Tựa như trực giác báo trước sự nguy hiểm, trong lòng An Ca lập tức luống cuống.

Hắn đã sắp quên mất lần trước mình luống cuống là khi nào.

Hình như là khi ngồi bên cạnh mẹ chờ ba ở trong phòng cấp cứu.

Còn có khi được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, sau đó tỉnh lại phát hiện mẹ không ở bên cạnh, mà người xung quanh lại dùng ánh mắt đau lòng nhìn hắn.

Những ký ức này đã gần hai mươi năm, hắn cho là mình đã quên mất rồi.

Mà bây giờ cảm giác đó lại in trong đầu, sự sợ hãi, bất an chạy khắp mỗi dây thần kinh, khiến hắn căng thẳng đến thở gấp.

Trong đầu trống rỗng chỉ nghĩ tới: Mình mất đi người quan trọng nhất, cuộc sống sẽ rơi vào sự cô đơn và khổ sở cả đời.

“An thiếu gia, cậu không sao chứ?” Dì Vương nhìn ra sự khác thường của An Ca, bị dọa sợ nên gọi hắn.

“Con…” An Ca kinh ngạc nhìn bà, đáp lại mấy từ, “… Con không sao.”

“Thiếu gia đang lo cho tiên sinh?” Dì Vương vội vàng an ủi, “Vùng núi sóng yếu là chuyện thường gặp, nếu không thì đợi lát nữa lại gọi cho Cố tiên sinh.

Với lại, thiếu gia có thể gọi hỏi ba cậu, có khi An đổng biết Cố tiên sinh đang ở đâu?”

Đúng, ba mình!

An Ca được dì Vương nhắc nhở, tỉnh lại.

Lần này Cố Sâm đi thay cho ba mình, tần suất liên lạc giữa hai người chắc chắn sẽ nhiều hơn, hắn mau chóng cầm điện thoại gọi cho An Thừa Lâm.

An Ca cố gắng làm giọng mình tự nhiên nhất có thể, hỏi, “Ba, con mới gọi cho Cố Sâm, điện thoại anh ấy mất sóng, ba có liên lạc được với Cố Sâm không?”

An Thừa Lâm nói, “Sáng hôm qua ba có liên lạc với nó, chuyện bên đó rất thuận lợi, chắc ngày mốt Tiểu Sâm có thể về rồi.”

“Sáng hôm qua? Còn trưa với chiều ba có liên lạc với ảnh không?” An Ca vội hỏi.

An Thừa Lâm thấy lạ, “Buổi chiều không có, sao thế? Nó xảy ra chuyện gì sao?”

“Con không biết nữa.” An Ca nói, “Mỗi ngày Cố Sâm đều liên lạc với con, nhưng chiều hôm qua không thấy nhắn tin, con lo…”

An Thừa Lâm nghe ra giọng nói của An Ca không được bình thường, còn tưởng hai đứa mới cưới rất dính nhau, mới một ngày không liên lạc đã quýnh lên, cười nói, “Có thể xảy ra chuyện gì chứ, con đừng lo.

Bây giờ ba báo người ở đó liên lạc với nó.”

Cúp điện thoại, An Ca ngồi chờ, trong lòng chỉ hy vọng: Cố Sâm quá bận, quên mất liên lạc với mình, quên đặt trà sữa.

Sóng ở vùng núi không tốt, không gọi được là bình thường thôi.

Rất nhanh An Thừa Lâm gọi điện lại, lần này giọng nói của ông trở nên gấp gáp, “Tiểu Ca, người phụ trách nói hôm qua Tiểu Sâm lái xe đi trấn trên, vẫn chưa về.

Ba cũng kêu bọn họ thử liên lạc nhưng không gọi được, sẽ không xảy ra chuyện gì thật chứ?!”

Lòng An Ca chìm xuống đáy, hắn rất bất an, trực giác nói Cố Sâm nhất định đã xảy ra chuyện, hắn lật đật hỏi, “Ba, mau gọi người đi tìm đi!”

An Thừa Lâm đã trải qua nhiều chuyện, vào lúc này luống cuống cũng vô ích, hơn nữa để đề phòng vạn nhất, ông đã nhờ người đi tìm rồi, “Ba biết đường lên trấn trên chỉ hơn 50km, mà chỉ có một đường đi thôi.

Ba đã phái người kiểm tra camera giám sát rồi, con đợi một lát, sẽ có kết quả nhanh thôi.”

Điện thoại cúp máy lần nữa, nhưng An Ca làm cách nào cũng không thể tự khuyên nhủ mình như khi nãy.

Hắn chạy lên phòng thay quần áo, cầm chìa khóa xe chuẩn bị lên đường bất cứ lúc nào, hắn cảm thấy Cố Sâm đang ở một nơi nào đó chờ mình.

Mấy phút sau, điện thoại vang lên, An Ca đang ngồi chờ bị giật mình.

Hắn thấy là ba gọi, giống như chờ đợi xét xử, cẩn thận nhấn nút nghe.

An Thừa Lâm còn gấp gáp hơn khi nãy, ào ào nói vào tai hắn, “Tiểu Ca, đúng là xảy ra chuyện! Hôm qua trên đường Tiểu Sâm lên trấn, núi bị sạc lở, có mấy chiếc xe lúc đó rơi xuống vách núi.

Nhưng mà, không biết xe của Tiểu Sâm có bị cuốn vào không, lúc đó xe của nó quả thật có lái qua đoạn này.” An Thừa Lâm tức giận nói, “Con đường đó năm ngoái chính phủ vừa xây, năm nay đã xảy ra chuyện rồi, chính phủ chắc là sợ gánh trách nhiệm nên không có thông báo, hôm qua chỉ tìm mấy người dân tới cứu viện.

Nhưng mà bọn họ làm gì biết cứu viện chứ, đã qua 24 tiếng rồi vẫn không thấy xe lẫn người.

Ba vừa gọi đội cứu viện, lập tức xuất phát từ thành phố S đi tìm…”

An Thừa Lâm nói bên tai hắn, nhưng khi An Ca nghe tới hai từ “rơi xuống”, não đã “Ong” một tiếng vang lên.

Hắn biết, trực giác của mình luôn nhạy, nhất là trước nguy hiểm, dây thần kinh toàn thân như cảnh báo hắn, để hắn rơi vào bất an.

Bàn tay cầm điện thoại của An Ca không ngừng run lên, cảm giác sợ hãi khi có được nhưng lại trơ mắt nhìn nó mất đi, lần nữa tấn công hắn.

Cố Sâm muốn rời xa mình.

Lại một người nữa muốn rời xa mình.

Hắn vốn cho là, ở thế giới này chỉ cần giữ được tính mạng cho ba mẹ, là hắn đã hoàn thành chức trách rồi.

Hắn không dám chịu thêm trách nhiệm cho ai nữa, nên hắn không dám nhận tình cảm của Cố Sâm.

Bây giờ hắn không nhận tình cảm của Cố Sâm, nhưng vì biết đối phương gặp nguy hiểm, có thể rời khỏi thế giới này, hắn đã hoảng hốt như rơi xuống vực sâu, cuộc đời không có cách nào nhìn thấy ánh mặt trời nữa.

… Mình không thể mất Cố Sâm được.

“Tiểu Ca, Tiểu Ca, còn còn nghe không?” An Thừa Lâm không thấy An Ca trả lời, lo lắng gọi hắn.

“Con vẫn nghe.” Giọng nói của An Ca hơi run lên.

“Tiểu Ca, con đừng sợ.” An Thừa Lâm vừa nghe giọng của An Ca, ông liền hối hận khi đã nói chuyện này cho hắn nghe, ông khuyên nhủ nói, “Tiểu Sâm là đứa rất bình tĩnh, cho dù gặp nguy hiểm ba tin chắc nó vẫn sẽ có thể tự vệ được.

Tin ba, Tiểu Sâm chắc chắn không sao, đội cứu viện đã chuẩn bị xong, một tiếng sau là tới…”

Giọng của An Ca tuy vẫn run, nhưng trong lòng hắn đã dần ổn định lại, “Ba, con cũng muốn đi… cứu anh ấy.”



An Thừa Lâm vốn không đồng ý để An Ca đi, ông nghe ra giọng nói bất thường của hắn.

Nhưng An Ca vẫn cố chấp đòi đi theo đội cứu viện, lên trực thăng cùng đi tìm Cố Sâm.

Ngồi trong trực thăng nghe thấy tiếng cánh quạt xoay ồn ào nhức óc, An Ca lại vô cùng bình tĩnh.

Hắn không hoảng, hắn phải đi cứu Cố Sâm.

Hắn muốn chính mắt nhìn thấy Cố Sâm an toàn, nghe giọng nói trầm ổn của đối phương gọi tên hắn.

Một tiếng sau, trực thăng đã gần bay đến vùng núi, phong cảnh bên ngoài đã hoàn toàn khác ở thành phố.

Mặt trời đã lặn, xung quanh tối om.

Trên không trung mờ tối, bên dưới là trùng trùng điệp điệp các dãy núi, giống như bị màn đêm hòa màu, bức tranh sơn mặc vĩ đại bày ra trước mắt.

Đường quốc lộ chạy vòng quanh ngọn núi, một nơi xảy ra sạc lở cho dù là trong đêm vẫn nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Đất đá lẫn cây ngã nằm trên một đoạn đường, hàng rào cũng bị phá hỏng, tạo thành một lỗ hổng lớn.

Phía dưới là vách núi sâu thẳm, đèn đường căn bản không thể rọi xuống tới, mà mấy chiếc xe mất tích cũng bị rơi xuống ở đây.

Trực thăng từ từ hạ xuống khu vực xảy ra tai nạn.

An Ca đặt tay lên cửa sổ, nhìn xuống khu vực được đèn pha của trực thăng rọi sáng, sợ mình bỏ lỡ một chỗ nào đó có mặt Cố Sâm.

Loa phát thanh bên trong trực thăng vang lên giọng nói của nhân viên cứu viện ở trực thăng còn lại, “Hướng chín giờ ở phía trước, phát hiện hai chiếc xe.

Hạ độ cao xuống, hạ độ cao xuống.”

Phát hiện hai chiếc xe?!

An Ca mở to mắt, hai tay đè lên cửa sổ, cố gắng nhìn xuống.

Trong loa không ngừng có chỉ thị vang lên, “Phía trước phát hiện mấy sinh vật sống, hạ độ cao xuống.”

“Khu vực phía trước không thể đáp xuống, thả thang dây, thả thang dây.”

“Ở chân núi phát hiện khói lửa SOS, có chừng hơn mười người, nhân viên cứu viện chuẩn bị.”

Mỗi một câu nói đều làm tim An Ca muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Trong những người đó có Cố Sâm không? Nếu gặp nạn thật… thì như thế nào? Có bị thương không? Có…

Trực thăng cách mục tiêu càng ngày càng gần, một chiếc trực thăng khác rọi đèn xuống, An Ca thấy cách mấy chục mét bên dưới, có một đống lửa.

Xung quanh đống lửa có khoảng chục người lớn nhỏ, bên trong có một người đàn ông đang đứng.

Xa như thế, tối như thế, nhưng An Ca vẫn nhìn ra — Đó là Cố Sâm.

Cố Sâm!

Hắn không sao!

Tim An Ca đập điên cuồng, chẳng qua không phải hốt hoảng, mà là vui mừng tìm lại được thứ vừa mất đi.

“Chúng ta chừng nào mới xuống được?” An Ca không khống chế được giọng nói, nó vẫn còn hơi run rẩy vang lên.

Nhân viên cứu viện đang chuẩn bị dụng cụ, nói, “Cậu không xuống được, chiếc trực thăng phía trước đón người xong sẽ tới lượt chúng ta, nhưng vì công việc cứu viện cần huấn luyện chuyên nghiệp, để an toàn, cậu không thể xuống.”

Bên dưới là cây cối rậm rạp, trực thăng không thể đáp xuống được.

Nhân viên cứu viện phải cột dây vào người mình, sau đó leo xuống thang dây, rồi cột từng người vào mình, sau đó leo lên lại.

Đây là một quá trình cần được huấn luyện kỹ càng mới có thể hoàn thành được.

An Ca nói, “Leo thang dây thôi phải không, tôi làm được, lúc trước tôi có chơi leo núi đá rồi.”

Nhân viên cứu viện kiên quyết từ chối, “Không được, xin An thiếu gia hiểu cho.”

An Ca không phải không hiểu chuyện này, nhưng hắn muốn mau nhìn thấy Cố Sâm, chắc chắn đối phương an toàn.

Bây giờ chỉ có thể nghe lệnh, trơ mắt nhìn bóng người ở phía dưới.

Trông Cố Sâm chắc hẳn là không bị thương gì, có vẻ như đang duy trì hiện trường, nói gì đó với nhân viên cứu viện vừa leo xuống, rồi quay đi phân phó với những người bên cạnh.

Giống như hắn không phải người gặp nạn, mà là người của đội cứu viện vậy.

An Ca dần thư giãn cơ mặt, người này cho dù ở đâu cũng sẽ nắm cục diện trong tay.

Trong loa phát thanh vang lên chỉ thị, “Bên dưới có người bị thương cần được ưu tiên, đã liên lạc với phía bệnh viện, một trực thăng cứu được bốn người, sau khi cứu đợt một sẽ quay lại cứu đợt hai.”

Một chiếc trực thăng chỉ chứa được bốn người, mà An Ca đã chiếm hết một vị trí.

An Ca nghe thấy lập tức nói, “Xin cho tôi xuống, như vậy có thể cứu được tám người.

Tôi có thể ở dưới chờ các anh quay lại.”

Đội cứu viện và phi công nhìn nhau, do dự không biết có nên đồng ý hay không.

An Ca kiên quyết, “Cứu người quan trọng, hơn nữa tôi chiếm hết một vị trí chẳng để làm gì, cho tôi xuống đi.

Tôi bảo đảm sẽ không bị thương, tuyệt đối không tạo thêm phiền phức cho các anh.”

Nửa tiếng trôi qua, chiếc trực thăng phía trước đã chở bốn người cần cấp cứu về bệnh viện gần nhất.

Chiếc trực thăng của An Ca hạ xuống thấp hơn, thả thang dây, An Ca đội mũ bảo hiểm, thắt dây an toàn, leo ra ngoài trực thăng.

Hai tay hắn giữ thang dây, từng bước leo xuống, đứng giữa trời gió thổi giống con diều phật qua phật lại.

Nhưng hắn không sợ, trong đầu không nghĩ gì khác, chỉ muốn mau chóng nhìn thấy Cố Sâm.

Leo xuống càng ngày càng gần, hắn có thể nghe thấy xen lẫn trong tiếng cánh quạt quay của trực thăng, là tiếng nói của Cố Sâm, “Người bị thương nặng đừng nhúc nhích, người bị thương nhẹ ngồi ở giữa, người không bị thương giúp tôi đưa người đi, mau!”

An Ca nhảy xuống, hai chân đáp đất, vừa lúc ngay sau lưng Cố Sâm.

Cố Sâm xoay người phân phó, “Trước tiên cứu một vị, vết thương của hắn khá…”

Nói được một nửa thì hắn giật mình, đôi mắt mở to vì kinh ngạc, “An Ca!”

An Ca vội vàng tháo dây an toàn, chạy về phía Cố Sâm, nhào tới ôm cổ đối phương.

Cố Sâm kinh ngạc không thôi, hắn không chút đề phòng lùi ra sau mấy bước, cơ thể gần như làm theo bản năng, sợ An Ca bị ngã mà giơ ra ôm lấy.

Tiếng trực thăng vang vọng cả một vùng, cánh quạt quay tốc độ cao tạo thành cơn gió, thổi cây cỏ xung quanh xào xạc.

Hai người đứng trong gió ôm nhau thật chặt, tóc bị thổi tung, quần áo cũng bay phần phật.

“An Ca, em tới tìm anh sao?” Cố Sâm thở ra một hơi hỏi.

Chẳng qua câu hỏi của hắn bị tiếng cánh quạt quay che mất, gần như không thể lọt vào tai An Ca.

An Ca vẫn ôm chặt Cố Sâm, giống như thả ra một cái đối phương sẽ biến mất vậy.

Rất nhanh, nhân viên cứu viện thật sự đã xuống tới.

Cố Sâm buông An Ca ra, há miệng nói một câu trong tiếng ồn, theo khẩu hình An Ca đọc được, Cố Sâm nói đúng, “Cứu người trước.”

Hình như trước khi đội cứu viện tới, Cố Sâm đã làm sơ cứu đơn giản cho những người bị thương rồi.

Hắn mau chóng nói vết thương của bọn họ cho nhân viên cứu viện, sau đó giúp đỡ từng người đưa lên trực thăng.

Quá trình vô cùng mau chóng và thuận lợi.

Sau khi hai chiếc trực thăng bay đi, ở dưới còn lại ba người, đều là thiếu niên.

Thung lũng chìm trong bóng tối, sau khi tiếng ồn của trực thăng biến mất, tất cả âm thanh xung quanh trở nên rõ ràng hơn.

Tiếng lửa cháy tách tách, sưởi ấm đêm khuya lạnh lẽo.

Bọn nhỏ trông vẫn rất có tinh thần, vui vẻ nói với nhau — Có người cứu rồi, ngày mai có thể đi học tiếp rồi!

Cố Sâm kéo tay An Ca, trong ánh mắt là sự vui vẻ, cháy bập bùng như đống lửa trước mặt, hắn nhìn An Ca, hỏi, “Sao em lại tới? Em biết anh gặp nạn nên chạy tới phải không?”

Là giọng nói trầm trầm chứa từ tính đặc biệt của Cố Sâm.

Hốc mắt An Ca thấy xót xót, không nói câu nào ôm lấy Cố Sâm.

“Em lo cho anh?” Cố Sâm đè nén sự vui mừng, nhỏ giọng hỏi bên tai An Ca.

An Ca chôn mặt vào hõm vai của Cố Sâm, hắn xoay đầu, môi chạm vào cổ đối phương.

Lạnh lạnh, còn có vẻ mềm mại, không giống ở những chỗ khác trên người Cố Sâm, toàn là cơ bắp rắn rỏi.

Tâm trạng đè nén mấy tiếng qua không có chỗ xả, An Ca há miệng cắn lên lớp da thịt mềm mại đó.

Cố Sâm ngồi yên để hắn cắn, chờ An Ca thả ra rồi mới cười nhẹ hỏi, “Lại tức giận? Lại mất tiền? Có muốn anh dỗ em không?”

Một câu nói mang đầy sự dung túng dành cho hắn.

An Ca biết, giờ này hắn lên tiếng thì giọng chỉ vỡ thôi, hắn chôn đầu vào hõm vai Cố Sâm, không nói gì.

Cố Sâm lại hỏi, “An Ca, em lo cho anh nên mới tới phải không?”

Cũng giống như đêm đó, trong giọng nói mang sự dò xét và kỳ vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play