Y dừng hồi lâu, suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nói: "Anh biết không, tôi nói trong nhà này trong nhìn thấy một người có dáng vẻ giống hệt Lâm Thành Nhân, tôi nói về anh với bọn họ, nhưng bọn họ không tin tôi...Anh có thể đi cùng tôi hay không, tôi đưa anh đi gặp bọn họ nhé?".
Nhưng người đàn ông lắc đầu, sâu dưới đáy mắt là kháng cự bài xích.
Lưu Họa Y cắn môi dưới, có chút tức giận cau mày:"Tại sao anh không chịu theo tôi đi, cùng tôi đi ra ngoài gặp người khác? Anh có biết không? Tôi cũng sắp bị suy nhược thần kinh rồi, tôi vẫn cho rằng anh là Lâm Thành Công, nhưng anh lại không phải, vậy anh là ai? Anh đến tột cùng là ai? Tôi hỏi tất cả mọi người, bọn họ đều nói với tôi nơi này chỉ là một kho hàng bỏ hoang, căn bản không có phòng vẽ gì cả, nhưng rõ ràng là tôi có nhìn thấy phòng vẽ, thấy được anh cơ mà? Chẳng lẽ hết thảy các thứ này đều là tôi đang nằm mơ sao? Hay là tôi tự bịa ra, tự biên tự diễn?"
Lưu Họa Y càng nói càng khổ sở, cuối cùng cơ hồ là muốn khóc nghẹn, nhưng mà người đàn ông trước mặt cô vẫn chỉ lắc đầu, không nói lời nào..