Edit: Riin

Hai ngày kiểm tra chia lớp nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn. Lúc bốn 4:10 chiều, Phương Du thi xong môn lý hoá cuối cùng, xách cặp đi theo dòng người ra khỏi toà tổng hợp.

Mặt trời treo lơ lửng trên trời Tây không lặn, rải ảnh vàng khắp mặt đất, bóng cây ngô đồng bị kéo dài ra, và một vài chú ve sầu đang kêu râm ran.

Phương Du đứng yên dưới bóng cây bên đường, duỗi tay chắn bớt ánh mặt trời vẫn còn chói chang, thở ra nhẹ nhàng.

Sau khi thi ngữ văn xong mà số 32 vẫn không đến phòng thi, cậu thì vội ôn tập lý hoá cũng không có thời gian chú ý đến cái tên Alpha gặp lần đầu là đánh nhau này.

Thời gian lại trở về quỹ đạo nhạt nhẽo, buồn tẻ, cứ như những trận ẩu đả, náo loạn trật tự cuộc thi ngày đầu tiên đều chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của cậu vậy, cho đến bây giờ đều không sảy ra.

Tháng tám, một phần ba mùa hè đã trôi qua, nghênh đón đợt huấn luyện quân sự cho ba năm cao trung sắp bắt đầu.

  “ we had joy we had fun wu had seasons in the sun......”

Bài《Seasons in the sun》 của Westlife phát ra từ tai nghe, giai điệu của Westlife luôn rất tươi mát và du dương, gạt câu chuyện nền sang một bên, Phương Du rất thích sự tự do tiêu sái từ thời còn trẻ trong ca từ của bài hát.

Đứng yên nghe xong bài hát này, Phương Du lấy lại tinh thần, lấy sổ tay từ hông cặp, mở ra và lấy bút gạch bỏ "Bài kiểm tra chia lớp", kiểm tra nhanh một lần, hôm nay còn hai việc —— Đến Studio của Kiệt ca ở ngoại ô phía Đông để lồng tiếng và ăn gà lúc tám giờ tối.

Về việc hẹn ăn gà, tối qua cậu đăng nhập vào tài khoản của mình, Đẹp Trai Tung Trời đã gửi liên tiếp hơn 30 tin nhắn, nói một tràng rất nhiều từ bừa bãi lộn xộn không hề ăn khớp, phiền Phương Du thiếu chút nữa cho rằng tên này là Husky thành tinh.

Vì vậy, lúc thi tiếng Anh sáng nay Phương Du đã hối hận.

Trút giận thì trút giận, đã thế nhất thời xúc động còn thêm bạn bè với người không biết là ai, còn hẹn người ta solo ăn gà nữa? Mà hẹn thì hẹn, đã thế còn hẹn kiểu không thể tưởng tượng nổi là ăn gà tận buổi tối ngày hôm sau? Có ai đi trút giận lại còn chọn thời gian?

Phương Du bị chọc cười bởi hành vi thiểu năng trí tuệ của mình, cậu khép sổ tay lại, bước chân ra khỏi cổng trường.

Sống 17 năm, cậu làm việc thường rất coi trọng logic đây là lần đầu làm việc "tùy tính" như vậy, cảm giác tựa hồ rất Không đúng.

Phương Du rời trường học, chặn một chiếc taxi, "Bác, đến khu Hàm Quang ở trung tâm thành phố."

Bố làm hỏng thiết bị ghi âm của cậu, âm thanh không thể được thu âm đúng hạn, cậu chỉ có thể đến Studio của Kiệt ca một chuyến, mượn phòng thu âm để làm việc.

Vùng ngoại ô phía Đông vốn là nơi tập trung của các nhà máy cũ ở Tần Thành, cùng với sự phát triển của thành phố, giá đất ở trung tâm thành phố ngày càng cao, các nhà máy đã di dời ra ngoài, các nhà xưởng cũ được một người làm gia các sản phẩm văn hóa sáng tạo mua lại, sửa sang lại rồi về sau bán lại cho những người làm nghệ thuật sáng tác, đặc biệt là với tổ chức hoặc cá nhân sáng tạo nghệ thuật văn hoá ít người tham gia. Vì vậy, nơi đây đã trở thành thiên đường cho những người yêu thích "Đam mỹ", "Hip hop" và "Cổ phong".

Studio "Sống Động Chân thật" của Kiệt ca nằm ở khu Đông, ban đầu là một xưởng dệt, hiện tại đổi thành phòng thu âm, cảnh ngoài trời, các studio lồng tiếng kịch truyền thanh và phòng nghỉ quy mô nhỏ.

Phương Du xuống xe taxi chào ông lão canh cổng một tiếng, cậu đi về phòng thu âm ở hướng Đông, gõ cửa bước vào, đối diện phía cửa là một người đàn ông nằm trên ghế sofa.

Tóc nam nhân khá dài, bên tai, phía trước còn nhuộm một dúm tóc màu hồng sáng nhạt, tai trái còn đeo một chuỗi bông tai.

Thấy Phương Du đến, nam nhân ngồi dậy cười cười, "Dậy rồi, đúng giờ thật, chưa bao giờ muộn."

"Anh Kiệt," Phương Du kêu anh một tiếng, "Thật sự xin lỗi, vì em chậm chạp không thể giao bản thảo sớm, thực xin lỗi anh, anh Kiệt."

"Ầy, cái này có gì mà xin lỗi, em cũng đâu có cố ý kéo dài." Lâm Kiệt lắc đầu, anh châm một điếu thuốc ngậm vào miệng, chép miệng hướng bên trong phòng thu âm nói, "Tiểu Đào đang ghi âm bên trong, em chờ một chút."

"Vâng." Phương Du gật gật đầu.

Cậu ngồi xuống ghế sofa, một tấm kính lớn được khảm trên bức tường đối diện, sau tấm kính là một phòng thu, lúc này Đào Thừa đang ngồi trước bàn máy tính với tai nghe lồng tiếng.

Phương Du nhìn một lúc rồi rời ánh mắt, "Anh Kiệt, hôm nay bọn em hoàn thành xong bài kiểm tra chia lớp rồi, có lẽ sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự vào ngày mai, hiện tại em nghĩ có thể sẽ không nhận đơn tiếp được, hôm nay đến ngoài việc thu âm còn muốn xin phép anh cho em xin nghỉ."

"OK, em đang bận việc," Lâm Kiệt rất vui vẻ gật đầu, anh quay đầu nhìn Phương Du cười nói, "Em trai anh cũng bằng tuổi em, cũng học ở Nhất Trung, khi nào rảnh giới thiệu cho hai em làm quen một chút."

Đang nói, điện thoại Lâm Kiệt đặt trên bàn rung lên, Lâm Kiệt liếc mắt nhìn rồi ấn tắt, đứng dậy buông tay cười,"Đúng lúc thật, vừa nhắc tào tháo tào tháo đến luôn, điện thoại của nó, chắc nó đến cửa rồi, em ngồi trước đi, khi nào Tiểu Đào ra thì em vào thu âm, không cần chờ anh, anh ra ngoài đón nó."

"Ừm." Phương Du gật đầu, tiện tay cầm kịch bản lồng tiếng trên bàn lật xem.

Lâm Dật sách một túi giấy đi về phía Studio, Lâm Kiệt chạy chậm tới gặp y, choàng tay qua vai Lâm Dật, "Bài kiểm tra thế nào?"

"Vẫn như vậy, bình thường thôi." Lâm Dật đưa túi giấy ra trước mặt Lâm Kiệt, "Bản thảo mới đây."

Lâm Kiệt nhận lấy rồi mở ra, lấy ra một xấp giấy A4 lật qua, nhịn không được cười ra tiếng, "Tập này rất thú vị nha...... Chơi game còn có thể 'cứng' được, hahaha, không hổ là Trì Hoài, bảo bối phản ứng cũng rất manh, bài hát đằng sau viết cũng rất hay.

Lâm Dật nhún nhún vai.

Lâm Kiệt cất bản thảo lại, giương mắt nhìn về phía sau Lâm Dật, "Sao vậy? Hôm nay trì Hoài không cùng em đến đây sao?"

"Cái thứ gặp sắc quên bạn," Lâm Dật nghiến răng nghiến lợi, "Sáng nay lúc đưa bản thảo cho em tự nhiên nói đổi ý, lý do là tám giờ tối nay cùng với cô em gái kia ăn gà."

"Cô em gái?" Lâm Kiệt dẫn Lâm Dật về phía phòng thu âm.

"Đúng vậy, trận ăn gà lúc trước cậu ta bị headshot, cứ đi sau đối phương rồi phát hiện người ta là một cô gái dễ thương, sau đó cái tên lão già súc sinh này nắt đầu quấn quýt lấy người ta không buông, không biết cậu ta dùng biện pháp gì, dỗ dành cô bạn kia tối nay ăn gà."

Lâm Dật cầm bản thảo trong tay Lâm Kiệt rút ra, lật vài tờ, dùng ngón tay chỉ vào, "Ừ, cậu ta nhìn cô bạn gái kia bắn tỉa đến mức bản thân cứng lên, tên súc sinh già này còn ghi hết vào đây nữa."

"Haha, thì ra là vậy." Lâm Kiệt cười thành tiếng, anh vỗ vai em trai mình, "Sao thế? Nghe giọng điệu này của em là đang ghen tị à?."

Lâm Dật liếc hắn, hất tóc nói, "Em trai anh di tình biệt luyến (1), quyết định về sau không gả cho Trì Hoài nữa."

(1)di tình biệt luyến: đang yêu một người xong đổi sang người khác, giống với thành ngữ 'Thay lòng đổi dạ" của VN.

"Ây yô?" Lâm Kiệt nhướng mày, một bên đẩy cửa một bên quay đầu hỏi, "Alpha đó như thế nào mà để tâm hồn thiếu nữ của em trai anh ngầm cho phép?"

"Nè nè, anh, trong phòng thi của bọn em có xuất hiện một đại soái ca, nhưng mà người ta không nói nhiều lắm."

Vừa nhắc tới số 31 kia, mắt Lâm Dật sáng bừng lên, y đi theo Lâm Kiệt vào phòng thu âm, "Khắp diễn đàn Nhất Trung đều bùng nổ, Trì Hoài không phục muốn cùng người ta phân cao thấp, anh đẹp trai không nói hai lời liền giáng một quyền, anh, em nói anh nghe, cậu ấy tên Phương——"

Lâm Dật lải nhải, đang khua tay múa chân miêu tả tình cảnh đánh nhau cho anh y, đưa mắt nhìn qua, đối diện với một đôi mắt không chút gợi sóng.

Vị đại soái ca an vị ngồi trên ghế sofa, mặt không thay đổi nhìn y chậm rãi nói chuyện.

Lâm Dật run lên một phát, đem lời nói còn dang dở nuốt vào bụng, nửa ngày sau mới chớp chớp mắt nhìn Lâm Kiệt, "Anh, hai người... Quen nhau sao?"

Lâm Kiệt quay đầu nhìn Phương Du rồi lại quay đầu nhìn Lâm Dật, lập tức hiểu được.

Duyên phận... Đôi khi là một thứ gì đó rất kỳ diệu, người mà em trai mình cương quyết muốn được gả cho lại là diễn viên lồng tiếng dưới tay mà mình tư hào nhất.

"Nào, để anh giới thiệu một chút." Lâm Kiệt lôi em trai mình đến cạnh Phương Du.

Phương Du đứng dậy nhìn Lâm Dật.

Lâm Kiệt giới thiệu hai người, "Lâm Dật, em trai anh, Phương Du, CV mới ký của Studio anh, tên trong giới là Cẩn Du."

Lâm Dật nghe xong liền bùng nổ, nhìn Phương Du từ trên xuống dưới, mấp máy môi, tới tới lui lui, kinh ngạc nói, "Cậu, cậu chính là Cẩn Du? Chính là vị mà người trong giới gọi là "Giọng nói thiên thần"?"

"Đúng, là cậu ấy. Anh vất vả lắm mới đào được cậu ấy từ Studio Giai Âm đấy." Lâm Kiệt gật đầu cười nói.

Lâm Dật hít sâu một hơi, y ngơ ngác ngây người nhìn chằm chằm Phương Du, tâm tình trong đáy mắt biến hoá thất thường.

Khiếp sợ, mừng rỡ, sùng kính, còn có một tí ti niềm vui khó có thể nhận thấy cùng một chút may mắn.

Phương Du không thích bị người khác dò xét, cậu khẽ nhíu mày, cậu né tránh sang một bên, đưa tay lên gần miệng ho khan một tiếng.

"Không có ý gì đâu, tôi có hơi... Ngạc nhiên." Lâm Dật định thần lại, điều chỉnh lại tâm trạng, có chút lúng túng hướng Phương Du quơ quơ tay, "Chúng ta ở cùng một phòng thi, không biết cậu còn nhớ tôi không?"

Phương Du gật đầu, "Nhớ rõ."

Lúc cậu và số 32 đánh nhau, người này ngồi trên bàn xem hết.

"Hai người nói chuyện đi ha, còn một phần âm thanh của hậu kỳ 《Lạc Lối》vẫn chưa sửa xong, anh đi làm đây." Lâm Kiệt liếc nhìn em trai mình, nhướng mày cười cười, xoay người rời đi một cách rất khôn ngoan.

Khi Lâm Kiệt rời đi, Lâm Dật chỉ chỉ ghế sofa, "Ngồi đi, kết giao bạn bè, về sau đều là bạn học, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp."

Phương Du gật đầu, cậu lần nữa ngồi xuống ghế sofa.

Lâm Dật rất hay nói, còn Phương Du thì lại ít nói, cho nên căn bản là hỏi một câu đáp một câu.

Nhưng mà cậu không thể nào chịu nổi một Lâm Dật 'trí tuệ cảm xúc' cao, rất biết cách kiểm soát xu hướng của chủ đề, y cũng rất hài hước, Phương Du nhiều lần muốn dập tắt cuộc trò chuyện, cuối cùng lại bị Lâm Dật nói một hai câu lại sinh động lên, cho nên hai người nói chuyện với nhau rất hòa hợp.

"Tôi mới ký hợp đồng hai tháng trước, hơn nữa tôi cũng có micro tụ điện và card âm thanh, nên cơ bản cũng không đến Studio." Phương Du giải thích.

"Thì ra là thế, tôi thường hay đến Studio của anh trai, thế mà lại chưa bao giờ gặp cậu." Lâm Dật gật đầu.

Y duỗi người dựa lưng vào sofa, túi tài liệu đặt trên đùi rơi xuống đất, bản thảo bị trượt ra ngoài một chút.

Phương Du cúi người nhặt hộ y, ánh mắt lơ đãng quét qua, lập tức ngây ngẩn cả người, cậu trầm mặc cầm bản thảo rút ra, "xoẹt xoẹt" lật giấy nhìn, sắc mặt dần dần thay đổi.

Một lúc lâu sau, cậu quay đầu nhìn Lâm Dật, giọng nói có chút khàn khàn, thần sắc rất là vui sướng cùng kích động, "Cậu viết bản thảo này?"

Nhất thời không khống chế được, Pheromone mát lạnh dần dần toả ra trong không khí.

Nhịp tim Lâm Dật chậm lại nửa nhịp, mặt y đỏ lên, đầu óc choáng váng, chậm rãi gật đầu, "Ừ... Là tôi viết."

Phương Du mấp máy môi, sở dĩ cậu đến Studio Sống Động Chân Thật vì hơn một năm trước Studio này có đăng một bộ kịch truyền thanh dài tập trên Weibo.

Mỗi tập của kịch truyền thanh này rất ngắn, chỉ có năm phút mỗi tập, đại khái là là kể về cuộc sống hằng ngày của một chàng trai cùng với thú cưng là con vẹt xám Úc "bảo bối" của cậu ấy. Sau lưng chàng trai hài hước ngu ngốc lại là một chàng trai ấm áp mà cuộc sống hằng ngày lại phong phú.

Phương Du rất hâm mộ nhân vật chính trong kịch truyền thanh này, hâm mộ nhân vật chính "Tùy tâm sở dục" và "Tự do tự tại". Chàng trai có gen lãng mạn và trí tưởng tượng như ngựa thần lướt gió tung mây, cũng có được cuộc sống tình yêu đối với cuộc sống dễ dàng, cậu ta và con vẹt miêu tả một bức hoạ cuộc sống sinh hoạt hằng ngày mà Phương Du mong muốn nhưng lại không thể động đến trong tương lai.

Cậu chú ý tới nơi này từ khi kịch truyền thanh kia được phát hành, kịch truyền thanh cập nhật rất chậm, hơn nữa còn không có thời gian cố định, có vẻ như bộ kịch truyền thanh này ít đến thương cảm, chẳng qua là hằng ngày Studio thêm vào thôi.

Vì vậy nên hai tháng trước lúc cậu với Giai Âm Studio hết hạn hợp đồng, Phương Du không chút do dự mà nhận lời mời của Lâm Kiệt, một hơi ký mười năm hợp đồng với Sống Động Trân Thật.

Phương Du vốn tính toán đợi cậu ở Studio lâu một chút sau đó hỏi Lâm Kiệt về việc kịch truyền thanh kia, không nghĩ tới hôm nay nói chuyện với Lâm Dật lại vô tình đạt được lợi ích ngoài ý muốn.

"Cậu viết cái này..." Phương Du chỉ chỉ bản thảo, "Tôi rất thích, tôi rất muốn lồng tiếng cho bộ kịch này."

Lâm Dật nhéo nhéo lòng bàn tay của mình, sắc mặt còn đỏ hơn trước, "Phiền toái...... Phiền toái, trước hết cậu thu lại Pheromone trước đi."

Phương Du quay đầu nhìn Lâm Dật, vội vàng đứng dậy mở cửa sổ, cậu đứng ở cửa ra vào lúng túng ho khan vài tiếng, "Thực xin lỗi."

Hương Pheromone dần dần nhạt đi, nhịp tim Lâm Dật bình phục trở lại, y thở ra một hơi, "Không sao, nếu cậu muốn lồng tiếng cho bản thảo này thì có thể đề cập với anh trai tôi, dù sao cậu cũng là đại thần được mời đến, anh ấy sẽ đồng ý."

Hai người lại hàn huyên một hồi, Đào Thừa bên trong đã lồng tiếng xong, Phương Du và Đào Thừa chào hỏi một tiếng, chỉ chỉ phòng thu âm nói, "Khi nào rảnh chúng ta lại nói chuyện, tôi vào lồng tiếng đã."

"Ừ, đi đi." Lâm Dật gật đầu nhìn Phương Du tiến vào phòng thu âm.

Y nhìn chằm chằm vào bóng dáng Phương Du sau tấm kính, do dự một chút rồi lấy điện thoại ra gọi cho Trì Hoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play