"Lưu Họa Y, cơ hội tốt cho cô, có thể nắm chặt hay không chính là do cô.A, đúng rồi, mới vừa rồi quên nói, làm hài lòng tôi đi, ở đây này! Lấy bản lĩnh đàn bà dâm đãng của cô ra!"
Hắn vừa nói, vừa xỉa ra một ngón tay chỉ về hướng chín giờ, mục tiêu là chiếc sofa.
Lưu Họa Y nhắm mắt, lúc mở mắt lần nữa, Lâm Thành Nhân rõ ràng thấy trong mắt cô tràn đầy, tràn đầy hận ý.
Cô không là loại đàn bà đó, không phải loại đàn bà mà hắn ở bên ngoài vui đùa, bất cứ lúc nào cũng muốn nằm dưới người hắn!
Cô không phải công cụ phát tiết của hắn, không phải hắn người mà hắn bảo tới thì tới kêu đi thì đi, hay là thú cưng chuyên vây quanh hắn dựa dım!
"Lâm Thành Nhân! Tôi hận anh!" Lưu Họa Y ngồi bệt dưới đất, lớn tiếng gào.
Hận? Tôi càng hận hơn so với cô!
Trong mắt Lâm Thành Nhân tóe ra một cơn giận, hai người va chạm một cái liền bùng nổ.
"Vậy tôi sẽ để cho cô hận tôi sau một chút! Lưu Họa Y, càng nhìn thấy cô thống khổ, tôi càng vui vẻ!"
Hắn động tác thô bạo túm cô lên, ném cô trên sofa, nghiêng người cúi xuống.
"Tên biến thái này! Mau buông ra!"
Lâm Thành Nhân xé quần áo cô, lộ ra mảng lớn da thịt trong trắng thấu đỏ.
"Không!"
Lưu Họa Y kinh hoảng la lên, cương quyết đưa tay đẩy hắn.
Thật chẳng lẽ phải làm ở chỗ này?!
Cô quay đầu nhìn người giúp việc đứng ở một bên cửa, đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt khó che giấu hận ý nồng nặc, hắn lại muốn ở trong phòng khách, ngay trước mặt tất cả người giúp việc cưỡng hiếp cô...!
Người giúp việc cửa không đành lòng, rối rít quay đầu.
Trong mắt Chú Hiểu xẹt qua một tia thông cảm, còn có đáng thương.
Lưu Họa” trong lòng tuyệt vọng.
Hắn nặng nề người đè trên người cô, sau lưng truyền tới cảm giác đau xé người, nhưng đau đớn
L
11
này cũng không mãnh liệt như hận ý của cô đối với Lâm Thành Nhân.
"Lâm Thành Nhân! Không!" Cô rít lên phá vỡ không gian phòng khách an tĩnh, giọng nức nở.
Hắn chui đầu vào cổ cô gặm cắn, giống như dã thú nổi điên, thô bạo hung ác xâm chiếm cô!
Hai người ở trên sofa giằng co, nước mắt Lưu Họa rơi xuống, mà trong mắt thoáng qua một tia sáng, cô nhìn thấy sợi sợi dây chuyền kia từ trong túi quần Lâm Thành Nhân rớt ra.
Nhưng mà, lúc này Lưu Họa Y căn bản không rảnh quan tâm đến những thứ khác, "Không" cô thấp giọng khóc tỉ tê, cầu khẩn hắn.
Lâm Thành Nhân không quan tâm, tiếp tục điên cuồng xé nát quần áo cô
"Lâm Thành Nhân...Tôi van xin anh..." Lưu Họa Y kéo hắn, nước mắt chảy xuống giàn giụa.
Hai mắt cô ngấn lệ mông lung khiến động tác hắn tự nhiên chậm lại.
"Đồ đàn bà hư hỏng, ngay cả trinh tiết cũng không còn, cô có tư cách gì cầu tôi tha thứ? Cấu kết đàn ông không phải bản lĩnh của cô sao?"
"Không phải...!Không phải vậy!" Lưu Họa Y thét lên, ngăn cản, lại liếc sang bàn uống trà cạnh bên, cô lập tức hít sâu một hơi, đột nhiên từ trên sofa nhổm dậy, tiện tay với lấy ấm trà, tức giận đập thẳng vào Lâm Thành Nhân.
Trong miệng thét lên: "Đồ khốn kiếp! Cặn bã! Súc sinh!"
"Xoảng" Ấm trà trong suốt rơi xuống bể nát, mảnh vụn thủy tinh rơi xuống đầy đất.
Thời gian lập tức đóng băng, không khí nặng nề, Lâm Thành Nhân che trán, một cảm giác nóng nóng lan tràn giữa ngón tay hắn, chậm rãi chảy xuống.
"A! Máu!" Người giúp việc thét chói tai, phòng khách nhất thời rơi vào khủng hoảng.
Lưu Họa Y cũng không nghĩ sẽ đập Lâm Thành Nhân đến chảy máu, cô ôm chặt quần áo trên người, gương mặt tái nhợt, hai hàng thanh lệ còn đọng trên mặt.
Tay chân luống cuống rơi xuống đất.
Ngẩng đầu lên, đôi môi hơi run rẩy mấp máy, nhưng không phát ra được một tiếng nào.
.