*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Đàn bà, ngươi an phận một chút cho ta, ngoan ngoãn phối hợp ta!" Lâm Thành Nhân gầm nhẹ nói, thủ hạ càng thêm dùng sức.

Lưu Họa Y đau đến nỗi hít sâu một hơi lạnh buốt, ngay lúc này, tay Lâm Thành Nhân thăm dò trong quần áo cô, ngón tay lạnh như băng chạm tới da thịt nóng hổi của cô, khiến cô không nhịn được rùng mình một cái.

Lâm Thành Nhân cười lạnh trở mình cô lại, còn chưa kịp ra tay, Lưu Họa Y liền chớp thời cơ, đầu gối thúc lên đẩy hắn ra, xoay người toan nhảy xuống giường chạy trốn.

"Muốn chạy trốn? Nằm mơ!" Lâm Thành Nhân hít một hơi khí lạnh, đôi mắt tóe ra một tia hung ác, hắn sao có thể để cho cô được như ý nguyện?

Thân hình bén nhạy như báo săn mồi, Lâm Thành Nhân bắt lấy mắt cá chân Lưu Họa Y, cô nhất thời ngã nhào, hắn thuận thế đem cô đẩy ngã lên giường.

" Lâm Thành Nhân!Anh buông tôi ra! " Lưu Họa Y dùng cả tay cả chân, hết đánh lại đạp.

Lâm Thành Nhân cười nhạo, chiếc chân dài duỗi một cái, lập tức đè lại hai cái chân không an phận của cô.

"Anh không được đụng vào tôi! Cút ngay!" Lưu Họa, hét ầm lên, giằng co dưới người hắn, đẩy hắn ra bằng được.

"Tôi không đụng cô, vậy cô muốn cho ai đụng cô?" Đôi mắt hung ác không bỏ sót bất cứ hành động nào của cô, hắn chòi người lên, một tay bấu vào cằm cô, hơi mạnh tay một chút.

Lưu Họa” bị đau kêu lên, nhưng tay Lâm Thành Nhân cũng không buông lỏng.

"Nói! Lưu Họa Y, cô muốn cho ai đụng vào cô? Cô luôn thích đàn ông đúng không? Cô luôn hy Vọng được đàn ông chơi đúng không? Cô rốt cuộc đã qua tay bao nhiêu người đàn ông?" Lâm Thành Nhân giường khóe miệng, cặp mắt đỏ vằn tia máu, vừa nghĩ tới cô nằm trên người người đàn ông khác, hắn liền bùng nổ lửa giận.

"Á...!Đau, khốn kiếp..." Lưu Họay cắn răng nghiến lợi, cắn muốn bật máu.

Lâm Thành Nhân hài lòng nhìn biểu cảm trên mặt cô, cười nói, "Bất quá Lưu Họa Y, sợ rằng phải làm cô thất vọng, tôi nói cho cô biết, chỉ có Lâm Thành Nhân tôi mới có tư cách chơi cô!"

Lúc hắn nói những lời này, trong mắt tràn đầy...!
"Á..." Nước mắt Lưu Họai rơi xuống.

Đối với sự đối xử thô lỗ của Lâm Thành Nhân, cô chỉ có thể cắn chặt môi dưới, đột nhiên nước mắt giống như suối từ khóe mắt chảy xuống, chảy cả vào mái tóc mềm mại của cô.

Đau khổ nhắm mắt, nhưng không cách nào ức chế được hắn đối xử tàn bạo, cô giống như thân xác không có linh hồn, nằm đờ dưới người hắn, mặc cho hắn tùy ý chơi đùa.

Nhìn gương mặt người dưới thân tràn lệ, trở nên vô cảm, Lâm Thành Nhân phút chốc có chút hoảng hốt.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn khinh bỉ nhếch khóe miệng.

Trong giây lát, hắn gầm nhẹ một tiếng, kết thúc hết thảy...!
Phát tiết dục vọng thân thể xong, Lâm Thành Nhân ngồi dậy tựa vào đầu giường hút một điếu thuốc, lúc tắt tàn thuốc hắn nhìn Lưu Họa, đang vùi mình run rẩy trong chăn.

Hắn không làm kinh động cô, mặc quần áo vào đi ra khỏi phòng.

Đợi sau khi Lâm Thành Nhân đi, qua một lúc lâu, Lưu Họa mới ngồi dậy, đôi mắt to xinh đẹp dâng lên một màn hơi nước.

Cô vui mặt mình vào đầu gối, gắt gao cắn chăn, cố gắng không để cho mình khóc thành tiếng, nước mắt giống như lũ lụt, phá để tuôn trào.

Lâm Thành Nhân vẫn đứng ở trước cửa, nghe tiếng cô khóc ti tê, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một chút bất nhẫn, nhưng vừa nghĩ tới cô.

không trinh trắng, con người hắn trong nháy mắt liền trở nên âm lãnh.

Một tia ảo não lóe lên trong mắt hắn rồi biến mất, hắn cởi ra một cái nút áo, yết hầu nuốt khan, đốt một điếu thuốc nữa, xoay người rời khỏi phòng.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play