Chú Hiểu không nhìn thấy biểu cảm phong phú trên mặt Lưu Họa Y, nói tự nhiên: "Thật ra thiếu gia rất cô độc, luôn là giấu hết tâm sự trong lòng, không muốn tâm sự thật lòng với bất kỳ ai, cho nên so với người bình thường, cậu ấy cô đơn hơn rất nhiều."

Có lúc Chu Hiểu còn hy vọng có người có thể bên thiếu gia bầu bạn, cho dù là cãi nhau nháo nhào ầm ĩ cũng tốt!

Lưu Họa gật đầu một cái, không nghĩ là đúng: "Dĩ nhiên, hắn cả ngày mặt mày hầm hầm như muốn ăn thịt người, tránh xa người khác cả ngàn dặm, ai mà thèm bầu bạn với hắn? Nên tất nhiên nếu so với người bình thường hắn phải có đơn hơn nhiều rồi!"

"Cũng không hoàn toàn như vậy.

Thiếu gia cũng có bí mật không thể nói của mình." Chú Hiểu vừa nói vừa lắc đầu, ông biết bây giờ có nói nhiều hơn Với Lưu Họa cũng vô dụng.

"Vâng vâng." Lưu Họa Y gật đầu, cô không có hứng thú biết bí mật của hắn.

Cuộc hôn nhân họ chẳng qua chỉ vì lợi ích, cô gả cho Lâm Thành Nhân là vì anh trai cô, về phần Lâm Thành Nhân tại sao lại muốn cưới cô, cô không rõ!

Lưu Họa Y cười híp mắt đem cái mâm trả cho Chú Hiểu, "Cám ơn Chú Hiểu, tôi ăn no rồi!"

"Có điều như vậy, Chú Hiểu, tôi có thể ra bên ngoài đi tới lui một chút được không? Cả ngày ở trong phòng cũng sắp chết ngột đến nơi rồi!"

"Không được đầu thiếu phu nhân, thiếu gia mới vừa nói là không để cho cô ra khỏi cửa."

"Nhưng mà ..."

Lưu Họa” còn chưa nói xong, Chú Hiểu liền cắt ngang lời cô, "Thiếu phu nhân, nếu như cô

không muốn chọc giận thiếu gia, tốt nhất hãy ngoan ngoãn đợi ở trong phòng, đừng đi đâu cả."

"Chú Hiểu..." Giọng nói của Lưu Họay mang theo một chút nức nở.

Chú Hiểu thờ ơ.

"Chú Hiểu, đây chính là nhốt! Bắt nhốt người đó! Tôi từng tuổi nàychưa bao giờ bị đối xử như vậy!"

"Chú Hiểu, chú để cho tôi đi ra ngoài một chút có được hay không? Tôi chỉ ở trong sân đi dạo một chút, hóng mát một chút! Tôi bảo đảm sẽ không chạy lung tung!"

Nhìn dáng vẻ cô muốn khóc đến nơi, lòng Chú Hiểu lập tức mềm nhũn.

Thôi thôi, cô bé này cũng đáng thương.

"Nhưng cô chỉ có thể ở đi dạo một chút trong sân, không được đi lung tung, có biết không?"

"Còn nữa, một khi nghe được tiếng còi xe liền lập tức trở về phòng, đó là tiếng còi xe thiếu gia trở về."

Lưu HọaY vừa thấy Chú Hiểu đồng ý, khuôn mặt ủ rũ tức khắc trở nên tươi tắn như hoa xuân, cô dùng hết sức gật mạnh đầu, nói biết rồi!

"Còn nữa, nhớ là, trăm triệu không được đề bị thiếu gia phát hiện! Nếu không sẽ không có lần

sau đầu!

Lưu Họa Y cười đồng ý, không đợi Chú Hiểu kịp phản ứng, vội vàng chạy xuống lầu.

Chú Hiểu nhìn bóng lưng cô vui sướng chạy đi, lắc đầu bật cười.

Chạy một mạch ra bãi cỏ, Lưu Họa Y giang hai cánh tay, nheo mắt lại, dùng sức hít lấy hít để luồng không khí mát mẻ.

"Cảm giác này thật tuyệt! Cảm giác tự do mới tuyệt vời làm sao!".

Chú Hiểu đứng ở cách đó không xa nhìn cô, dưới ánh mặt trời vàng rực chiếu xuống, nụ cười trên mặt Lưu Họa Y tỏ ra đặc biệt ấm áp!

Lưu Họa, nằm trên bãi cỏ, hai tay khoanh sau ót, hơi khép đôi mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, sau đó ngủ quên mất trong ánh nắng.

Ánh mặt trời dí dỏm vui đùa trên gò má trắng nõn của cô, hàng mi dày rậm hơi run rẩy trong làn gió nhẹ thổi qua.

Trong giấc mộng lúc ngủ say, Lưu Họa Y mơ thấy mẹ và anh trai.

Trong giấc mơ mẹ sờ đầu có một cái, hỏi cô, Con sống có tốt hay không?

Trong khoảnh khắc Lưu Họa, ôm mẹ khóc rống lên.

Cô sống không tốt! Không tốt chút nào! Một chút cũng không tốt!

Tự sau khi mẹ mất đi, cha bận bịu với sự nghiệp không ngó ngàng đến cô, mẹ kế dùng mọi cách gây khó dễ, Lưu Giai Kỳ đối đầu ra mặt với cô, điên cuồng tranh đoạt hết thảy của cô, anh trai hoàn toàn trở thành người không có tri giác, cô bị ep gả cho Lâm Thành Nhân...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play