Sau mười phút, khi đã ngồi trên giường ở khách sạn, trong đầu Giải Dật hiện lên ngàn dấu chấm hỏi.
Cái gì thế này? Ơ hay, thế không phải cậu đưa 250 đồng cho hắn rồi sau đó, hắn tức giận, đem tiền ném qua một bên, lạnh lùng nói: "Tôi lệnh cho cậu trong vòng ba phút, biến mất khỏi thế giới này." à?
Rồi cậu có thể lập tức cầm tiền cút đi, nhân tiện đệ trình đơn từ chức, đổi một công ty khác đi làm.
Dựa theo truyện cậu viết thì sự việc nên phát triển như thế. Còn vừa nãy Lý Vũ Trạch lấy 250 đồng, ném cậu vào trong xe, đồng thời lái xe mang cậu đến khách sạn.
Thế này là làm một lần nữa sao?
Cậu ngồi đối diện Lý Vũ Trạch, dùng đôi mắt sáng như đèn, nhìn chằm chằm vào người ta. Cậu không biết nên làm gì bây giờ, cởi quần áo ra?
Giải Dật nghĩ trong đầu, Lý Vũ Trạch hẳn sẽ nói là: "Cởi quần áo ra, tôi muốn nhìn cậu tự thỏa mãn chính mình."
Giải Dật bị hình ảnh này dọa đến giật mình. Cậu nghĩ, hiểu rõ nhất nam chính là người tạo ra hắn, Lý Vũ Trạch không cần mở miệng cậu đều hiểu rõ.
Thôi thì, diễn cho đạt, nói muốn quan hệ với hắn lại một lần nữa, vậy thì một lần nữa.
Cậu đưa hai cánh tay run rẩy, cởi thắt lưng, lại bị Lý Vũ Trạch dùng cái giọng lạnh lạnh kia "Cậu đang làm cái gì thế?"
"Cởi quần áo." Khuôn mặt Giải Dật mờ mịt nhìn về phía hắn, "Anh dẫn tôi tới khách sạn, mục đích chẳng lẽ không phải cái kia à?"
"Tôi mang cậu tới là sợ cậu chạy đi, mục đích của cậu rốt cuộc là cái gì? Là cậu tự nói, hay là tôi tự mình điều tra?" Lý Vũ Trạch nói, một tay cầm túi, đổ toàn bộ đồ vật bên trong ra, trên cao nhất là hồ sơ Giải Dật, mặt trên hồ sơ in ảnh Giải Dật, tên, chức vị.
Lý Vũ Trạch cầm hồ sơ, nhìn chằm chằm nụ cười xán lạn trên ảnh, vừa nhìn về phía trên giường có cái đầu rũ xuống của Giải Dật, "Cậu là nhân viên công ty tôi?"
"Không cần điều tra đâu " Giải Dật cúi đầu, "Không sai, tôi là nhà thiết kế bộ thiết kế vừa mới chuyển đến."
Trong mắt Lý Vũ Trạch, Giải Dật là một người không có bản lĩnh thật sự, chỉ có thể đi lên bằng cửa sau, "Cậu biết hình dáng mình giống Bách Duyệt?"
"Không biết!" Giải Dật một mực phủ nhận, mà cũng bởi vì như thế, bại lộ sự thực.
"Người bình thường khi nghe đến cái vấn đề này, không phải nên hỏi trước một câu Bách Duyệt là ai, cậu (wattpad: hoatrentran) phản ứng lớn như vậy mà nói không biết?" Lý Vũ Trạch đứng dậy đi tới trước mặt cậu, nắm lấy cằm của cậu, ở trên cao nhìn mặt.
Khuôn mặt này thực ra chỉ giống Bách Duyệt có năm phần, nhưng khi hắn nhìn thấy Giải Dật lại có cùng tâm trạng cảm xúc khi nhìn thấy Bách Duyệt.
Người trước mặt nhìn hậu đậu, nhìn không giống gián điệp thương mại những công ty khác phái tới, hắn nghĩ tới người làm cho hắn mất khống chế đêm đó, hình ảnh tuyệt đẹp kia làm cho máu hắn dâng trào.
"Cậu phải cảm ơn mặt cậu và mặt em ấy giống nhau " Lý Vũ Trạch nắm cằm cậu, ngón tay miết miết, "Đi theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi."
Nói xong, hắn từ trong túi móc ra một tấm thẻ đưa cho Giải Dật, "Thế nhưng cậu phải nhớ kỹ, chuyện của chúng ta không để cho những người khác biết đến, đặc biệt là Bách Duyệt."
"Cái gì cùng anh? Ai nói muốn đi theo anh?" Giải Dật cầm thẻ, "Này bên trong có bao nhiêu?"
"250 nghìn." Lý Vũ Trạch cố ý nhấn mạnh chữ, hình như hắn trả thù Giải Dật hai lần trước làm nhục hắn.
"Hơn 200 nghìn!" Giải Dật xưa nay chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, trước mua kia phòng ở cũng mới hai mươi nghìn, thế nhưng cậu không phải một lần trả hết, mà là mỗi tháng trả một khoản, cậu đến chết cũng trả chưa hết, nhưng bây giờ cậu chỉ cần ngủ cùng nam chính là có được từng đấy?
Đây là thế giới nào vậy trời, tư bản chết tiệt, cậu xiết chặt thẻ trong tay, sinh ra chút tiếc của.
Cậu định đem thẻ vứt trở lại, nói tôi không phải loại người như vậy, nhưng Lý Vũ Trạch đưa cậu nhiều lắm, "Cũng tốt đấy, thế nhưng anh không sợ tôi cầm thẻ của anh mà bỏ chạy luôn? Anh không cần nắm lấy nhược điểm của tôi để uy hiếp? Nói luôn nhá, tôi cũng không có nhược điểm gì để anh có thể biết đâu, cùng lắm bị sa thải....."
Lý Vũ Trạch ngược lại là không nghĩ tới điểm này, hắn đem Giải Dật đẩy lên trên giường, "Biện pháp tốt."
Giải Dật: "???"
Quần áo Giải Dật bị lôi xuống, cậu nằm ở trên giường, "Anh còn vỗ vào người tôi?"
Cậu hỏi xong thì thấy Lý Vũ Trạch cầm điện thoại di động lên, một giây sau Giải Dật nhanh chóng bày ra một tư thế khiêu gợi.
Lý Vũ Trạch ngón tay cứng lại, "Cậu làm cái gì vậy?"
Ngoài miệng kêu không, nhưng thân thể thì khác đấy.
"Nhỡ đâu tôi chọc anh giận sinh khí, anh không cho tôi tiền, sa thải tôi, thuận tiện đem hình của tôi rò rỉ ra ngoài, khiến tôi không tìm được việc làm. Chi bằng anh chụp ảnh thì (wattpad: hoatrentran) tạo dáng đẹp tí, rồi có sao thì tôi vẫn kiếm được ít tiền..." Giải Dật nghĩ thầm mình đúng là một con người linh hoạt.
Lý Vũ Trạch vốn không có tâm trạng chụp hình, tưởng hù dọa cậu một chút, nghe đến lời này, là hù dọa hắn tâm trạng cũng không có.
Hắn thấy trên giường ai kia nằm úp sấp chờ người chụp hình, tâm có chút rung, cái gì đến thì để nó đến, cái gì sai thì làm lại.
Giải Dật nhìn về phía sau thấy Lý Vũ Trạch cởi cà vạt, sợ đến cả người run một cái, tuy tối hôm trước, làm chuyện kia với hắn, thế nhưng trên người vẫn còn có chút đau, cậu rúc người về phía sau.
"Làm sao sợ thành thế này? Đây không phải điều cậu muốn sao?" Lý Vũ Trạch nhìn cậu sợ sệt cả người (đọc tại wattpad: hoatrentran) phát run, không ngừng hướng về phía trong chăn trốn, cảm thấy không đúng lắm, hắn nâng tay sờ sờ Giải Dật, phát hiện cậu sốt, đồng thời vị trí kia bị hắn tàn phá thành bộ dáng này.
"Cậu về nhà không có bôi thuốc?" Lý Vũ Trạch hơi kinh ngạc hỏi.
"Tôi đâu biết phải làm sao đâu, tôi trước đây không làm cùng nam, ai biết bị anh bẻ cong..." Giải Dật nói xong bĩu môi, cảm giác ghét bỏ ngậm miệng lại.
Lý Vũ Trạch là kim chủ (nôm na là mấy ông đại gia giàu có, quyền lực đi bao nuôi á:v), đưa 250 nghìn cho cậu, đơn giản muốn trả thù Giải Dật ngốc nghếch, khờ khạo kia. Thật ra thì trừ trả thù ra thì Lý Vũ Trạch cảm thấy là giữ mối quan hệ này không tệ cho lắm.
Hí hí, mấy má tưởng bở rồi, đoạn này không có h đâu, hí hí, tác giả khét quá:))
"Cậu chờ ở đây." Lý Vũ Trạch nói xong liền đi ra ngoài.
Giải Dật một mặt mờ mịt, "chờ" có ý nghĩa gì? Hắn sẽ trở về không?
Ngược lại đã trễ rồi, giường êm ái như này, người cậu lại có chút toả nhiệt, hôn hôn trầm trầm lăn ra ngủ.
(
Hôn trầm chỉ trạng thái nặng nề của cơ thể và mờ tối của tâm thức, kéo con người vào một sự lừ đừ và chán nản. Đó cũng là trạng thái tâm lý mệt mỏi, uể oải, lười biếng, buồn ngủ)
Không biết qua bao lâu, người truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, hình như có người ở đem thứ gì bôi vào vết thương của cậu, làm cậu xấu hổ, ngón chân hồng nhạt cong lên.
Nhưng cậu thật khó tiếp thu, sức lực mở mắt ra cũng không có. Sau khi hắn đi, một lát sau, cảm giác đó biến mất, thế quái nào cậu có cảm giác có người đỡ cậu dậy, đút thuốc cho cậu.
Chẳng biết tại sao, cậu nhớ tới phim hoạt hình Conan hồi trước cậu xem qua, Conan té xỉu bị đút một viên thuốc, lúc tỉnh lại biến thành học sinh tiểu học.
Trong đầu hiện ra hình ảnh làm cho cậu sợ hãi giãy giụa mấy lần, có thể mí mắt vẫn nhắm, sức lực rất rất nhỏ, bị người dễ dàng đè xuống.
Cậu cảm thấy cái người kia là hại cậu, cho cậu uống thuốc độc.
Cậu hừ hừ phản kháng, tay của người nọ từ ấn lại biến thành động viên, vỗ vỗ, cậu yên tĩnh lại ngủ.
Còn tiếp...