Phương Du vác cặp sách ra khỏi toà tổng hợp, gió mát cùng ánh mặt trời dồi dào va phải trên người cậu, Phương Du hít sâu vài cái, lấy điện thoại trong túi quần ra bật lên, cắm tai nghe, một bên nghe nhạc một bên đi về phía nhà ăn của trường.
Cậu đến cửa nhà ăn thì nghe thấy có người gọi mình, Phương Du quay đầu, Kha Lâm cười toe toét vẫy tay với cậu nhìn chẳng khác gì một tên ngốc.
"Á—— Phương ca! Tao nhớ mày quá đi!" Kha Lâm hướng chỗ Phương Du đứng kêu to nhào đến.
"Kha Lâm con mẹ nó mày thử hét to hơn nữa đi." Phương Du giật mình vội vàng tránh ra, giơ chân đạp Kha Lâm một cước, "Hai A nhìn đạo đức giả như vậy, mày mất mặt không."
"Không mất mặt đâu, tao chính là rất thích mày!" Kha lâm đi tới, ôm Phương Du,"Sáng nay đã nói là gặp nhau ở cổng trường, Phương ca mày cứ vậy mà bỏ rơi tao!"
"Bỏ đi, mày có thể đừng có diễn như vậy mỗi ngày được không?" Phương Du đẩy cậu ra quay người đi về phía nhà ăn.
Kha Lâm kéo cặp sách bị tuột lên, bước nhanh đuổi theo sau.
Bài kiểm tra môn ngữ văn đã kết thúc, nhà ăn hiện tại có không ít học sinh, Phương Du tìm một cửa sổ ít người để mua cơm.
"Này, Phương ca, sao tao có cảm giác như các bạn học đều nhìn chằm chằm vào mày thế?" Kha Lâm đem ánh mắt vừa nhìn bốn phía thu hồi lại, kéo kéo tay áo Phương Du.
Phương Du không hiểu những lời cậu nói, ánh mắt tùy ý nhìn lướt qua bên cạnh, tiếng hò hét bay thẳng vào lỗ tai.
"Chính là cậu ấy chính là cậu ấy, quả thực là một anh chàng đẹp trai."
"Lúc cậu ấy đánh nhau siêu manly luôn, tôi muốn xin Wechat của cậu ấy làm sao bây giờ!"
"Tôi muốn sinh con cho tiểu ca ca quá đi, a a a~"
"Nghe nói cậu ấy đánh nhau vì một Omega đó, thôi đừng nghĩ nữa, cả đời này cậu cũng không có cơ hội."
Lông mày Phương Du khẽ giật, thầm kêu không ổn, trước khi cậu có thể nghĩ về chuyện gì vừa sảy ra, đột nhiên, Kha Lâm bên cạnh lướt điện thoại "Oái" một tiếng, "Đm, Phương ca, mày phát hoả(1) rồi!"
(1) Phát hoả: giống như nổi tiếng, có thể hiểu nó như từ "Hot".
Kha Lâm bị kích động đến mức không cầm vững đồ ăn của mình, cậu trừng mắt nhìn Phương Du, "Tao tao tao tao... Diễn đàn Nhất Trung, tao đọc cho mày nghe, năm bài viết đầu tiên, á mẹ kiếp, tao không nói được, mày tự xem đi!"
Phương Du bị Kha Lâm ép cầm điện thoại, cậu rũ mắt nhìn xuống.
"Nóng! Nóng! Phòng 8301 có hai A đang đánh nhau!"
"Sốc! Sốc! Hai vị A kia đánh nhau hoá ra lại chỉ vì một Omega!"
"Ngàn năm có một! Phòng thi chúng tôi đang sốc vì xuất hiện một đại soái ca!"
Một loạt bài, tất cả đều là HOT, và tất cả cũng đều là bài đăng về cậu và cái tên số 32 bệnh thần kinh đó.
Lướt tiếp xuống dưới, còn có một bài viết về CP của cậu và tên số 32, mặc dù không HOT, nhưng mà nhìn cái tiêu đề—— Hai vị A kia 'Yêu nhau lắm cắn nhau đau', thử đoán xem Top ai Bot? Phương Du nhìn bài viết, xem chừng cách "phát hoả" cũng không xa nữa rồi.
Phương Du "chậc" một tiếng, sắc mặt nhìn không tốt cho lắm.
Cậu thích yên tĩnh, không thích bị người chú ý, vốn cậu chỉ định tính làm học bá an tĩnh giống hồi cấp hai, cuối cùng bình thản và thuận lợi mà tốt nghiệp.
Nhưng mà hiện tại, vì cái tên ngu ngốc số 32 kia mà những ý tưởng tốt đẹp của cậu đã bị hủy hoại.
Cái nhân sinh ngu ngốc gì đây.
Quá lười mở mấy bài đăng đó, cậu trả lại điện thoại cho Kha Lâm, tùy tiện gọi một ít cơm, bưng đồ ăn tìm một cái bàn rồi ngồi xuống không nói một lời ăn cơm.
Rất bực bội, muốn đánh người.
Phương Du ăn một miếng cơm, cơn tức giận không ép xuống được nữa, cậu đột nhiên nhớ đến lúc gặp phải tên đội trưởng khi ăn gà ở Tuyệt Địa Cầu Sinh.
Hiện tại rất thích hợp để 'hành hạ' tên đội trưởng đó một lẫn nữa, để giải toả cơn tức giận trong lòng.
Mặc dù ý tưởng này không hay cho lắm, nhưng Phương Du cảm thấy việc headshot tên đội trưởng này chính là 'phương pháp phát tiết' tuyệt hảo nhất.
Vì vậy, cậu yên lặng lấy điện thoại di động ra đăng nhập vào tài khoản Tuyệt Địa Cầu Sinh, buổi sáng vừa từ chối đối phương xong, bây giờ lại gửi đi yêu cầu "thêm bạn bè", nhân tiện gửi một tin nhắn riêng, "Ăn gà vào tám giờ tối mai, có hẹn không?"
Kha Lâm ngồi xuống bên cạnh Phương Du, cắn một miếng đùi gà, tiếp tục lướt mấy bài đăng, nói bâng quơ, "Bà mẹ nó Phương ca, Alpha này làm sao vậy, lớn lên trông rất tuấn tú, nhưng mà sao lại cho người xem cái cảm giác muốn tẩn cậu ta một trận?"
Phương Du ấn tắt điện thoại di động rồi cất vào túi, cậu vặn nắp trai nước suối, ngửa đầu uống nước, quét mắt qua màn hình nói, "Bởi vậy nên lần đầu tiên tao nhìn thấy cậu ta đã cho ăn một đấm đấy."
"Đây là lý do hai người đánh nhau?" Kha Lâm nhìn Phương Du với vẻ mặt 'Chỉ thế này thôi à?'.
"Ừ, siêu cấp đáng ghét" Phương Du gật đầu, cậu nhíu mày nói, "Cậu ta ngồi trước bàn tao, thậm chí tao còn chẳng muốn đi thi nữa. Vẫn còn ba bài thi nữa, xế chiều mai mới có thể xong được, tao không biết kế tiếp cậu ta còn bày trò gì nữa không."
Phương Du chớp mắt mấy cái, nhìn chằm chằm vào Phương Du một hồi nói: "Phương ca, từ lúc tao biết mày đến nay, đây là lần đầu tiên tao thấy mày phàn nàn với tao nói mày đặc biệt phiền vì một người, còn nói nhiều lời như vậy."
Phương Du không có rảnh cùng Kha Lâm tán gẫu, cậu nhìn thời gian một chút, đã là một giờ chiều, bài thi tiếp theo vào lúc hai rưỡi, buổi chiều thi toán học, vì để duy trì năng lượng cho việc trả lời câu hỏi để hiệu suất cao hơn, Phương Du do dự liên tục cuối cùng vẫn quyết định trở lại phòng học để ngủ.
Chỉ cần số 32 không 'tác oai tác quái' thì cậu có thể an tĩnh ngủ nửa giờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT