Từ sau khi An Ca lên thuyền, hắn đã bắt đầu nghi ngờ động cơ của Triệu Mặc.
Một ngôi sao nhỏ có nhan sắc, có vóc dáng, ở trong giới người mẫu cũng thể hiện tài hoa của mình, nhưng lại không sợ đắc tội Từ Khải hay Cố Sâm, những nhân vật nắm trong tay tài nguyên lẫn các mối quan hệ.
Triệu Mặc luôn là kiểu bất cần, muốn làm gì thì làm đó.
Trông qua như một người sẽ vì tiền mà ngủ với bất kì ai, nhưng hết lần này tới lần khác lại từ chối ông lớn trong giới giải trí, Quý Danh Thịnh.
Nếu Triệu Mặc thật sự vì tiền, hắn sẽ không dùng thái độ này.
Mà bây giờ Triệu Mặc rõ ràng cho thấy muốn khơi mào cạnh tranh giữa Từ Khải và Cố Sâm, nhìn sang Từ Khải mang ánh mắt lạnh lẽo khiếp người, càng cảm thấy bên trong có một kế hoạch không muốn để ai biết.
An Ca mơ hồ cảm thấy lo lắng trong lòng, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Cố Sâm.
“Không sao.” Cố Sâm nhìn hắn, nở nụ cười an ủi.
Truyện Truyện TeenSau đó quay lại nhìn Từ Khải, nụ cười vẫn ở trên mặt, chẳng qua trong ánh mắt mang một chút nghiền ngẫm, “Sao tôi có thể cướp người với dượng Từ được, như vầy đi, nếu đã tới chỗ này thì cứ theo quy luật ở đây đi.”
Cố Sâm chỉ vào phòng VIP bên cạnh, “Ai thắng thì được dẫn người đi.”
Triệu Mặc cười nói, “Ôi, có thể trở thành tiền đặt cược của hai vị đại tổng tài, Triệu Mặc tôi sống cuộc đời này cũng may mắn quá rồi.”
Bên này anh Thành đã chuyển tiền xong, để thuộc hạ thả Triệu Mặc ra, sau đó khẽ mỉm cười với Từ Khải, “Cám ơn Từ tổng.
Chúng tôi coi như cũng xong, còn lại để cho Từ tổng các anh chơi vui vẻ.”
Nói xong đưa người của mình đi.
Nhóm đàn ông cao to mặc vest, dưới sự chỉ huy của anh Thành, chỉnh tề bước đi theo thứ tự, trong phòng khách của sòng bạc hoa lệ chói mắt, trông vô cùng khí phách.
Từ Khải nhìn bóng lưng bọn họ đi mất, trong mắt lóe sáng, ngay sau đó đồng ý với đề nghị của Cố Sâm.
“Nếu tiểu bối muốn chơi, tôi cũng không tiện từ chối.
Như vầy đi, cho thời hạn một tiếng, nhưng mà…” Từ Khải cầm điện thoại quơ quơ, “Các cậu phải chờ tôi kêu người cầm tiền tới đã.”
Cố Sâm thấy không thành vấn đề, gật đầu đồng ý.
Sau khi nhóm của anh Thành đi, bầu không khí căng thẳng ở đây cũng được hòa hoãn đi nhiều.
Nhân viên sòng bạc và nhà cái đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu đi chuẩn bị một ván bài mới.
Đới Chí Hào kéo Triệu Mặc, thấp giọng nói, “Anh làm gì vậy, tại sao lại ở cùng với Từ Khải? Anh chán sống rồi sao?”
Trong mắt là thật sự tức giận, nóng nảy và lo âu.
Triệu Mặc ít khi nào nhíu mày lại, đanh giọng nhắc nhở, “Đới thiếu gia vừa rồi cũng thế, bây giờ cũng thế.
Cần gì gấp gáp cứu tôi, tôi với thiếu gia cũng đâu là gì của nhau.
Sau khi kết thúc quan hệ thì cậu là cậu, tôi là tôi, đừng xía vào chuyện của tôi.”
Mắt Đới Chí Hào đỏ lên, “Là em kéo anh lên thuyền, ít nhất em phải bảo đảm an toàn cho anh khi anh còn ở trong chuyến đi.
Em…” Hắn nhỏ giọng xuống nói, “Là em bỏ tiền ra mua anh… Anh phải, phải nghe em.”
Triệu Mặc “Xì” một tiếng quay mặt đi, không nhìn Đới Chí Hào nữa.
An Ca vẫn không yên lòng, nhìn Từ Khải đứng gọi điện cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi Cố Sâm, “Thật sự muốn chơi à, sao tôi cứ cảm thấy Từ Khải đang bày mưu gì đó vậy.”
Cố Sâm hơi cúi người nói nhỏ vào tai An Ca, “Đừng sợ, lát nữa em chỉ cần chơi cho vui thôi.
Có anh ở đây, em chắc chắn sẽ không sao cả.”
An Ca cũng từ từ an tâm hơn, nói, “Được.”
Cố Sâm ra hiệu gọi phục vụ tới, nhẹ nhàng đụng tay An Ca, hỏi, “Em muốn ăn uống gì không? Chỗ này không chỉ là sòng bạc, em muốn cái gì cũng đều có thể gọi.” Hắn nhấn mạnh, “Bất kì cái gì em muốn.”
Ánh mắt của An Ca đặt lên menu trên tay mấy nhân viên, hỏi, “Gọi mấy anh trai này cũng được luôn?”
Cố Sâm hơi khựng lại, không biết làm sao nói, “Anh không bằng bọn họ à?”
An Ca cười tùy ý, “Chỉ đùa chút thôi, cho tôi một ly nước có gas, có thể giúp tỉnh táo.”
Cố Sâm không nhịn được vươn tay xoa đầu An Ca, “Đúng là.”
Trong phòng khách chỉ có mấy người, nhà cái bọn họ đang căng thẳng chuẩn bị, hai người nói chuyện không lớn không nhỏ, vang vọng trong căn phòng.
Từ Khải hừ lạnh một tiếng, để xem các người có thể tung tăng được bao lâu.
Vừa quay đầu lại thì thấy Đới Chí Hào ngồi cạnh Triệu Mặc, nói, “Mặc Mặc, vừa rồi bọn họ có làm anh bị thương không, có đau ở đâu không? Có cần gọi bác sĩ cho anh không?”
Triệu Mặc kéo Đới Chí Hào vào lòng, giơ tay lên thấy cổ tay đỏ au, nói, “Chỗ này đau, thổi cho anh đi.”
Đới Chí Hào rúc vào lòng Triệu Mặc, thật sự nâng tay hắn lên thổi phù phù.
Từ Khải cắn răng, hồi sau thở hắt một tiếng.
Trong đôi mắt híp lại hiện rõ sự âm u, trầm giọng gọi trợ lý, “Đi lấy cho tôi ly nước đá.”
Một lát sau, nhà cái cũng chuẩn bị xong.
Trên mặt bàn hình quạt bằng vải nhung xanh mướt chất đầy thẻ đánh bạc làm người ta hoa mắt.
Nhà cái đeo bao tay màu trắng vào, đứng trước bàn.
Bởi vì quy tắc mà Cố Sâm yêu cầu là hai người đánh bài với nhau, không dùng nhà cái của sòng bạc, hai người sẽ thay phiên làm cái.
Cuối cùng phe thắng chỉ cần trích tiền trả phí cho sòng bạc là được.
Sau khi bọn họ chọn trúng trò xì dách, đồng hồ lập tức đếm ngược.
Từ Khải trông không được bình tĩnh lắm, phân phó trợ lý chơi thay mình.
Bản thân ngồi trên ghế sô pha, uống từng ngụm nước.
An Ca trước giờ chưa từng vào sòng bạc, nhung hắn biết cách chơi trò xì dách này, hai bên được phát hai lá bài, được bốc thêm nhiều nhất là năm lá, tổng cao nhất 21 là thắng, 22 trở đi coi như quắc.
Con số chính là lĩnh vực An Ca am hiểu nhất, hắn biết trò này ngoại trừ may mắn còn phải tập trung cao độ.
Nhà cái lấy ra bộ bài đưa cho hai bên kiểm tra, sau đó bắt đầu xào bài, mấy lá bài bay lên bay xuống như cánh bướm, lá đầu tiên được phát cho trợ lý của Từ Khải, ván này hắn làm cái.
Trợ lý của Từ Khải là một người đàn ông trông khoảng hơn 30 tuổi, nhìn có vẻ là rất có kinh nghiệm đánh bài, nhưng môi hắn mím chặt, ngón tay cứng ngắc thể hiện trong lòng đang căng thẳng.
Dù sao một ván tận một triệu, còn là dưới tình huống đối phương không đòi tăng lên gấp đôi nữa.
An Ca được phát hai lá 7 và 8, nhìn đối diện một lá 5 được lật lên, trong đầu tự tính toán những con bài còn lại trong bộ bài.
Hắn bốc thêm một lá, là một con 3.
Tổng điểm là 18.
Ván đầu tiên An Ca không muốn cố quá, nhìn con số trước mắt lập tức giơ tay lên nói, “Không rút nữa.”
Trợ lý của Từ Khải bốc được một con 9.
Trước mắt tổng là 14, nếu con bài được úp xuống là con 5,6,7 thì Từ Khải thắng, hơn 7 thì An Ca thắng.
Từ khi ván bài bắt đầu, Đới Chí Hào không chít chít với Triệu Mặc nữa, căng thẳng nhìn chằm chằm mấy con bài.
Ngay cả Từ Khải vẫn chưa hòa nhập vào không khí, đang uống nước cũng ngừng lại nhìn về phía bên này.
Trợ lý hết sức căng thẳng, một tay nắm lại che miệng ho một tiếng, chậm rãi lật con bài bị úp lên.
Con 3 bích hiện lên trước mặt mọi người.
17 điểm, An Ca thắng.
“Ui!” Đới Chí Hào bật người lên trong lòng Triệu Mặc, hưng phấn ôm cổ hắn nói, “Em đã nói với anh rồi, bàn về may mắn không ai hơn anh của em được, lúc nãy tụi em chơi mấy cái máy pachinko ở trên đường, anh của em lần nào cũng thắng, một tờ $100 đổi được một trăm tờ $100! Mặc Mặc, em đã nói với anh rồi, hôm nay chúng ta nhất định thắng.”
“Im lặng đi.”
Từ Khải trầm giọng cảnh cáo, “Mới có một ván đã ngồi không yên rồi? Cái tính cách này chừng nào mới thay đổi được.”
Hắn nhìn Đới Chí Hào dán chặt vào người Triệu Mặc, cơn lửa ghen tuông bùng cháy, muốn nuốt sống Đới Chí Hào ngay lập tức.
Đới Chí Hào thấy ánh mắt Từ Khải nhìn mình thì hoảng sợ, co người né ra sau Triệu Mặc.
Bên này đã bắt đầu đánh ván thứ hai.
An Ca làm cái.
Trợ lý của Từ Khải bốc được hai con A, hắn vui mừng trong lòng, sau đó rút thêm mấy lá, đã thấy số bài lớn, liền chuẩn bị kêu dừng.
Đột nhiên giọng nói trầm trầm của Cố Sâm vang lên, “Cược thêm tiền, gấp mười.”
Gấp mười!
Trợ lý của Từ Khải run tay một cái, ánh mắt cứng lại, vừa định bảo dừng.
Hắn thấy một lá của An Ca là hình người, chẳng lẽ lá úp của An Ca là con A? Thế thì An Ca có thể lập tức xì dách, thắng ván này.
Không thể nào!
Cậu ta sẽ không may mắn đến vậy chứ?
Lúc tâm lý không yên hắn đã bốc thêm một lá: Con 9.
Tổng điểm vượt quá 21, bài quắc.
Lãng phí mất hai con A.
Hắn run rẩy trong lòng, nhìn An Ca mỉm cười lật lá bài úp lên: Con 4.
Trợ lý của Từ Khái khó tin trợn tròn mắt, lá bài úp của An Ca là một con bài hết sức bình thường.
Nói cách khác, nếu vừa rồi hắn kêu dừng thì người thắng chính là hắn, cũng chỉ vì một tiếng “gấp mười” của Cố Sâm làm hắn do dự, biến người thắng thành An Ca.
Từ Khải trách mắng, “Ngu xuẩn! Đây gọi là chiến thuật tâm lý không hiểu à? Có thua cũng đâu phải tiền của cậu, sợ cái gì?!”
Trợ lý trơ mắt nhìn mười triệu thẻ cược chuyển sang chỗ An Ca, lòng cũng rỉ máu, nói, “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Từ Khải nói, “Cứ dựa vào vận may mà chơi, thả lỏng đi.”
“Vâng.”
An Ca và Cố Sâm hiểu ý cười một tiếng, cầm ly lên cụng ly chúc mừng.
Ván thứ ba trợ lý của Từ Khải làm cái, hắn điều chỉnh hô hấp, thuần thục xào bài, chia bài.
Nhưng mà chờ hắn chia bài xong, thấy An Ca lật lên cả hai lá, hắn sững sờ tại chỗ.
Hả?!
Hắn lại chia cho An Ca một đôi xì dách, một con A và một con K bích, đặt trên mặt bàn màu xanh vô cùng oai phong.
“Hahahaha!” Triệu Mặc cười nghiêng ngã, “Từ tổng, anh chắc chắn trợ lý của anh không phản bội anh chứ?”
Đới Chí Hào cười trộm tới run người, “Đã nói với anh là anh của em may mắn lắm, thần tài chuyển thế mà.
Lát nữa chúng ta thắng chắc.”
An Ca cũng hốt hoảng, “Tôi… cứ thắng vậy sao?”
Cố Sâm lại cầm ly lên cụng vào ly An Ca, “Chúc mừng tiểu thần tài.”
Trợ lý mặt mũi trắng bệch, hắn cũng không ngồi yên được nữa, đứng dậy, “Từ tổng, tôi cũng không biết sẽ như vậy.
Xin lỗi sếp, nếu không thì sếp tự đánh đi.”
Từ Khải mặt lạnh, cằm hất về đống thẻ cược nói, “Mới thua một chút tiền đã không dám chơi nữa? Đừng làm tôi mất mặt!”
“Vâng.”
Trợ lý lại trở về chỗ: Ông chủ đưa hai trăm triệu, mới thua có mười mấy triệu đã bị dọa xanh mặt, làm gì có tư cách đi theo Từ tổng chứ.
Lần này hắn ngồi thẳng lưng, quyết định có thua cũng phải thua trong khí phách.
Ván thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy…
Mồ hôi lạnh thấm ướt áo sơmi của trợ lý, sau lưng ướt một mảng lớn.
Hộp giấy dùng để lau mồ hôi cũng đã bị rút sạch, thùng rác bên chân chất đầy khăn giấy đã bị vò lại.
Hô hấp của hắn gấp gáp, sắc mặt tái xanh, tay cầm bài run rẩy.
Hắn không nhớ đây là ván thứ mấy nữa, chỉ biết mình chưa thắng được một ván nào, thẻ cược trong tay càng ngày càng ít đi, bây giờ chỉ còn lại mấy cái thôi.
Từ nhỏ hắn đã được xem là thiên tài, dựa vào thành tích thi vào trường đại học cao cấp nhất, lấy được hai cái bằng, sau khi tốt nghiệp thì vào làm việc trong một công ty cực kì tốt, làm trợ lý đặc biệt cho tổng giám đốc đứng đầu thành phố, cầm tiền lương một năm mấy chục triệu, ở trong miệng người khác chính là tinh anh cực kì thành công.
Mà ngày hôm nay chính là ngày hắn thua thảm hại nhất trong ba mươi năm qua, hắn nhìn tiểu thiếu gia đẹp trai khoe khoang ngồi đối diện, bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Hắn thật ra cũng chỉ là một người bình thường, nếu không dựa vào những ngày đêm vùi đầu học hành, thi vào trường tốt, nếu như mình không a dua khéo nịnh, cũng sẽ không làm được chức vị trợ lý này.
Hắn chính là một kẻ thất bại, tiền lương một năm còn không bằng tiền cược một ván bài của người ta.
Hắn sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa, lãng phí tài nguyên, lãng phí oxi…
“Ngừng!”
An Ca cất tiếng nói.
Đôi mắt của trợ lý thất thần, giống như robot lật bài lên.
Mấy con số bay tứ tung trước mắt, hắn không có khả năng tính toán nữa.
Nhìn mấy thẻ cược trong tay mình, nghĩ: Có đủ tiền để thua ván này không?
Một giọng nói ôn hòa vang lên, “Anh thắng rồi.”
Ngay sau đó An Ca đẩy ba lá bài về phía trước, êm ái nhắc nhở, “Chúc mừng anh, ván này anh thắng.”
Đây giống như một sự cứu chuộc trước cận kề tuyệt vọng.
Tâm trạng rơi tụt xuống đáy của anh trợ lý như thấy được ánh sáng của bình minh: Mình… thắng!
“Tôi thắng? Tôi thắng rồi!”
“A a a a! Từ tổng, tôi thắng rồi! Cuối cùng tôi cũng thắng rồi!”
Hắn nhảy bật khỏi ghế, vung tay múa may trong phòng khách, đôi mắt nhìn đăm đăm, miệng cười ngoạc cả ra, nhìn từng người, “Nhìn thấy chưa, tôi thắng, cuối cùng tôi cũng thắng!”
Phát điên rồi.
Cái ghế mà hắn ngồi được lót nệm cao cấp màu đỏ nhung, bây giờ ướt một mảng giống như bị đổ nước lên vậy.
Triệu Mặc đã sớm không cười được nữa, mà Đới Chí Hào thì len lén nhìn Từ Khải, tỏ ra thông cảm.
An Ca ho nhẹ một tiếng, dò xét hỏi, “Từ tổng, hết giờ rồi.
Chúng ta kết thúc được chưa?”
Tiếng phát ra rất nhẹ, lại khiến gương mặt đóng băng của Từ Khải muốn vỡ tung.
Ván bài này đối với Từ Khải giống như bị nghiền nát, tiền cược từ hai trăm triệu bây giờ chỉ còn hơn mười triệu, vẫn là còn phải cộng thêm ván cuối trợ lý thắng An Ca.
Mà ván bài vừa rồi, là An Ca cố tình kêu ngừng, nhường cho trợ lý của hắn thắng.
Điều này mang một chút thông cảm và thương hại, đối với Từ Khải chính là một sự sỉ nhục lớn.
Trợ lý của hắn giờ này phát điên, càng đạp lên lòng tự ái cuối cùng của hắn.
Cố Sâm cũng chẳng có lòng tốt để ý tới Từ Khải, đưa ly nước cho An Ca, hỏi, “Có khát không?”
An Ca nhận lấy uống một hớp, “Cũng bình thường.”
Cố Sâm than thở, “A cũng biết đối thủ yếu quá, không làm em chơi vui hết mức được.”
Hắn bốc một nắm thẻ cược lên, nói, “Tiền còn lại cứ để đây, lần tới đến tìm đối thủ mạnh hơn, thế nào?”
An Ca thông cảm nhìn Từ Khải bị Cố Sâm đâm một nhát, nhưng lời nói thì vô tình, “Không được, hay là đổi tiền mặt đi.
Tôi thắng rất nhiều tiền mà, được một trăm chín mươi mấy triệu lận.”
Cố Sâm cười nói, “Trừ đi tiền phí cho sòng bạc thì còn một trăm bảy mươi mấy triệu thôi, anh có thể góp vào một ít, cho em đúng hai trăm làm tiền tiêu vặt.”
An Ca vui vẻ nói, “Cho tôi hết ư!”
Cố Sâm gật đầu, “Ừ.”
An Ca nhận tiền không một chút áp lực, dù sao số tiền này cũng không phải của Cố Sâm, là hắn thắng được từ Từ Khải mà.
Sắc mặt của Từ Khải giống như mất kiểm soát, cười nhạo nói, “An thiếu gia quả nhiên rất may mắn.”
Chỉ tiếc có nhiều tiền như thế mà không được tiêu.
Hắn hừ lạnh chỉ Triệu Mặc, “Người có thể đem đi, ván bài cũng có thể kết thúc rồi.
Các cậu… đi thong thả.”
Nhà cái và nhân viên sòng bạc mau chóng tính tiền, chuyển một trăm bảy mươi mấy triệu vào tài khoản của An Ca.
Mười mấy phút sau, bọn họ dưới sự hướng dẫn rời khỏi sòng bạc sang trọng.
Trước cửa đã có xe chờ bọn họ từ lâu.
An Ca đi chung xe với Cố Sâm, Triệu Mặc đi chung xe với Đới Chí Hào.
Sau khi xe lái đi không bao lâu thì An Ca nhận ra có chỗ không đúng.
Xe bọn họ đột nhiên lái vào một đường hầm, càng đi càng sâu, phía trước cũng tối om.
Lòng An Ca trĩu xuống, nhìn sau ót tài xế đeo kính râm, nói, “Đây không phải đường về của chúng tôi, quay xe lại!”
Vừa dứt lời, sau cốp đột nhiên có một người nhô lên, chỉa súng vào đầu An Ca, lạnh giọng nói, “Không được nhúc nhích! Ngồi yên!”
An Ca trong chớp mắt thấy lạnh sống lưng, cảm giác cái chết ập tới, trong đầu trống rỗng.
Hắn theo bản năng cầu cứu Cố Sâm, cơ thể nghiêng về phía đối phương.
Hắn thấy Cố Sâm nhíu mày, đưa tay bắt cổ tay của người kia, bẻ một cái, tiếng xương gãy răng rắc vang lên, cây súng lạnh lẽo rơi xuống, bị Cố Sâm bắt được.
An Ca nghe thấy người đàn ông phía sau hét lên, “A! Sâm ca tha mạng cho em, em chỉ… chỉ đùa với chị dâu chút thôi.”
Cố Sâm dùng sức đẩy hắn về chỗ, “Cút về chỗ ngồi yên đi.”
“Dạ vâng.” Người kia không ngừng la oai oái, cũng thụt về chỗ của mình.
Sau khi nghe cốp sau cùm cụp mấy tiếng, hoàn cảnh trong xe trở về yên tĩnh.
An Ca thậm chí còn chưa nhìn được mặt mũi của người kia.
Mà tài xế phía trước làm như không nghe thấy gì, đối với chuyện vừa xảy ra xem như không biết, chuyên tâm lái xe.
An Ca: …
Cố Sâm cất súng vào, vội vàng lại gần An Ca hỏi, “Không dọa em sợ chứ?”
An Ca ổn định hô hấp, ‘bình tĩnh’ nói, “Không, người của mình à?”
Cố Sâm gật đầu, “Ừ, lát nữa anh sẽ xử lý hắn.”
An Ca cố gắng làm như mình là một nhân vật đã trải qua nhiều thăng trầm, hỏi, “Hắn là ai vậy?”
Cố Sâm nhàn nhạt nói, “Người được Từ Khải phái đi giết chúng ta.”
An Ca: …