An Ca vì để tỉnh thuốc mà tắm nửa tiếng, tác dụng thuốc qua đi, thân thể mệt lả và lạnh lẽo, khiến hắn mất thăng bằng, tay chân không có sức.

Đang định đi ra thì lại nhận được điện thoại từ: Tề Minh Vũ.

Đây là anh họ của nguyên chủ.

Mà hắn ở trong phòng Triệu Mặc uống ly rượu có chứa thuốc, chính là do Tề Minh Vũ cho hắn.

Tề Minh Vũ là con của cậu nguyên chủ, cũng là một vị thiếu gia ăn chơi, không lo học hành.

Nhưng so với nguyên chủ có đầu óc hơn, khi bé sẽ giở chút mánh khóe đùa giỡn nguyên chủ, sau đó lớn lên đào hố gài bẫy nguyên chủ.

Ví dụ như: Dẫn nguyên chủ đi tham gia một buổi đấu giá, dùng vài ba lời kích thích để nguyên chủ bỏ số tiền lớn mua về một bức tranh không đáng giá.

Dẫn bạn và nguyên chủ đi đánh bài, mấy người kia cố tình làm nguyên chủ trong một đêm thua mấy triệu.

Dụ dỗ nguyên chủ mua xe bản giới hạn, mua du thuyền, mua máy bay riêng để cho hắn chơi, vân vân và vân vân.

Trong tiểu thuyết, hầu hết những hành động phá phách của nguyên chủ, đều do vị anh họ này giật dây.

Nhưng, nhà họ An và nhà họ Tề là họ hàng, thanh danh của An gia không tốt thì Tề gia cũng sẽ bị người ta chỉ chỏ.

Tề Minh Vũ tại sao phải hại hắn trong ngày cưới?

An Ca nhíu mày, bắt máy, thấp giọng hỏi, “Chuyện gì?”

Đối phương có vẻ không quen với kiểu trầm ổn này của An Ca, sau hai giây mới cười nói, “An Ca, đi đánh bài đi, chỉ chờ em thôi.”

An Ca hỏi, “Ở đâu?”

Tề Minh Vũ: “Phòng đánh bài trong tòa phía nam.”

An Ca cúp máy.

Trước khi đi An Ca gọi cho phục vụ, kêu một chai Brandy hệt như chai Tề Minh Vũ cho hắn, sau đó mới rời khỏi phòng.

Tòa phía nam là cơ sở giải trí của khách sạn này, tối nay được bạn bè thân thích tham dự hôn lễ của Cố gia bao trọn.

Sau bữa cơm tối chính là thời gian tiêu khiển, lầu trên lầu dưới là bạn bè hai bên đang náo nhiệt tạo mối quan hệ.

Dĩ nhiên, vật tụ theo bầy.

Tụ tập trong phòng trà chính là nhóm nắm quyền lực gia tộc, các trưởng bối và các vị trẻ tuổi tài cao quản lý tập đoàn của An gia và Cố gia.

Bọn họ tao nhã thưởng thức trà, cùng phân tích về thị trường và thế cục sau đó.

Cố Sâm cũng là một trong số họ.

Trong phòng karaoke, khu bowling và bàn bi-a là đám con nít mười mấy tuổi vẫn còn đang đi học.

Mà mấy người tìm An Ca thì không có khả năng vào phòng trà chỗ Cố Sâm, cũng không có mặt mũi đi chơi với đám con nít, chỉ có thể tụ lại một nhóm đánh bài, hút thuốc, uống rượu cho qua thời gian.

Bọn họ vừa thấy An Ca xuất hiện, lập tức trao đổi ánh mắt, mỗi người hỏi một câu:

“Trời ui, chú rể tới rồi ha.”

“Sao không thấy đi chung với tổng tài nhà họ Cố thế?”

“Cũng kết hôn rồi, Cố Sâm không dẫn anh tới phòng trà nói chuyện với trưởng bối à? Còn để anh một mình ở trong phòng.”

Trông như lời đùa giỡn vô hại, nhưng bên trong lại có ý là: Mày làm gì xứng đứng chung với đại thiếu gia nhà họ Cố kia.

Bùn nát không xây được tường thành, Cố Sâm chỉ thấy dẫn hắn theo sẽ mất thể hiện.

Dù sao nguyên nhân An Ca và Cố Sâm kết hôn, mọi người đều biết.

Cố Sâm là loại người gì?

Từ nhỏ đã là con nhà người ta kiểu mẫu, thiên tài chỉ số IQ cao, có nhiều người lớn còn không chín chắn bằng hắn, vẻ ngoài anh tuấn đẹp trai, khiến cho bọn họ còn chẳng có tư cách để ghen tị.

Bọn họ từ nhỏ đã bị Cố Sâm nghiền nát về mọi mặt, hình thành một nỗi sợ khắc sâu, nhìn hắn lớn lên từng bước tiến vào tập đoàn nhà họ Cố, lập mưu bày kế.

Cùng tuổi với Cố Sâm nhưng có tưởng tượng cũng không có được năng lực và thủ đoạn như hắn.

Hôm nay cũng thế, ngay cả đứng bên cạnh Cố Sâm cũng cảm thấy áp lực, hít thở không thông.

Người định trước sẽ đứng trên đỉnh kim tự tháp, làm sao có thể ngu xuẩn để ý tới An Ca, làm sao đồng ý kết hôn với một tiểu thiếu gia phá của này.

Cũng là vì lợi ích, khi Cố gia đạt được lợi ích của mình, đó cũng là lúc tiểu thiếu gia bị đuổi khỏi nhà.

An Ca nghe bọn họ nói bóng nói gió nhưng chẳng hề xúc động, mà cầm chai rượu Brandy trong tay chơi chơi, không đếm xỉa hỏi, “Chẳng phải nói đánh bài sao, luật thế nào?”

Tề Minh Vũ thấy lạ trong bụng, còn tưởng An Ca nghe mấy câu này sẽ xấu hổ, hôm nay sao bình tĩnh thế?

Chẳng lẽ bị Cố Sâm mỉa mai, sợ rồi?

Hồi chiều hắn còn thấy vị thiếu gia tùy tiện này ngoan ngoãn đi theo sau Cố Sâm.

Nghĩ tới đây, Tề Minh Vũ có chút thông cảm với An Ca, hắn cười nói, “Luật cũ, lấy mười ngàn làm vốn, chia bài xong có thể tăng gấp đôi.”

“Em cũng có luật của em.” An Ca nhìn Tề Minh Vũ, cầm chai rượu huơ huơ, “Chai rượu này là anh họ cho em.”

Hắn cố ý dừng lại, mở nắp rót rượu vào mấy cái ly, ngước mắt nhìn Tề Minh Vũ, “Tối nay chúng ta đánh bài, ai thua, phải uống một ly.”

“Được… được chứ.”

Tề Minh Vũ bị nhìn có chút chột dạ.

Cũng là An Ca, nhưng có chỗ nào đó không giống, trên mặt có mấy phần uể oải và lười biếng.

Nhưng ánh mắt rất trong và sáng, tựa như nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Làm, làm sao có thể?

Dù sao đánh bài An Ca nhất định sẽ thua, lần này chẳng những thắng nó mấy trăm ngàn, còn có thể nhìn nó uống rượu say, bị đùa giỡn vô cùng mất mặt.

Nghĩ tới đó, Tề Minh Vũ lại cười khoe khoang.

Xào bài, chia bài.

An Ca thoải mái ngồi dựa vào sô pha, hai tay chỉnh lại bài, tỉnh táo phân tích: Tề Minh Vũ nhìn thấy chai rượu này, nghe luật chơi của hắn cũng không hề hốt hoảng.

Điều này nói rõ, hắn không biết trong chai rượu có bỏ thuốc, hoặc là hắn đang giả vờ.

Không gấp, cứ để Tề Minh Vũ thua một ván đã.

An Ca vô cùng nhạy cảm với các con số, sau khi nhìn bài mình xong, lập tức suy nghĩ trong ba người còn lại, ai giữ con át chủ bài.

Một lá rồi lại một lá đánh ra, trong tay ba người kia còn những con gì, át chủ bài nào trong tay ai cũng đã rõ ràng.

Trên bàn vuông ba người giữ chặt bài mình, nhưng ở An Ca xem ra hắn có thể nhìn thấu tất cả.

Ba người kia cũng nhận ra, An Ca ngày xưa đánh bài, mấy vòng là có thể ép hắn đánh con lớn rồi, ba người trao đổi ánh mắt, mấy cái là có thể khiến An Ca thua sạch sẽ.

Thế mà, hôm nay lại vô cùng trầy trật.

Ba người cho dù trao đổi ánh mắt, cũng bị lối đánh không có quy luật của An Ca làm loạn hết lên.

Lát sau, An Ca thắng.

Tiểu thiếu gia lần đầu tiên thắng bọn họ, nhưng cũng không hề đắc ý, trông có vẻ mệt mỏi, lười biếng nhìn bọn họ, “Đánh tiếp đi, coi ai phải uống rượu.”

Ba người nhìn nhau, không có tâm trạng đánh cho hết ván, cuối cùng Tề Minh Vũ thua.

Đây cũng là tính toán trong lòng An Ca.

Trước khi đánh con bài, trông hắn bình tĩnh không có quy luật gì, nhưng thật ra là âm thầm ép Tề Minh Vũ đánh bài lớn ra.

Trong tay chỉ cầm bài nhỏ, căn bản không thể đánh thắng hai người kia.

Tề Minh Vũ cầm bài trong tay, nhìn hai người bên cạnh, ánh mắt mê man: Hắn… thua.

“Được, anh chịu phạt.”

Tề Minh Vũ cầm ly rượu, nốc cạn.

Trong đầu nghĩ, An Ca ván này hên, lấy được bài đẹp, ván kế tiếp nhất định phải làm nó thua.

An Ca xào bài, dư quang để ý Tề Minh Vũ, nhìn hắn một hơi uống cạn, ly rượu đầy đã trống trơn.

Tề Minh Vũ uống, nói lên hắn không biết trong rượu có thuốc.

Bỏ thuốc vào rượu hại mình là người khác.

Là ai?

An Ca xào bài xong, đẩy ra giữa bàn, hỏi Tề Minh Vũ, “Anh họ, tiền đâu?”

Hả?

Tề Minh Vũ sửng sốt một chút, “Tiền gì?”

“Mười ngàn làm vốn, mới vừa rồi anh còn kêu gấp đôi.” An Ca hơi cúi đầu cười khẽ, “Anh họ, chẳng lẽ anh định quỵt nợ à?”

Trước đây đều là Tề Minh Vũ đào hố nguyên chủ, hiển nhiên không quen chuyện đưa tiền cho An Ca.

Chỉ là thua thì không được nổi nóng, không được quỵt nợ là quy tắc của bọn họ.

Đặc biệt là với cái hố An Ca.

Cho nên khi đến phiên mình thua, chỉ có thể nghiến răng chuyển tiền cho An Ca.

Tề Minh Vũ dưới ánh mắt xin lỗi của An Ca và hai người kia, cắn răng chuyển cho An Ca mười ngàn.

Tề gia cũng không giống An gia, cho hắn tiền tiêu xài phung phí, trong nhà Tề Minh Vũ còn có anh chị quản lý tiền bạc của hắn, cho nên hắn cũng không có nhiều tiền.

Vô căn cứ mất mười ngàn, trong lòng nói không đau là không thể.

Nhìn An Ca đối diện dửng dưng cầm điện thoại nhận tiền, trong lòng đột nhiên nổi giận.

Ván kế tiếp.

Nhất định phải làm An Ca thua!

Để nó trả lại gấp đôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play