Triệu Mặc cũng ở trong khách sạn này, còn ở cùng tầng với bọn họ.
Lúc An Ca và Cố Sâm tới gõ cửa, là một thuộc hạ của Triệu Mặc ra mở cửa.
Triệu Mặc đang ngồi ở sô pha đặt kế cửa sổ, vẫn là kiểu bất cần đời kia, “Ồ, hai vị tới tìm Quý Danh Thịnh trút giận à?”
Hắn hất cằm vào trong góc phòng, nói, “Người ở bên đó, các anh mang đi đi, muốn làm gì thì làm.”
Ở đó là Quý Danh Thịnh.
Một nhân vật quan trọng trong giới giải trí, giờ phút này lại nằm chật vật trong góc, sắc mặt vì ngồi trong bóng tối vốn xanh trắng càng hiện lên nét dữ tợn.
Đôi mắt híp lại, quầng thâm rất to, con ngươi đỏ thẫm, mang sự khuất nhục và không cam tâm nhìn chằm chằm bọn họ, tựa như một con ác quỷ vừa bò từ dưới lòng đất lên.
Trên người hắn không có vết thương gì, áo sơ mi, quần tây, bao gồm cả giày da vẫn còn nguyên vẹn.
Chẳng qua quần áo thì xốc xếch, giống như chỉ vừa mặc quần áo vào đã bị ném ra đây.
Nhìn kỹ lại còn thấy vết màu trắng đục dính trên quần tây màu xám, vô cùng nổi bật.
Trong mắt Cố Sâm, thứ đó của đàn ông khác là vô cùng dơ bẩn, hắn đứng chắn trước mặt An Ca, cười lạnh, “Để một thứ dơ bẩn như vậy ở đây, con trai của vua bài đúng là rất thích thú nhỉ.”
Triệu Mặc ghét bỏ bĩu môi, “Tôi là người ai làm gì tôi, tôi sẽ trả lại cho họ gấp đôi.
Hắn bỏ thuốc tôi mà, tôi sẽ bỏ lại gấp đôi, hắn thế này là tự hắn làm ra, cả tay tôi còn chưa từng đụng vào hắn.”
Triệu Mặc chậm rãi cười nói, “Triệu Mặc tôi, không phải ai cũng sẽ lên giường cùng.”
Quý Danh Thịnh đã mất sức nghiêm trọng, giùng giằng bò dậy, nhìn Triệu Mặc bắt đầu thở hổn hển, châm biếm, “Triệu Mặc cậu? Hahahaha… đúng là không phải ai cũng sẽ lên giường cùng.
Con trai của vua bài vì để trả thù cho người yêu, đã bán thân trong giới giải trí hai năm nay.
Trăm phương ngàn kế tiếp xúc với những người có liên quan đến Từ Khải, nhưng nó chẳng hề tốt bằng khi lấy thân phận là Lý Mặc Phi.
Thế nào? Hối hận muốn chết chứ gì? Hối hận bây giờ mới lấy lại thân phận con trai của vua bài đúng không?! Hahahaha!”
Gương mặt hắn trắng xanh, con mắt trừng to dữ tợn, tiếng cười châm chọc vang vọng cả căn phòng, giống như tự trút giận cho mình, dùng lời nói làm vũ khí đâm vào vết thương lòng của Triệu Mặc, cũng là cách tàn nhẫn nhất để đối kháng với Triệu Mặc, “Hai năm trước đánh một mình trong giới giải trí, không một chút thực lực, chính mắt nhìn thấy người yêu mình bị hiếp đến chết, cảm giác đó như thế nào? Hahahaha…”
An Ca nghe được lời này, trong đầu nổ vang một tiếng, cả người cũng cứng đờ, kinh ngạc nhìn Triệu Mặc.
Thì ra chàng ca sĩ hai năm trước bị Từ Khải hại chết là người yêu của Triệu Mặc.
Triệu Mặc làm “trai bao cao cấp” chỉ để tiếp xúc với những nhân vật liên quan đến Từ Khải, thu thập tin tức về Từ Khải để lập kế hoạch báo thù.
Bao gồm cả thù lao hai trăm ngàn của nguyên chủ thuê Triệu Mặc, cũng là vì trong hôn lễ, Từ Khải xem như là con rể của Cố gia cũng có tham dự.
An Ca nhìn Triệu Mặc, suy nghĩ lẫn ánh mắt đều thay đổi.
Hai năm qua Triệu Mặc đã mang tâm trạng gì khi nhớ về người yêu cũ đã chết, mới có thể khiến hắn trở nên bất cần đời như vậy, sống một cuộc sống như thế trong hai năm qua.
Triệu Mặc trông chẳng có chút gì bị Quý Danh Thịnh ảnh hưởng, trong mắt mang nụ cười, xoay xoay ly rượu nói, “Quý tổng còn có tinh thần như thế, xem ra phải phát tiết thêm một chút, cho hắn thêm thuốc đi.”
Hai thuộc hạ nhận được chỉ thị liền đi về phía Quý Danh Thịnh, mỗi người nhét vào miệng hắn một viên thuốc.
Quý Danh Thịnh vùng vẫy chửi rủa, nôn khan một tiếng vì bị ép uống thuốc bất thình lình.
Cố Sâm đối với chuyện này là bài xích cùng cực.
An Ca bọn họ đến cũng không phải để tìm Quý Danh Thịnh trút giận.
truyện kiếm hiệp hayTriệu Mặc cố tình để bọn họ thấy kết quả của Quý Danh Thịnh chỉ làm Cố Sâm bị bệnh sạch sẽ thêm khó chịu.
Nếu An Ca không phải muốn biết tung tích của Từ Khải, Cố Sâm một bước cũng không đến gần Triệu Mặc.
Hắn dùng cơ thể che An Ca lại, không để An Ca nhìn thấy cảnh bạo lực, lạnh giọng hỏi Triệu Mặc, “Cậu ra đây, có lời muốn hỏi cậu.”
Triệu Mặc hiểu ý, phất tay để thuộc hạ đưa người đi, cảnh chật vật trong phòng biến mất, chỉ còn lại ba người bọn họ.
Triệu Mặc vẫn không thay đổi thái độ, nhàn nhã ngồi trên sô pha, cười giỡn, “Cố tổng, anh tới giết tôi thật à?”
Cố Sâm cầm tay An Ca, bước tới gần một bước, giọng nói lạnh lùng, “Từ Khải bây giờ đang ở đâu? Nếu như cậu không thể xử lý sạch sẽ, tốt nhất là giao người cho tôi.”
“Anh muốn Từ Khải?” Triệu Mặc nhún vai, “Cái này thì tôi không làm được.”
Hắn nhìn Cố Sâm và An Ca, đôi mắt cười híp lại nhưng vẫn ánh lên nét lạnh lẽo, chậm rãi nói, “Bởi vì không lâu sau, sẽ có ngư dân câu được cá mập ngoài biển.
Khi bọn họ xẻ cá mập ra, sẽ phát hiện trong dạ dày của nó có mảnh quần áo của Từ Khải và điện thoại… cùng với thịt người vẫn chưa tiêu hóa kịp.”
Triệu Mặc nói nhẹ hẫng, giống như chỉ kể một câu chuyện đi câu mà thôi.
An Ca nghe mà cả người lạnh băng, giống như vừa có người cầm chậu nước lạnh đổ từ trên đầu xuống.
Hắn rốt cuộc cũng biết tại sao hôm đó Đới Chí Hào lộ ra vẻ mặt sợ hãi đến thế.
Triệu Mặc đã dùng cách tàn nhẫn nhất để xử lý Từ Khải.
Hắn có thể nhìn ra Triệu Mặc không xấu, bây giờ còn biết chuyện của người yêu Triệu Mặc vào hai năm trước, An Ca không cảm thấy Triệu Mặc đáng sợ, ngược lại còn dâng lên cảm xúc thông cảm.
Triệu Mặc có thể tàn nhẫn với Từ Khải như vậy chứng tỏ hắn hận người này rất nhiều, vẫn luôn là kiểu bất cần đời kia, sống cuộc sống đùa giỡn với đời, chôn giấu đi nỗi đau không thể tưởng tượng nổi vào lòng.
Triệu Mặc nhìn ra An Ca thay đổi sắc mặt, để ly rượu trong tay xuống, trong nụ cười mang sự nghiêm túc hiếm hoi, “Tôi đã nói rồi, ai làm gì Triệu Mặc tôi, tôi sẽ trả lại gấp đôi, cho dù là tốt hay xấu.
An thiếu gia giải vây cho tôi hai lần, ân tình này tôi sẽ trả lại gấp đôi.”
Cố Sâm châm chọc, “Người như Cố Sâm tôi lại cần tới cậu trả lại ân huệ mỏng manh đó à? Giữ lại mà tự vệ cho mình đi.”
Triệu Mặc cười, “Bảo vệ thật chặt đi.
An thiếu gia cứ yên tâm du lịch, Cố tổng cũng chỉ cần lo quản lý hạng mục phân thực từ công ty Từ Khải thôi, những chuyện khác cứ để cho Triệu Mặc tôi.”
“À đúng rồi.” Triệu Mặc làm ra vẻ đùa giỡn hỏi An Ca, “An thiếu gia thích ăn thịt cá mập không, rất ngon đó.
Hay tôi kêu người đem đến cho cậu?”
An Ca mím môi, một lúc sau mới lên tiếng, “Sau khi chuyện này kết thúc, anh có quay lại thành phố S không?”
“Thành phố S? Sao lại không?” Triệu Mặc hỏi ngược lại, nhìn thẳng vào mắt An Ca, đột nhiên cất đi nụ cười.
An Ca nhìn Triệu Mặc, đôi mắt hơi óng ánh nước.
“An thiếu gia đang tội nghiệp tôi?” Triệu Mặc ngồi ngay ngắn lại, cười nhạo một tiếng, “Hai người có biết tại sao đảo Thủy Tinh lại sạch sẽ như thế không? Vì ba ngày trước hòn đảo này vừa trải qua một cơn bão, nó đã cuốn đi rất nhiều thứ, kể cả mạng sống của rất nhiều người.
Nhưng sau cơn bão đi qua, chính là dáng vẻ bình yên như hai người nhìn thấy.
Cho nên, không có chuyện gì Triệu Mặc tôi không thể đối mặt được.
An thiếu gia, hẹn gặp lại ở thành phố S.”
…
Đúng như lời Triệu Mặc nói, rất nhanh từ ngoài biển truyền về tin tức chấn động.
Lúc ngư dân đang xẻ thịt một con cá mập, phát hiện có thi thể người và quần áo, trải qua so sánh và kiểm tra thì đây chính là Từ Khải.
Tin tức này lập tức truyền đi khắp mọi hang cùng ngõ hẻm trên thế giới.
Trong lúc cảnh sát thông báo tin Từ Khải đã chết, thì những tin tức khác liên quan đến Từ Khải đã tràn lan khắp mạng xã hội.
Từ Khải dùng cường quyền mua công ty của mấy đối thủ cạnh tranh, bức tử mấy quản lý xí nghiệp, thị trường lũng đoạn dẫn tới những mô hình xí nghiệp nhỏ phá sản, lợi dùng chức quyền khống chế, quấy rối nhân viên…
Tất cả đều dùng trò bẩn.
Trong lúc nhất thời, sự nghi ngờ và thông cảm còn chưa kịp trỗi dậy, trên mạng đã đầy rẫy sự chửi rủa và tức giận dành cho Từ Khải.
An Ca vì đi cùng Từ Khải nên phải tới hợp tác với cảnh sát lấy lời khai, chỉ là quá trình cần thủ tục, tốn khá nhiều thời gian.
Hỏi cho đến tối, An Ca bọn họ vẫn chưa rời khỏi đảo được.
Bây giờ về thuyền thì cũng ngủ trên biển lênh đênh, chi bằng ngủ trong phòng ở đất liền còn tốt hơn.
An Thừa Lâm quyết định ở lại thêm một đêm nữa.
Trong căn hộ, An Thừa Lâm ở phòng chính, có phòng tắm và nhà vệ sinh riêng.
Mà phòng của An Ca và Cố Sâm thì nhỏ hơn, còn không có phòng tắm và nhà vệ sinh.
Lúc hai người rửa mặt tắm rửa đành phải ra phòng khách dùng.
An Ca tối hôm qua không nghỉ ngơi đủ, sau bữa cơm trưa đã ngủ trong phòng một giấc., lúc tỉnh lại đã thấy sắc trời ngoài cửa tối đen.
Cố Sâm không có ở đây, An Thừa Lâm hình như cũng ra ngoài có việc.
Hắn muốn đi rửa mặt cho tỉnh táo, mơ hồ đi xuống giường, lắc lư đi ra phòng khách, đi vào phòng tắm.
Kết quả mới bước vào đã nghe tiếng nước chảy rào rào, ngẩng đầu lên, thấy bên trong còn cách một lớp cửa thủy tinh, mơ hồ nhìn thấy một dáng người cao lớn.
Là Cố Sâm.
An Ca giật mình.
Vừa định đi ra ngoài thì thấy cửa thủy tinh mở ra, hơi nước ấm áp cũng xộc vào mặt hắn.
Cố Sâm thấy hắn thì hơi kinh ngạc, cánh tay đẩy cửa kiếng ra còn dính lấm tấm nước.
“Em dậy rồi?” Cố Sâm hỏi, giọng nói từ tính vang khắp phòng tắm.
An Ca ngẩn ra, “Anh đi tắm mà không khóa cửa?”
Cố Sâm hất cằm về cửa nói, “Cửa ngoài không có ổ khóa, cửa này thì có.”
An Ca xoay đầu lại nhìn, đẩy cửa ngoài đi vào thì tới bồn rửa mặt, đúng là không có gắn ổ khóa, chỉ có phòng tắm cửa thủy tinh là có thôi.
Hắn có chút ngại, muốn giải thích không phải mình cố ý, nói, “Vậy anh tiếp tục đi, tôi rửa mặt xong liền ra ngoài.”
Cố Sâm hơi nghiêng người ra ngoài, nói, “Anh tắm xong rồi, lấy khăn tắm giúp anh, anh ra ngoài trước.”
“Được.” An Ca cầm khăn treo trên giá đưa cho Cố Sâm, tầm mắt lướt nhẹ qua chỗ cơ thể không bị cửa kính che mất.
Màu da của Cố Sâm rất đẹp, không trắng như hắn, cũng không bị phơi đen.
Đó là một làn da màu mật, đều màu phủ kín cơ bắp, đường cong cơ thể đẹp đẽ, có một cảm giác rất nghệ thuật.
Cố Sâm cầm khăn tắm quấn ngang hông, bước ra ngoài, An Ca nhịn không được nhìn thêm một cái.
Hắn không chỉ xúc động về vóc dáng đúng tiêu chuẩn của mình này một lần, mặc quần áo vào thì thấy ngực rộng và lưng cao, không mặc quần áo mới thấy rõ từng thớ cơ bắp rắn chắc, ẩn chứa sức mạnh.
Mà bây giờ trên người đàn ông kia còn có mấy giọt nước chưa lau khô, từng giọt trượt xuống làn da sáng bóng, hơi óng ánh lên.
Trên người còn toát lên mùi dầu gội và sữa tắm, càng thêm mê người.
Cố Sâm một tay chống lên cửa, mắt nhìn An Ca, nhẹ giọng hỏi, “Anh có thể ra ngoài chưa?”
An Ca tỉnh lại, “Hả? Được rồi, anh đi đi.”
“Thấy em còn muốn nhìn nữa, vậy anh đứng đây thêm một lát cho em nhìn nha?” Cố Sâm trêu chọc nói.
Hai má An Ca lập tức đỏ bừng, hắn vừa rồi vô thức ngắm nhìn cơ thể Cố Sâm, tầm mắt không nhịn được bị hấp dẫn.
Cố Sâm hơi khom người, “Biết em thích như vậy thì anh rất vinh hạnh.
Sau này muốn nhìn thì anh để em nhìn, em không cần xem mấy cuốn tạp chí kia nữa.”
… Tạp chí.
Là mấy cuốn tạp chí người mẫu trong phòng của nguyên chủ, còn bị Cố Sâm nhìn thấy.
An Ca tự cho hành động vô thức vừa rồi của mình là của cơ thể nguyên chủ, chứ không liên quan gì đến mình.
Hắn xoay mặt đi, vô cùng khí thế nói, “Anh không cần mặc như thế cho ai xem cả.
Rồi, tôi nhìn đủ rồi, anh ra ngoài đi.”
Cố Sâm lại nói, “Anh chỉ mặc như vậy cho em xem thôi.”
An Ca: …
Hắn đang định dỗi lại, thì nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện và tiếng bước chân.
Là An Thừa Lâm cùng trợ lý của ông quay lại.
An Ca quýnh lên, giống như không muốn ai biết chuyện hắn và Cố Sâm cùng ở trong phòng tắm, kéo tay Cố Sâm đang định ra ngoài, thấp giọng nói, “Chờ chút!”
Cố Sâm nhìn An Ca kéo cánh tay mình, môi hơi cong lên.
Hắn hơi cúi người, miệng ghé vào tai An Ca, nhỏ giọng nói, “Không muốn để người ta nhìn thấy anh không mặc quần áo?”
An Ca phản bác, “Không phải, anh giờ đi ra ngoài, sẽ làm người ta hiểu lầm tôi với anh.”
Phòng tắm và phòng khách chỉ cách một cánh cửa, còn không cách âm được, An Ca chỉ có thể ghé sát người Cố Sâm, nói nhỏ với hắn.
Thân thể đụng vào ngực đối phương, mùi cơ thể trong nháy mắt lan tràn xung quanh hắn, cảm giác bí bách bị tấn công hôm qua lại trở về.
An Ca nóng mặt hơn, muốn lùi ra sau.
Cố Sâm không để hắn lùi lại, giọng nói thả ra rất nhẹ như đang thở, nói vào tai An Ca, “Sẽ khiến người ta nghĩ anh và em… thế nào?”
“Anh…”
An Ca bị hắn hỏi mà muốn nổi cáu, nhưng không thể lớn tiếng với Cố Sâm.
Sớm biết vậy thì để Cố Sâm ra ngoài cho rồi, cũng đâu sợ bị ai hiểu lầm là bắt gian, chột dạ làm gì.
Hai tay đẩy ngực Cố Sâm, nghiêng đầu thấy mình trong gương.
Mình trông thật ngu.
Thế mà lại đỏ mặt rồi?!
Khó trách Cố Sâm lại cười kiểu được voi đòi tiên như vậy!
Chính mình thấy mình như vậy còn muốn trêu chọc nữa là.
An Ca tức giận, cũng không biết phản bác Cố Sâm như thế nào.
Hắn chợt nhấc đầu gối lên, cho Cố Sâm một công kích bất ngờ.
Hắn quên mất phải kiềm lực, cũng quên Cố Sâm đứng gần như vậy sẽ bị một kích này làm đau thế nào.
“A!”
Cố Sâm trong nháy mắt nhíu mày đau đớn, rên một tiếng cúi người.
An Ca hốt hoảng, “A! Xin lỗi, tôi không cố ý!”
Giọng nói không khống chế nên nói hơi lớn, làm An Thừa Lâm và trợ lý ở ngoài nghe thấy tiếng động.
“Tiểu Ca?” An Thừa Lâm lo lắng gọi một tiếng.
An Ca:!!
Cố Sâm vẫn đang khom người, tay che chỗ ở giữa hai chân nhíu mày.
“Tiểu Ca? Con ở bên trong hả?” An Thừa Lâm đứng trước cửa nói lớn.
An Ca vội vàng nói, “Ba, con ở trong, ba đừng vào…”
Chữ “vào” còn chưa nói hết thì đã thấy ông đẩy cửa rồi.
An Ca vội vàng kéo Cố Sâm ra sau mình, che trước mặt, “Ba, tụi con không sao!”
An Thừa Lâm: …
An Ca vì cuống cuồng mà mặt càng đỏ hơn, lại thấy hắn quá nhỏ không che nổi Cố Sâm, nói không có chuyện gì thì cũng làm ông nghĩ là có chuyện gì.
Người cha già ho một tiếng, cố tỏ ra trấn định, “À, là hai đứa hả.
Tiếp tục, tiếp tục, tụi ba ra ngoài.”
Tiếp tục chuyện gì?
Đâu có làm gì!
Sau khi cửa đóng lại, An Ca vội vàng xoay người hỏi Cố Sâm, “Sao rồi, anh không sao chứ?”
Cố Sâm thở ra một hơi, “Không sao.”
An Ca nhìn thấy trán Cố Sâm đổ mồ hôi lạnh, lo lắng hỏi, “Thật sự không sao? Không bị… hư rồi chứ?”
Cố Sâm ngẩng đầu nhìn, hỏi ngược lại, “Nếu không thì em tự xem đi?”