“An Ca?”

Cố Sâm gọi một tiếng thật nhẹ.

Hắn chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của An Ca, đuôi mắt rũ xuống, mơ hồ có thể thấy ánh mắt ảm đạm, không có vẻ sáng bóng ngày trước.

Giống như là đang chán nản, hoặc có chút tức giận.

Cố Sâm lần đầu tiên có cảm giác luống cuống như vậy.

Hắn thích nhìn thấy nụ cười đẹp trai sáng sủa của An Ca, hơn nữa khi nhìn An Ca cười bản thân cũng vui vẻ theo, giống như tất cả đều không quan trọng, chỉ cần đối phương vui là được.

“An Ca?” Hắn lại gọi một tiếng, cẩn thận nhỏ giọng giải thích, “Anh không phải cố ý không nói cho em nghe.

Là lo… sau khi em biết sẽ sợ, cũng sợ Từ Khải nhìn ra manh mối.

Định kết thúc rồi mới nói cho em nghe.

Em… đừng giận.”

Cố Sâm muốn kéo tay An Ca, dỗ dành hắn, nhưng tay đưa tới một nữa thì khựng lại, không biết An Ca có bài xích mình hay không.

“Sau này lại có chuyện này thì anh sẽ không giấu em nữa, được không?” Cố Sâm nói, có một chút hoảng hốt và một chút không tự tin.

Đây đại khái là lần đầu tiên An Ca tới thế giới này, nghe được một người lạnh lùng như Cố Sâm lại nói nhẹ nhàng, mềm mại như thế với hắn, giống như là năn nỉ.

An Ca ngẩng đầu nhìn Cố Sâm.

Vẻ mặt người kia có lo lắng, bất an, thậm chí là áy náy.

Chính là nét mặt chỉ bộc lộ với người mà bản thân quan tâm nhất mà thôi.

Người đàn ông mạnh mẽ này cũng giống như bao người đàn ông khác, bỏ đi vẻ ngoài lạnh lùng, tấm lòng đều dành hết cho mình, chỉ mong mình vui vẻ.

Chỗ sâu nhất trong tim chưa từng có ai chạm đến, đột nhiên bị Cố Sâm kích thích làm nó hơi run lên, sau đó như tầng tầng con sóng, hòa vào máu chảy toàn thân.

“Không có.” Vành mắt An Ca đột nhiên nóng lên, hắn nhìn đi chỗ khác, nhìn cái thảm dưới chân, nói một câu, “Tôi không phải tức giận.

Chẳng qua tôi cảm thấy tôi không có khả năng bảo vệ mình ở thế giới này.”

Hắn giải quyết được Trình Quý Hạo, khiến Duẫn Nam trở thành người đầu tư của An thị, hợp tác với Lục Phong, còn làm bạn với Triệu Mặc.

Những thành phần nguy hiểm trong tiểu thuyết, trước mắt đã tạo được mối quan hệ tốt đẹp với hắn.

Vốn tưởng rằng bản thân sẽ có thể yên bình sinh sống trong thế giới này, lại không nghĩ sau lưng có một Từ Khải, con sói đầu đàn hung tàn vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn.

Lần này nếu không có Cố Sâm…

An Ca không muốn nghĩ tiếp nữa.

“Đừng sợ.” Cố Sâm nghe An Ca nói không có giận mình, cơ thể lập tức thả lỏng.

Bàn tay đặt lên hai bàn tay để trên đùi của An Ca.

Mu bàn tay lành lạnh, có chút cứng ngắc vì căng thẳng.

Thì ra An Ca đang bất an.

“Anh đã nói là sẽ bảo vệ em.” Cố Sâm nắm chặt đôi bàn tay của An Ca, kéo vào lòng mình sưởi ấm, trầm ổn nói, “Chỉ cần có anh ở đây, sẽ không có bất kì ai tổn thương tới em.

Từ Khải làm quá nhiều việc ác, kẻ muốn báo thù có vô số.

Hôm nay nếu không phải là Triệu Mặc, cũng sẽ là người khác, anh cũng sẽ mượn tay người xử lý hắn.

Hắn căn bản sẽ không chạm được vào em, ngay cả cơ hội đến gần em cũng không có nữa là.”

An Ca “Ừ” một tiếng.

Vẫn là kiểu trầm lắng, không muốn nói chuyện.

“An Ca?”

Cố Sâm muốn dỗ hắn, muốn biết hắn suy nghĩ gì trong lòng.

Cố Sâm cúi đầu tìm ánh mắt của An Ca, nhỏ giọng năn nỉ, “An Ca, để anh nhìn em một chút đi được không?”

An Ca lại nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, nói, “Để tôi tự bình tâm lại một lát.”

Hốc mắt của hắn ươn ướt, không muốn để Cố Sâm nhìn thấy.

Hắn vẫn luôn là người mạnh mẽ, từ nhỏ sau khi mất đi ba mẹ, hắn đã biết chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào mình.

Trước khi đến thế giới này, hắn chưa từng dựa dẫm vào ai, không cần bất kì ai bảo vệ, cũng chẳng nghĩ tới muốn ai bảo vệ mình.

Lâu ngày, hắn không thể hiện một mặt yếu ớt của mình ra ngoài, cũng không muốn cho ai thấy hắn vì một tâm trạng phức tạp mà rơi lệ.

Ngoài cửa sổ vẫn là đường hầm tối om, ngoại trừ đèn xe ra thì chẳng có chỗ nào được chiếu sáng, ngay cả trước mặt cũng không thấy cửa ra.

Trong đường hầm tĩnh lặng thế này, vốn là một nơi sẽ khiến người ta cảm thấy bất an.

Mà bây giờ, An Ca đã dần dần bình tâm lại.



Xe chạy tới một đường giao nhau thì dừng lại, mượn ánh đèn xe có thể thấy xung quanh để công cụ thi công, còn có thể mơ hồ nhìn thấy trong đường bên kia, có bóng người đi qua đi lại.

An Ca không rảnh để suy nghĩ nơi này là ở đâu, hắn thông qua đèn xe nhìn thấy phía trước có ba người.

Ngồi chồm hổm chính là Đới Chí Hào.

“Chí Hào! Cậu ấy không sao chứ?!” An Ca gọi một tiếng, định mở cửa bước xuống xe.

Cố Sâm kéo hắn lại, “Nó chắc hẳn không sao, hai người kia sẽ đưa Chí Hào qua đây.

Trong đường hầm rất lạnh, chúng ta ngồi trong xe chờ đi.”

“Vậy chúng ta… đi đâu?” An Ca hỏi.

Cố Sâm nói, “Nhận được Chí Hào xong thì lập tức về thuyền.”

Triệu Mặc đâu? Từ Khải nữa?

An Ca nhìn hai người đàn ông mặc vest đỡ Đới Chí Hào, trong lòng đã rõ đường hầm bên đó là đang xảy ra chuyện gì.

Hắn không hỏi tới nữa.

Khi tài xế mở cửa ra, gió lạnh ở bên ngoài lập tức lùa vào, An Ca nhịn không được rùng mình một cái.

Đới Chí Hào mặt mũi trắng bệch, cả người run rẩy.

Hắn trợn to mắt nhìn Cố Sâm và An Ca ngồi ghế sau, môi run run, hồi lâu mới phát ra thành tiếng, “… Anh họ.”

Giọng nói cũng run rẩy, giống như bị đông cứng, cũng giống như gặp chuyện sợ mất hồn.

Cố Sâm nhíu mày nhìn Đới Chí Hào, “Ngồi yên! Đừng làm anh mất mặt.”

Hai người đàn ông ở ngoài cũng gật đầu với Cố Sâm, “Cố tổng, Đới thiếu gia giao cho ngài.

Ngài đi cẩn thận, các anh em gặp lại sau!”

Cố Sâm gật đầu.

Cửa xe đóng lại, người trong cốp cũng nhảy ra, tài xế tiếp tục lái, quay đầu xe trở về bến tàu.

Chuyện này cứ trôi qua như thế.

An Ca ngoại trừ ngồi trong xe nghe Cố Sâm nói ra, hắn chẳng tận mắt nhìn thấy một cảnh bạo lực nào.

Đới Chí Hào thì không giống vậy.

Sau khi bọn họ trở về phòng, xung quanh chỉ còn lại ba người bọn họ, Đới Chí Hào hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống thảm.

Trong đôi mắt là sự hoảng sợ dày đặc, run run nói, “Anh họ, em thấy, thấy Mặc Mặc, anh ấy…”

“Im miệng!”

Cố Sâm quát một tiếng cắt ngang, sau đó xoay đầu nhìn An Ca, nhẹ nhàng cầm tay hắn, thương lượng, “An Ca, em về phòng nghỉ ngơi trước đi, để anh nói chuyện riêng với Chí Hào một lát, được không? Anh sợ nó ra ngoài sẽ nói bậy bạ, có một vài chuyện nó phải học cách hiểu.”

An Ca gật đầu.

Đới Chí Hào đã trải qua chuyện gì dưới đường hầm, hắn không muốn nghĩ tới, cũng không muốn biết, thậm chí hắn còn không muốn màng tới chuyện này nữa.

Trở về phòng ngủ, hắn mở laptop lên, vào trang web sàn giao dịch nước ngoài.

Nhìn mấy con số nhún nhảy trên màn hình màu đen, những đường cong phức tạp mà quen thuộc, An Ca rất nhanh đẩy mọi thứ ra khỏi đầu, đắm chìm vào lĩnh vực mình thích nhất, am hiểu nhất.

Thời gian trôi qua, chờ đến khi An Ca thấy đói bụng thì trời cũng đã xế chiều.

Ánh nắng bên ngoài rọi vào phòng thành một mảng đỏ cam, nhìn qua cửa sổ có thể thấy mặt trời đang dần lặn xuống, mặt biển xanh nhạt được tô thêm một màu đỏ rực.

Những con hải âu trắng nhàn nhã bay qua hải vực nhuộm màu kia.

Cố Sâm đang ngồi trên sô pha đặt cạnh cửa sổ xem tạp chí tiếng Anh.

Nắng chiều rọi vào hắn làm áo sơmi nhuộm một màu cam nhu hòa như trái quất, ngay cả trên mái tóc gọn gàng cũng lóe lóe ánh sáng.

Ngoài cửa sổ là phong cảnh an yên, ở trong này là cảnh yên bình.

Tựa như một khung cảnh cuộc sống bình thường, bình thản mà ấm áp.

Cố Sâm để ý An Ca, gấp quyển tạp chí lại, hỏi, “Em xong việc rồi? Có đói bụng không?”

An Ca bóp bóp cái vai ê ẩm, “Có hơi đói.

Chúng ta hình như chưa ăn cơm trưa đúng không?”

“Đúng vậy.” Cố Sâm có chút bất đắc dĩ, cười khẽ, “Em đã ngồi hơn bốn tiếng rồi.

Thuyền sắp đi rồi, chúng ta lên đảo ăn chắc không kịp.

Nếu không thì xuống lầu hai, bảo đầu bếp nấu cho em chút gì đó?”

An Ca khép máy lại, “Ok, chỉ cần no bụng là được.

Ủa? Anh chẳng lẽ ngồi suốt ở đây chờ tôi không ăn cơm trưa?! Sao anh không gọi tôi?”

“Vì anh không biết lúc em đang làm việc mà bị quấy rầy thì có nổi giận hay không.” Cố Sâm nói.

An Ca lắc đầu, “Sẽ không, anh cho là ai cũng hở chút là nổi giận như anh sao.”

Cố Sâm ngẩn ra, “Anh, anh rất hay nổi giận hả?”

“Không phải sao?” An Ca hỏi ngược lại, “Lúc trước tôi về trễ có tí anh đã mắng, còn ra quy tắc về trễ thì phải báo cáo nữa.”

Cố Sâm giật mình trong lòng, “Lần đó là…”

Là hắn biết An Ca và Lục Phong đi uống cà phê với nhau, tự nhiên lại có một nỗi tức giận không tên trào lên.

Bây giờ nghĩ lại, hắn vào lúc đó đã bắt đầu để ý An Ca rồi.

Bản thân chẳng biết đó gọi là thích, vô lý nổi giận còn đặt ra quy tắc, cũng khó trách An Ca lại muốn ly dị với hắn, tất cả đều là tại hắn cả.

“Sau này sẽ không.” Hắn nói rất nhỏ, sau đó đứng dậy giúp An Ca mở cửa, né người nhường đường, để An Ca đi trước.

Ở ngoài, Đới Chí Hào nằm trên sô pha, đôi mắt đỏ au giống như vừa mới khóc, thấy hai người đi ra lập tức ngồi dậy, hỏi, “Anh họ, hai anh định ra ngoài sao?”

An Ca vì chìm trong công việc nên đã quên mất chuyện hồi sáng.

Bây giờ nhìn thấy Đới Chí Hào, lập tức nhớ lại toàn bộ.

Hắn cố gắng làm giọng mình ung dung nhất có thể, nói, “Đúng vậy, tụi anh đi ăn cơm, em có muốn đi chung không?”

Đới Chí Hào không dám ở một mình, lập tức đuổi theo, “Em cũng đi.”



Vẫn chưa tới giờ cơm tối, trong phòng ăn có khá ít người.

An Ca bọn họ chọn vị trí gần cửa sổ, gọi mấy món ăn, trong lúc chờ thì ăn điểm tâm.

Ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy du khách lục tục trở về thuyền, dân đảo cầm giỏ trúc bận rộn chào hàng, rao bán các loại đặc sản của đảo.

Bỗng nhiên, vẻ mặt Đới Chí Hào cứng đờ, rõ ràng là đang căng thẳng.

An Ca ngồi ở đối diện nhìn thấy rất rõ, lấy làm lạ hỏi, “Chí Hào, làm sao vậy?”

Đới Chí Hào thu hồi tầm mắt, cầm ly nước lên uống, “Dạ không có gì, không có gì.”

Cố Sâm nhìn ra ngoài, giải thích với An Ca, “Triệu Mặc quay lại.”

Trên bến tàu.

Triệu Mặc thấy ba người đang ngồi ăn trong phòng ăn, liền đứng vẫy tay về phía bọn họ.

Đó là Triệu Mặc, một minh tinh đẹp trai cao lớn, có vóc người rất đẹp.

Khi cười lên trông rạng rỡ như ánh mặt trời, giống như chưa có gì xảy ra cả.

Người này, rốt cuộc làm sao có thể kiểm soát tốt hai gương mặt như thế nhỉ?

An Ca nhịn không được nhìn chăm chú theo người đàn ông này.

An Ca lại thấy, khi Triệu Mặc vẫy tay với bọn họ, có một cô gái cầm giỏ trúc gọi hắn.

Cô gái có vẻ đang giới thiệu về mấy trái dừa trong giỏ trúc, mà Triệu Mặc thì ban đầu từ chối muốn đi, nhưng bị cô níu tay áo lại năn nỉ.

Triệu Mặc không thể làm gì khác hơn là lấy bốn trái dừa, sau đó đứng trước mặt cô pose dáng đẹp trai.

Kế tiếp ôm bốn trái dừa đi, giống như đem nhan sắc biến thành tiền.

Cô gái ban đầu bị Triệu Mặc chọc cười làm rơi nón, thấy hắn định ôm dừa bỏ chạy, liền cuống cuồng đuổi theo không buông tay.

Triệu Mặc lúc này mới “bị ép” lấy bóp ra trả tiền cho cô, không biết hắn nói gì, cô gái bị hắn chọc giận giậm chân bỏ đi.

Triệu Mặc càng cười tươi hơn, sau đó hắn lại xoay về phía An Ca bọn họ giơ bốn trái dừa lên, vẻ mặt như khoe khoang chiến lợi phẩm: Tôi mời mọi người uống nước dừa!

An Ca nhìn cảnh này, đột nhiên quên mất chuyện hồi sáng, không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ bật cười, còn vẫy tay chào Triệu Mặc.

Cố Sâm ngồi bên cạnh xụ xuống.

Hắn dùng cả buổi chiều dè dặt cũng không dỗ được An Ca cười, thế mà tên khốn Triệu Mặc kia lại làm được.

Hắn cầm một miếng bánh đậu đỏ trong dĩa lên, đưa đến mép An Ca, nhẹ giọng nói, “An Ca, nè.”

“Hả? Oh.” An Ca theo bản năng há miệng cắn một miếng.

Không cẩn thận đụng trúng ngón tay của Cố Sâm, môi mềm lướt nhẹ một cái.

Cố Sâm nín thở, người cũng cứng đờ, ánh mắt đặt lên đôi môi của An Ca, hồi lâu sau mới ổn định được hô hấp.

Hắn vươn tay sang chỗ An Ca, kéo màn che cửa sổ lại, che đi gương mặt tươi cười của Triệu Mặc đứng bên ngoài, nói, “Đừng nhìn hắn nữa.”

Sau đó lại lấy một miếng bánh đưa tới miệng An Ca, trong mắt cất giấu mũi dao sắc nhọn, “Còn ăn nữa không?”

An Ca im lặng, “… Để tôi tự ăn đi.”

Cố Sâm “Ừ” một tiếng.

Lát sau, Triệu Mặc không biết mình đã chọc ai đó nổi cơn ghen, hớn hở cầm bốn trái dừa về, còn đi thẳng tới bàn bọn họ, vui vẻ khoan khoái hỏi, “Đới thiếu gia, có thể cho tôi ngồi cạnh được không?”

Đới Chí Hào vốn dĩ không dám nhìn Triệu Mặc, hai tay siết ly hơi rụt người nhích vào trong, cho Triệu Mặc nhiều chỗ hơn.

Triệu Mặc không chút khách sáo ngồi xuống, đẩy ba trái dừa cho bọn họ, “Cố tổng, An thiếu gia, mời hai người uống đặc sản dừa tươi của đảo.”

An Ca rất tự nhiên nhận lấy, “Cám ơn.”

Để tiện cho khách uống nước dừa, người bán đã gọt sẵn vỏ dừa phía trên, treo một cái ống hút bằng gỗ.

An Ca quen việc tìm chỗ mềm nhất trên trái dừa, cắm ống hút vào.

Đang định uống thì thấy Cố Sâm dùng ánh mắt lạnh tanh, mặt căng cứng nhìn Triệu Mặc.

Ánh mắt thể hiện sự bài xích, giống như gặp kẻ thù ngàn kiếp.

An Ca không biết làm sao, hắn kéo trái dừa trước mặt Cố Sâm về phía mình, “Anh uống không? Tôi cũng giúp anh mở.”

Cố Sâm thu hồi tầm mắt, nhìn sang An Ca, “Được.”

Triệu Mặc tự cắm ống hút vào trái dừa của mình, cười sâu xa nói, “Cố tổng, cũng là người ở trên thuyền, phải đối xử với nhau tốt một chút nha.”

Cố Sâm cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Triệu Mặc mau chóng tăng lên sự ác liệt.

An Ca: …

Hắn cắm ống hút vào trái dừa cho Cố Sâm, sau đó cố ý vỗ lên mu bàn tay đối phương, trấn an, “Cố Sâm, dừa phải uống lúc còn tươi mới ngon.”

“Ừ.” Cố Sâm không từ chối An Ca, cầm trái dừa uống dưới ánh mắt buồn cười của Triệu Mặc.

Mới uống một hớp thì hắn khựng lại.

“Không đúng!” Cố Sâm nhíu mày, “An Ca, đừng uống!”

An Ca “Ực” một tiếng nuốt xuống một hớp lớn: … Sao vậy?

Đồng thời Triệu Mặc ở đối diện cũng nhổ ra, nói, “Má nó! Cái này cũng trúng chiêu được!”

Cố Sâm nắm áo Triệu Mặc, dùng sức ấn đối phương lên bàn, đè giọng hỏi, “Bên trong bỏ cái gì?!”

“Làm sao tôi biết được! Tôi còn uống hai hớp đó!” Triệu Mặc chống hai tay lên bàn, giãy dụa muốn thoát khỏi Cố Sâm, “Người ta là hướng về tôi! Anh trước tiên để tôi điều tra bên trong là cái gì đã!”

Đồ ăn đồ uống trên bàn trong nháy mắt đổ hết, trông vô cùng bừa bộn.

Đới Chí Hào sợ tới ngu người, dính chặt vào tường kinh hãi nhìn sự việc.

An Ca chỉ thấy vị có hơi chua, còn tưởng là dừa không tươi nữa.

Chẳng lẽ bên trong có thứ gì không sạch sẽ?

Nhưng mà vừa rồi hắn thấy trái nào cũng còn nguyên, làm sao bỏ thuốc vào bên trong được?

Cố Sâm tạm thời tin Triệu Mặc, thả đối phương ra.

Triệu Mặc lấy trái dừa còn chưa uống của Đới Chí Hào, cầm uống hút gỗ bóp vỡ làm đôi.

Bên trong ống hút gỗ là một lớp bột màu trắng, hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.

An Ca:!!!

Cố Sâm cầm điện thoại, bắt đầu gọi cho bác sĩ.

“Má nó!”

Triệu Mặc quẹt tay lên ống hút lấy bột, đưa lên mũi ngửi, sau đó không chút do dự cho vào miệng thử vị.

Đới Chí Hào đột nhiên hoảng sợ, cuống cuống kéo tay Triệu Mặc xuống, “Anh đừng nếm! Lỡ có độc thì sao!”

Triệu Mặc lại phun ra ngoài, lấy khăn giấy lau miệng, “Cố tổng, không sao.

Không cần gọi bác sĩ.

Tôi biết là do ai làm rồi.”

An Ca hoảng hốt hỏi, “Là cái gì vậy…?”

Triệu Mặc xì một tiếng, “Thuốc trợ hứng, không có gì hại cả, chỉ có coi chừng ngày mai bị hư thận thôi.

Đới thiếu gia không uống thì không sao rồi, hai người về phòng tự giải quyết đi.

Tôi xuống thuyền tìm người bỏ thuốc rồi quay lại.”

An Ca: …

Cố Sâm vừa gọi điện cho bác sĩ: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play