Cảm xúc mềm mềm dừng ở trên trán, An Ca căng thẳng quên mất phản ứng, trong lúc bất chợt ngừng hô hấp.
Khoảng mười mấy giây sau hắn mới há miệng thở.
An Ca đưa tay sờ lên trán, kinh ngạc, “Anh, anh, anh có ý gì?”
“Xin lỗi, anh không nhịn được.” Cố Sâm đứng xa An Ca ra một chút, cẩn thận hỏi, “Em giận?”
Không nhịn được?
An Ca đỏ mặt, hắn đang vui mừng là Cố Sâm không hôn vào môi, nếu không hắn càng không biết làm sao để đối diện với tình huống này.
“Không… không giận.” An Ca nhìn sang một bên.
Hắn dần dần tỉnh lại từ cơn trống rỗng, giờ này đối mặt với Cố Sâm có chút quái dị.
Trong phòng trở về sự yên tĩnh, khiến cho cảm giác quái dị này càng tăng lên, khiến hắn rất xấu hổ.
Hắn muốn xóa đi cảm giác này, suy nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng, “À ờ, chuyện này có qua thì cũng có lại, nếu không cũng để tôi giúp anh một lần?”
Nhưng hắn rất mau chóng nghĩ, Cố Sâm sẽ từ chối mình.
Dù sao với tính cách không thích tiếp xúc với ai như Cố Sâm, làm sao có thể để người khác đụng vào mình được.
Ai ngờ Cố Sâm lại nói, “Được.”
An Ca:?!
Lại đồng ý?!
Hơn nữa trong mắt Cố Sâm còn mang ý vui mừng, đây là ý gì?! Thật sự hy vọng mình giúp?!
An Ca hỏi để không khí đỡ lúng túng, nhưng ai ngờ còn đổ thêm dầu vào lửa.
Có điều muốn làm thì cũng hơi khó khăn, Cố Sâm cao hơn hắn cả một cái đầu, ôm từ sau lưng? Hình như có vẻ phải mất nhiều sức.
An Ca nhìn về phía chiếc giường, đề nghị, “Hay là anh nằm xuống?”
Hắn sợ Cố Sâm hiểu lầm, còn cố tình xua tay, nhấn mạnh, “Chỉ giúp anh thôi, không làm gì khác.”
“Nghe em.” Nói xong Cố Sâm vẫn đứng im, trong mắt mang ý cười nhìn An Ca.
An Ca không có cách, cứng rắn nắm ống tay áo Cố Sâm kéo hắn tới giường, người đàn ông cao lớn dễ dàng bị ấn xuống giường.
“Phải… bắt đầu sao?” An Ca đỏ mặt, gãi gãi đầu hỏi một câu.
Thấy Cố Sâm gật đầu mới đi tới ngồi xuống, bàn tay cứng ngắc đụng vào dây nịt của Cố Sâm.
Trong nháy mắt An Ca cảm thấy như mình đang làm một cuộc đổi chác bất chính nào đó, đây là lần đầu tiên ra sân, bởi vì nghiệp vụ không quen, hai tay nhấn nhấn chốt kim loại của dây nịt nhưng mãi vẫn không mở được.
Sao mà khó mở vậy?
Mới vừa rồi Cố Sâm làm sao tháo của mình thế?
An Ca rất cố gắng cởi ra, “Nếu không thì anh tự cởi đi?”
Cố Sâm trông như bị sự căng thẳng và quẫn bách của An Ca chọc cười, hắn vươn tay xoa đầu An Ca trấn an.
Sau đó vòng tay kéo hông An Ca, hơi dùng sức một chút, An Ca vẫn ngồi bên mép giường chưa kịp kêu lên đã ngã sụp vào lòng Cố Sâm.
“Chờ đã, anh, anh làm gì vậy?”
An Ca gối đầu lên khuỷu tay Cố Sâm, tay đẩy ngực hắn, giọng nói hốt hoảng.
Cảm giác khi nằm xuống và ngồi bên mép giường rất khác nhau, tiếp xúc thân mật làm hắn nhận ra người Cố Sâm rất nóng, hơi thở phả ra cũng nóng hổi.
Thì ra Cố Sâm trông ung dung không vội vã, trầm ổn, nhưng cơ thể đã sớm có phản ứng như mình rồi.
Chỉ có thể nói Cố Sâm kiên nhẫn hơn mình nhiều, có điều bây giờ hắn không cách nào nhìn Cố Sâm, phát giác đối phương đã bên bờ bùng nổ.
Đột nhiên An Ca thấy sợ.
Chuyện này tuy không có kinh nghiệm nhưng hắn có biết, nếu không có chút chuẩn bị, Cố Sâm rất có thể đi theo hướng mất lý trí.
Thể trạng của cả hai thì khác nhau, không thể nào chạy trốn được.
“Cố Sâm.” An Ca kinh hoảng kêu lên, “Anh đừng vậy, tôi nói sẽ giúp anh rồi.”
“Đừng núp.” Cố Sâm siết An Ca, giọng nói kiềm chế, “Em quên là sáng nào em cũng ngủ với tư thế này à?”
Bây giờ không giống!
Cố Sâm ôm An Ca giống như ôm gối ôm, cằm gác lên đầu An Ca, giọng nói trầm trầm, “Đừng sợ, anh không làm gì cả… Đừng sợ.”
Mặc dù ham muốn kéo đến như gió bão, Cố Sâm vẫn kiềm chế, hành động vẫn dịu dàng.
An Ca vùi vào lòng Cố Sâm, không khí xung quanh hắn bị khí tức ấm nóng của Cố Sâm bao lấy, tầm mắt cũng bị chắn mất, trừng mắt nhìn chằm chằm cũng chỉ thấy bờ ngực cường tráng thở phập phồng của Cố Sâm mà thôi.
Không nhìn thấy vẻ mặt của Cố Sâm, thân thể lại có thể cảm nhận được rõ ràng đối phương đang trải qua chuyện gì.
Cách lớp áo sơmi vẫn cảm nhận được độ nóng của cơ thể, bắp thịt vì nhẫn nhịn mà căng cứng, giống như một cây thiết bản bị đốt nóng, sức mạnh ẩn bên trong tựa như có thể tuôn ra nuốt chửng mọi thứ.
Trong lòng An Ca rất sợ, hắn cảm thấy người đàn ông này có thể bị mất lý trí, phát điên bất cứ lúc nào, mà cách giải quyết cũng chỉ có thể giống như Cố Sâm làm cho hắn khi nãy, lúc đó hắn mới thoát khỏi nguy hiểm.
“Cố Sâm.” An Ca thử thăm dò, “Bây, bây giờ tôi giúp anh.”.
Truyện Đoản VănTrả lời hắn là một tiếng hít thở khắc chế.
An Ca thò tay vào trong chăn, không nhìn thấy ngược lại cũng không còn lúng túng như ban nãy, ngón tay cũng không vụng về nữa.
Hắn kéo khóa quần Cố Sâm xuống, tay mau chóng chạm vào da bụng của Cố Sâm.
Nếu không phải hắn chính mắt nhìn thấy người này đang nằm ở đây, thì hắn còn cho đây là cái bàn ủi đang mở nữa.
An Ca biết Cố Sâm có cơ bụng tám múi, nhưng không nghĩ lại rõ như vậy, rốt cuộc là làm sao tập được?
An Ca trong lòng cảm thấy bất an, hắn không chắc mình có thể thuận lợi giúp Cố Sâm như đối phương làm cho mình hay không, lỡ như làm không xong chọc người đàn ông này mất trí, hắn có hay không sẽ bị… An Ca kinh hãi suy nghĩ, lơ đãng chạm tới phần dưới của Cố Sâm.
An Ca:!!!
Quá đáng sợ!
Chỉ có thể nói là thiết lập của nam chính.
An Ca càng thêm kinh hãi trong lòng, cơ thể rụt về sau, kết quả tay vừa làm một hành động, ước chừng dây nịt bị đập xuống, hắn lập tức nghe Cố Sâm kêu một tiếng đau đớn trên đỉnh đầu mình.
An Ca vội vàng xin lỗi, “A! Xin lỗi, tôi, tôi…”
Hắn vội vàng lật tay lên, nhưng lực quá mạnh xém nữa bẻ gãy của Cố Sâm.
Vì thế, hắn lại nghe một tiếng kêu đau đớn từ đối phương.
Tiêu rồi tiêu rồi!
Cố Sâm sắp phát điên!
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý!” An Ca sợ hãi, muốn chạy trốn, “Tôi, tôi không có kinh nghiệm… Anh đừng giận.”
Cố Sâm thở một hơi chậm rãi, hắn cầm tay An Ca hướng dẫn, giọng nói đành chịu, “Em đừng sờ lung tung, làm như vầy…”
Hắn giữ chặt An Ca muốn trốn, ôm vào lòng, trong giọng nói mang chút năn nỉ, “Chỉ như vậy… An Ca, làm thế này thôi.”
Tựa như An Ca là thuốc giải của hắn, chỉ cần có thể ôm An Ca, sự khó chịu trong hô hấp có thể biến mất.
Cố Sâm không có bất kì động tác dư thừa nào, ôm trong lòng vững chắc mà ấm áp, kiềm chế lại nhẫn nhịn.
Tuy bắp thịt căng cứng đến run run, lực đè trên người vẫn rất dịu dàng.
An Ca đã trải qua cảm giác khó chịu mà Cố Sâm đang chịu đựng, cũng biết Cố Sâm phải cố gắng kiềm chế không để núi lửa bùng nổ như thế nào.
Mình là thuốc giải của hắn, hắn xin ôm mình, nhưng vẫn rất cẩn thận, thậm chí sợ mình bài xích hắn, không để chỗ nào đó chạm vào chân mình.
Giống như một thân sĩ, đây là vì, Cố Sâm thích mình.
Cho nên lúc này muốn mình ở bên cạnh, nhưng sẽ không làm chuyện gì tổn thương mình.
An Ca bình tĩnh lại, Cố Sâm chưa từng mất lý trí, là mình không tin tưởng hắn mà thôi.
“Cố Sâm, để tôi thử lại.” An Ca nhẹ giọng nói, sau khi bình tĩnh, tay chân cũng không còn luống cuống nữa.
Cố Sâm hôn lên tóc An Ca, hai tay chạm vào lưng An Ca, hơi thở cũng không kiềm chế nổi, lúc gấp lúc chậm.
Giống như bị mình nắm trong tay, nghe được tiếng hít thở này cũng xem là một loại hưởng thụ.
An Ca đột nhiên nghĩ, khó trách Cố Sâm cuối cùng không nhịn được hôn trán mình, bây giờ mình cũng đột nhiên muốn hôn Cố Sâm.
Tất cả đều rất thuận lợi, chỉ có sau khi kết thúc, hắn lại bị cảm xúc của Cố Sâm lây sang.
“An Ca.” Giọng nói của Cố Sâm vang lên bên tai, khiến hắn như bị điện giật chạy toàn thân.
“Hử…” An Ca hừ nhẹ một tiếng, hắn không nghĩ trước khi đến cao trào, cả người Cố Sâm lại căng cứng, giống như núi lửa chực chờ phun ra năng lượng vô tận như vậy.
Còn hắn thì ngược lại, cả người rúc vào trong chăn, ngón chân co rúm lại.
Sau đó Cố Sâm hơi ngồi dậy, dễ như trở bàn tay xoay người An Ca lại, hắn đưa lưng về phía Cố Sâm, Cố Sâm bọc lấy hắn, còn chặt hơn lúc ở trên ghế nữa.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong mơ hắn thấy du thuyền đang chạy, phiêu du trên biển.
Mà hắn thì như ở trên mây, Cố Sâm là điểm tựa duy nhất.
Hai người không nói gì, thần giao cách cảm không cần kiềm chế nữa.
Trong căn phòng yên tĩnh xen lẫn hơi thở nặng nề và mùi vị của cả hai, cả thế giới như chỉ còn lại hai người vậy.
Khi hắn mở mắt ra, hắn thấy Cố Sâm, Cố Sâm cũng đang nhìn hắn, trong sâu thẳm ánh mắt là tràn trề thâm tình.
Lúc hắn tỉnh lại, xung quanh mờ tối, không khí yên tĩnh.
Ước chừng đã rời khỏi bờ rất xa, ngay cả tiếng sóng đánh vào bờ cũng không có.
An Ca chỉ có một cảm giác: Đói.
Quá đói.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng đói như vậy, nhắm mắt mở mắt cũng chỉ nghĩ tới đồ ăn.
An Ca muốn ngồi dậy, tay bắt trúng cái gì đó.
Hả?
An Ca bóp một cái.
Sao lúc ngủ mình vẫn giữ chỗ đó của Cố Sâm vậy?!
Trong bóng tối, một tiếng cười trầm thấp vang lên bên cạnh, “An Ca, lại muốn nữa?”
Sau đó bờ ngực ấm áp của Cố Sâm liền ép tới.
Trí nhớ trước khi ngủ kéo hắn về một chút, càng về sau hắn càng buông thả, không hề kiềm chế gì luôn, hình như hắn còn kéo tay Cố Sâm, nói, “Tôi còn muốn.”
Cố Sâm không nói lời nào, kiên nhẫn êm ái cứ buông thả hắn, để hắn mất lý trí, tay hắn không có chỗ để, lại đi nắm của Cố Sâm.
“Không, không phải.” An Ca không có mặt mũi nhìn Cố Sâm, nghiêng người qua một bên, chuyển đề tài hỏi, “Anh không đói bụng sao? Chúng ta ngủ bao lâu rồi?”
Cố Sâm nhìn đồng hồ, “Rạng sáng rồi, chắc ngủ khoảng sáu tiếng.”
Hắn vươn tay vuốt tóc An Ca, khẽ xoa nói, “Em muốn ăn gì? Anh xuống phòng ăn lấy cho em.”
An Ca hỏi, “Phòng ăn còn mở sao, tôi với anh xuống ăn.”
Cố Sâm ừ một tiếng, “Còn phải đi tắm, đổi drap giường mới, còn thông gió cả phòng nữa.”
Đúng là vậy…
Hắn cảm nhận được sự dính dính trên quần áo, cũng không nằm được nữa.
Xoay người bò dậy, kết quả chân vừa đạp xuống đất thì cơ thể xụi lơ không đứng nổi, lảo đảo ngã xuống.
Cố Sâm nhanh tay ôm lấy eo An Ca trước khi hắn ngã xuống.
An Ca: …
Hắn không thể thừa nhận mình vì mấy lần xuất mà tới đứng không nổi.
Tại sao Cố Sâm cũng thế mà người ta còn nhảy được xuống giường chụp lấy mình vậy?!
An Ca tìm cớ, “Tôi, tôi đói thôi.
Cơm trưa tôi còn chưa ăn.”
“Rồi, em ngồi trong phòng chờ đi, anh xuống lấy đồ ăn cho em.” Cố Sâm nói xong, hơi khom người ôm An Ca lên.
An Ca thấy mình đột nhiên bay lên trời, hắn lật đật tìm chỗ bám, ôm cổ Cố Sâm.
Hắn trơ mắt nhìn Cố Sâm bế mình như bế đứa con nít, dễ dàng thả xuống giường.
Cùng là giúp đỡ lẫn nhau, nhưng tại sao sau khi kết thúc lại khác quá vậy.