Cố Sâm từ nhỏ đã nghĩ mình sinh ra là thuộc về công việc.

Dần dần, hắn cảm thấy đây là số mạng của mình.

Từ đó tới giờ, hắn chưa từng thích ai, cũng không nghĩ sau này sẽ ăn cơm cùng ai, ngủ cùng giường với người nào, trải qua một đời vợ chồng thân mật như bao người khác.

Cho đến khi, hắn gặp An Ca.

Khi An Ca ở đây, ánh mắt của hắn sẽ không tự chủ nhìn sang, để ý từng cử chỉ hành động, nghe tiếng cười tiếng nói của đối phương.

Khi An Ca không có mặt sẽ nhớ, suy nghĩ không biết giờ người ta ở đâu làm gì với ai.

Sẽ ghen tị khi thấy người đàn ông khác tặng quà cho An Ca, sẽ để ý tới chủ đề mà An Ca nói với người đàn ông khác.

Muốn đến gần An Ca, muốn xoa đầu đối phương, muốn nắm tay người ta.

Còn muốn… được người ta chạm.

Thì ra khi thích một người sẽ đánh mất cả chính mình.

Cố Sâm biết rất rõ mình thích An Ca.

Bọn họ rõ ràng là người một nhà được pháp luật công nhận, chẳng qua bây giờ cả tư cách nắm tay người ta cũng không có.

Bởi vì đã bị chính hắn làm hỏng.

Hắn muốn đoạt lại, bây giờ thấy Từ Khải và Cố Huệ Tiễn mới ý thức được, hôn nhân của bọn họ ban đầu là sai lầm, chẳng có gì là vẻ vang.

“Anh xin lỗi.” Cố Sâm cúi đầu nhìn An Ca, hạ thấp giọng nói một câu.

Hàng lông mày luôn nhếch lên, đôi mắt u ám vào giờ phút này lại mang cảm giác vô lực, bị đánh bại.

An Ca giật mình.

Cho dù đêm đó, khi Cố Sâm nói muốn theo đuổi hắn, cũng không giống như bây giờ mang tinh thần sa sút, áy náy như vậy.

Khi người đàn ông cường thế cởi bỏ đi lớp vỏ bọc mạnh mẽ của mình, để lộ ra một mặt chân thật vô lực, luôn có thể chạm đến chỗ mềm mại nhất trong tim đối phương.

An Ca nhẹ giọng nói, “Anh đừng như thế.

Không có gì phải xin lỗi cả, chúng ta kết hôn, An gia cũng được lợi không ít.

Không ai đúng, không ai sai cả.

Với lại, chúng ta cũng không giống như cô anh và Từ Khải lợi dụng lẫn nhau, ít nhất bây giờ cũng là… mối quan hệ bạn bè hợp tác.”

Trong hội trường có rất nhiều người, An Ca vì để không ai nghe thấy, mà dựa rất sát Cố Sâm, nói nhỏ với hắn.

Trong mắt người ngoài, trông bọn họ như đôi chồng chồng thân mật, lặng lẽ nói chuyện với nhau.

Nhưng không biết Cố Sâm đang căng thẳng không dám nhúc nhích, chỉ có An Ca nếu nhích gần thì chạm vào ngực hắn, vai hắn mà thôi.

Trên người tiểu thiếu gia vẫn còn thoang thoảng mùi thơm khi ngâm nước nóng, càng đến gần càng làm người ta mụ mị đi.

Mái tóc sạch sẽ, đôi mắt trong veo, làn da trắng nõn, đôi môi hồng hào ở ngay trước mắt, giơ tay là chạm được.

Nhưng hắn không thể chạm vào.

Cố Sâm thậm chí ngay cả thở cũng rất dè dặt.

“Là bạn à?” Giọng hắn hơi trầm xuống, lầm bầm nói, “Cũng tốt, lấy quan hệ bạn bè bắt đầu lại, giống như người bình thường đi từng bước đến khi yêu, đền bù tất cả thiếu sót lúc trước giữa em và anh.

Nhưng nếu em vẫn muốn ly hôn với anh…”

Cố Sâm dừng mấy giây rồi mới nói tiếp, “… Anh vẫn chấp nhận.

Sau khi ly dị, tất cả trở về không.

Anh sẽ như những người đàn ông bình thường khác theo đuổi em, làm tất cả để em vui, dù cho phải tốn cả đời này cũng phải đoạt em về cho bằng được.”

Hắn gần như rất khó kiềm chế tâm trạng, đã nén đến giới hạn khiến hắn nói ra một câu, “Anh rất khó thích một ai, cả đời này cũng chỉ có em thôi.”

Giọng nói trầm thấp đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, lọt vào tai, rót vào trong lòng.

Giống như phản ứng vật lý kì diệu, trái tim đột nhiên tê dại.

An Ca hơi ngẩng đầu nhìn Cố Sâm, bên tai quanh quẩn câu nói đó — Anh rất khó thích một ai, cả đời này cũng chỉ có em thôi.

Hắn biết đây là Cố Sâm đang tỏ tình, so với lần trước càng trắng trợn hơn.

Trong lúc mơ hồ, hắn không biết làm sao để trả lời.

Bỗng nhiên dưới biển có một dòng nước ngầm, khiến cho chiếc du thuyền lắc lư kịch liệt.

Mấy vị khách không chút phòng bị vội vàng bám vào bàn, hoặc ôm lấy cột.

An Ca vốn đang đứng rất gần Cố Sâm, thân thể hơi nghiêng đụng vào lồng ngực của Cố Sâm.

Cố Sâm vẫn luôn thân sĩ không dám đụng vào An Ca, nhưng khi thuyền bắt đầu lắc lư, cơ thể liền theo bản năng giơ tay ra bảo vệ.

Hắn đưa một tay ôm chặt An Ca, một tay chống lên tường.

An Ca nắm vạt áo Cố Sâm, hai người lảo đảo theo chiếc thuyền lắc lư, lui ra sau mấy bước mới vững vàng đứng được.

Chẳng qua Cố Sâm cũng không thả tay ra, giống như nói tiếp chủ đề khi nãy, hỏi, “Có được không?”

Giọng nói từ tính truyền vào tai, ở trong hội trường huyên náo càng nghe rõ ràng hơn, nặng nề vang vọng trong lòng.

An Ca đặt hai tay lên ngực Cố Sâm, hơi không biết làm sao nói, “Lát nữa rồi nói.”



Ba mẹ cùng những thân thích trưởng bối khác đều lì xì qua ví điện thoại, chỉ có Cố gia gia là đưa cho hắn hai thẻ ngân hàng.

Thẻ lấy danh nghĩa của tập đoàn Cố thị.

Vì để đề phòng xài bậy bạ, kì hạn chỉ có bảy ngày ở trên du thuyền mà thôi.

Cho nên trên mỗi chiếc thẻ đều có số tài khoản và mật mã riêng, người được lì xì phải mau chóng lên mạng chuyển tiền vào tài khoản của mình.

An Ca không kịp chờ muốn mau chóng lấy tiền ra, trước khi ngủ hắn ôm laptop bắt đầu chuyển tiền, cũng tính xem tối nay mình thu được bao nhiêu tiền lì xì.

Trong miệng vui vẻ lầm bầm, “Cố gia gia với ba mẹ Cố Sâm là cho nhiều nhất, cộng với tiền của ba mẹ và thân thích khác, còn có Từ Khải bị Cố Sâm ép lì xì, tổng cộng hơn mười triệu.

Khó trách tại sao con nít lại thích ăn tết như vậy, thu tiền lì xì còn nhiều hơn cả tiền lời kiếm cho Duẫn Nam trong một tuần nữa.”

Hắn xúc động, “Quả nhiên kiếm tiền mà không tốn sức mới là nguồn hạnh phúc của loài người.”

Cố Sâm mới tắm xong, đẩy cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Không giống như ngày trước quần áo chỉnh tề, bây giờ chỉ quấn một một cái khăn bên hông, che từ eo đến đầu gối.

Cố Sâm đứng ở trước phòng tắm, nhìn An Ca ngồi trên giường vui vẻ đếm tiền, ho một tiếng hỏi, “Còn muốn không? Anh cũng chuyển cho em một phần.”

An Ca cúi đầu chơi điện thoại, nói với hắn, “Thôi không cần, anh cũng đâu phải trưởng bối của tôi.

Với lại hôm nay tôi toàn nhận được hai bao, anh không muốn nên tôi lại có tiền.

Nhưng mà tôi có thể mua quà cho anh, nghe nói ngày mai lên đảo chơi, anh nghĩ xem muốn tôi tặng cái gì rồi nói.”

Nói xong hắn nghịch ngợm nhìn về phía Cố Sâm, sau đó ánh mắt ngừng ở đó.

Người đàn ông kia đứng lau tóc như không có gì xảy ra, sợi tóc vẫn còn chưa khô hẳn, rối tung ẩm ướt.

Cánh tay cơ bắp theo động tác lau tóc đưa lên đưa xuống, giống như dùng cây bút chì vẽ từng đường lên bức tranh, vừa đẹp vừa có lực.

Da thịt màu mật mềm mềm, cơ bắp từng mảng hiện rõ ràng, cái eo thon trông khá là dẻo dai, đường cơ bụng như tiềm ẩn sức lực mạnh mẽ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

An Ca vẫn luôn biết Cố Sâm có thân hình cao to, chân dài miên man.

Nhưng không biết cơ thể sau lớp quần áo đó lại được… nuôi tốt thế này.

Hắn căn bản không suy nghĩ nhiều, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, cảm thán nói, “Oa, dáng của anh còn đẹp hơn Triệu Mặc nữa.

Hắn có thể dùng vóc người để làm người mẫu, anh có dáng đẹp thế này mà giấu đi, thật lãng phí.”

Cố Sâm không biết là cười hay cái gì, phát ra tiếng xùy qua mũi.

Hắn xoay đầu liếc nhìn An Ca một cái, xoay người đi tới tủ quần áo tìm đồ mặc vào.

An Ca nhìn bờ lưng của Cố Sâm, cười hỏi, “Vẫn là lần đầu tiên thấy anh không mặc quần áo mà ra khỏi phòng tắm đó.”

Bởi vì em sẽ thích.

Cố Sâm xuyên qua khung kim loại của đèn tường để cạnh tủ quần áo, thấy An Ca đang chống đầu, quan sát vóc người của hắn.

Từ lúc thấy An Ca nhìn Triệu Mặc hồi chiều, hắn đã biết vị tiểu thiếu gia này rất thích nhìn vóc người cường tráng.

Đúng là, quỷ con háo sắc này.

Cố Sâm đưa lưng về phía hắn, rất thong thả, “Anh mới đẩy vali vào, còn chưa lấy quần áo ra.”

Miệng thì nói thế, nhưng tay lại lấy áo choàng ngủ khoác vào người.

Bờ vai rộng và eo thon cùng làn da khỏe mạnh bị che hết, An Ca có chút chưa thỏa mãn, đang định thu tầm mắt thì gặp Cố Sâm quay lại.

Áo choàng ngủ rộng rãi, bên eo có dây cột áo.

Ở cổ áo có thể mơ hồ nhìn thấy cơ ngực, khi bước đi, bắp đùi sẽ lúc ẩn lúc hiện qua vạt áo.

So với nhìn trực diện càng làm cho người ta muốn tìm tòi phong cảnh bên trong áo ngủ hơn.

Cố Sâm đi hai bước tới giường, nhìn An Ca vẫn đang nhìn mình, môi cong lên thành nụ cười, nói, “Vậy tối nay anh với em ngủ chung.”

Đới Chí Hào và Triệu Mặc cuối cùng vẫn ở trong phòng khách của bọn họ, Cố Sâm coi như là “bị ép” ngủ cùng với An Ca.

“Oh.” An Ca mới ý thức được nãy giờ mình đang há miệng, hắn đưa tay lau bờ môi ướt át, nói, “Được thôi, giường này cũng to mà.”

An Ca rất rõ tính cách của Cố Sâm, cho dù bây giờ Cố Sâm đang theo đuổi hắn, nhưng có vài chuyện còn khắc chế hơn cả hắn nữa.

Nếu không phải vì tính ngủ mình không tốt, cứ qua ôm Cố Sâm, Cố Sâm cả đêm sẽ nằm im một tư thế không hề di chuyển.

Giống như vẫn luôn kiên trì giữ vững phong độ lịch sự, nhưng thật ra là một thân sĩ thẳng thắn đáng yêu.

Hắn lấy gối ôm ở ngoài phòng khách đặt giữa hai người, nói, “Buổi tối tôi có thể ôm cái gối này, sẽ không choáng chỗ của anh nữa đâu.”

Cố Sâm nhìn cái gối “Ừ” một tiếng.

Ngủ trên thuyền không giống như ở dưới đất liền, thuyền sẽ đong đưa theo sóng biển, giường lại như cái nôi cũng đong đưa theo, chẳng qua là đong đưa bất quy tắc.

Ngoài cửa sổ là tiếng sóng và tiếng gió, tất cả tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến giấc ngủ.

An Ca nằm nhắm mắt rất lâu vẫn không ngủ được.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, nhưng bên ngoài phòng khách bắt đầu vang lên tiếng nói chuyện của Triệu Mặc và Đới Chí Hào.

Ở hoàn cảnh yên tĩnh mà phòng còn cách âm không tốt, lời nói chuyện truyền vào tai rất rõ ràng.

Triệu Mặc cười phóng túng nói, “Đới tiểu thiếu gia, anh còn chưa ký tên cho em.

Bây giờ có còn muốn không?”

Giọng của Đới Chí Hào dè dặt, “Còn… còn muốn.”

An Ca vốn tưởng là ngôi sao ký cho fan hâm mộ thôi, nhưng mau chóng nghe thấy giọng nói khác thường của Đới Chí Hào, “Đừng, đừng mà, nhẹ, nhẹ một chút…”

Triệu Mặc: “Đàng hoàng một xíu nha, Đới tiểu thiếu gia, em thấy anh ký sai rồi không? Nào, cho ký lại đi.”

Đới Chí Hào: “Mặc Mặc, anh tha… tha cho em đi.”

An Ca: …

Cố Sâm mở đèn lên, tay kéo lại áo ngủ ngồi dậy, mặt đằng đằng sát khí bước ra ngoài.

Tiếng chơi đùa và xin tha trong phòng khách dần nhỏ lại, sau đó im bặt.

Cố Sâm ra ngoài còn có tiếng mở cửa.

An Ca nghe thấy tiếng cầu xin tuyệt vọng của Đới Chí Hào và Triệu Mặc cùng vang lên, sau đó thì không còn nghe gì nữa.

Cố Sâm trở về phòng ngủ, hai người ngoài phòng khách có vẻ như biến mất rồi, không nghe thấy tiếng gì.

An Ca hỏi, “Anh sẽ không ném hai người đó xuống biển rồi chứ?”

Cố Sâm nói, “Không, nhốt ngoài ban công rồi.”

An Ca giật mình, “Hả?!”

Cố Sâm nói thêm, “Ngoài ban công có lò sưởi, không cóng chết bọn họ đâu.”

An Ca “Oh” một tiếng, vẫn tò mò hỏi, “Triệu Mặc đòi ký tên gì cho em họ anh mà, để nó ở ngoài…”

Cố Sâm không nói, đuôi mắt hiện lên ý cười không rõ nhìn An Ca.

Dưới đèn ngủ màu cam nhàn nhạt, trong ánh mắt có vẻ còn mang tâm tư khác.

An Ca vội vàng chui vào chăn, quay lưng về phía Cố Sâm, “Thôi, bỏ đi, bỏ đi.

Ngủ ngủ.”



Sáng hôm sau, thuyền cập bến một hòn đảo cách rất xa đại lục, cũng là trạm đầu tiên xuống thuyền của bọn họ.

Cả hòn đảo cũng chỉ có một thành phố, dân trên đảo sống chủ yếu là nhờ vào khách du lịch.

Hai mươi năm trước, chính phủ vì muốn hấp dẫn càng nhiều người giàu có đến đảo chơi hơn, đã xây một sòng bạc rất to, rất sang trọng ở giữa thành phố.

Cũng biến hòn đảo này trở thành nơi đánh bạc nổi tiếng nhất khu vực này.

Đánh bạc ở mấy quốc gia nằm xung quanh vùng biển này là mục giải trí bị cấm, vì thế hòn đảo này rất được mấy nhân sĩ thích bài bạc tụ tập, dĩ nhiên cũng có rất nhiều tài nguyên hội tụ.

Dẫn tới những du khách mấy năm nay đến du lịch, gần như đều là chạy đi đánh bài.

Trên thuyền, mấy cô cậu nhóc tối qua được lì xì, còn có các trưởng bối cả năm bận rộn thỉnh thoảng muốn thả lỏng giải trí, đều nhao nhao muốn thử.

Tụm ba tụm năm trên đất liền, đi về phía thành phố của hòn đảo kia.

An Ca tối hôm qua khó ngủ nên dậy khá trễ.

Trong mơ màng hắn biết mình ôm cái gối ôm lớn, hắn miễn cưỡng cuộn người để ôm chặt hơn.

Một tay đặt lên chỗ trơn trơn ấm ấm, cảm giác sờ rất tốt, nhịn không được muốn sờ thêm mấy cái.

“Sờ đủ chưa?”

Một giọng nói lười biếng khàn khàn vang bên tai, mang thêm một chút châm chọc.

An Ca:!!

Đầu óc hắn lập tức tỉnh táo, buông “gối ôm” ra xoay người sang bên kia.

Hắn mở mắt nhìn xung quanh, giọng nói ngái ngủ, “Trước khi ngủ rõ ràng tôi đã chắn cái gối chính giữa rồi mà, tại sao lại mất tiêu rồi?”

Cố Sâm ngồi dậy, chỉ chỉ cái gối nằm dưới đất, “Em nói cái này?”

An Ca: … Là mình đá xuống sao?

Hắn không nhìn Cố Sâm, tự trách mình luôn sấn qua chỗ người ta.

Rõ ràng lúc ngủ một mình rất là ngoan mà.

Cố Sâm đã xuống giường, đi tới tủ quần áo lấy đồ thay.

Hắn đưa lưng về phía An Ca, cởi áo choàng ngủ, chiếc áo rộng lớn rơi xuống chân người đàn ông.

So với người mẫu trên tạp chí đã được trang điểm và đánh đèn làm hậu kỳ, vóc dáng đẹp đẽ này hiện ra trước tầm mắt càng hút mắt An Ca hơn.

An Ca liếm môi, thương lượng, “Tối nay anh có thể đi ngủ mà chỉ mặc quần thôi được không?”

Cố Sâm cũng không quay đầu lại, chậm rãi hỏi, “Sao thế? Ôm vậy không thoải mái?”

“Không phải!” An Ca cào cào mái tóc rối, giải thích, “Không phải.

Tôi… tôi cũng không biết tại sao lại… dù sao tôi cũng không cố ý.”

Cố Sâm phát ra tiếng cười khẽ, “Anh cũng không phải không chịu, em cứ như lúc trước ở nhà ba mẹ ngủ chung giường, muốn ngủ thế nào thì cứ như thế.”

Hắn thay xong bộ quần áo mùa hè, quay đầu nhắc nhở An Ca, “Em muốn xuống thuyền chơi không? Trên đảo bây giờ là mùa hè, em mặc quần áo mỏng thôi.”

Giọng nói nhẹ nhàng, không hề có chút gì là khó chịu khi bị An Ca ăn đậu hũ.

An Ca ngược lại rất xin lỗi, nhẹ giọng đồng ý.

Chôn đi sự ảo não, chấn chỉnh lại tâm tình một chút.

Hai người rửa mặt xong thì ra ngoài, An Ca liếc mắt thấy Triệu Mặc và Đới Chí Hào bị nhốt ngoài ban công.

Trông y như hai con chó lớn chờ được thả, ngồi trên đệm để dưới đất nhìn chằm chằm vào trong phòng khách.

An Ca im lặng đi tới mở chốt.

Đới Chí Hào vừa được thả liền kêu khóc chạy vào nhà vệ sinh, “Sâm ca! Tối nay em với Mặc Mặc ngủ ngoài ban công cũng được nhưng anh đừng khóa cửa được không?! Nửa đêm em mắc đi vệ sinh thì biết làm sao!”

Triệu Mặc ngược lại trông rất nhàn nhã, nhìn phong cảnh tươi mát bên ngoài vươn vai, tập thể dục buổi sáng, “Chào buổi sáng Cố tổng, An thiếu gia!”

Cố Sâm cầm chìa khóa, dẫn theo An Ca, “Đi thôi, đi xuống ăn sáng đã.”

Đới Chí Hào vội vàng thò đầu ra, “ Anh, hai anh đi chơi có thể dẫn tụi em đi với được không? Em cũng muốn lên đảo, đi một mình em sợ lắm.”

Còn bảo Triệu Mặc, “Mặc Mặc, anh cũng nhanh lên đi, chúng ta đi cùng mấy anh ra ngoài.”

Triệu Mặc mỉm cười từ chối, “Đới tiểu thiếu gia, anh cũng không xuống thuyền đâu.

Em cứ việc đi chơi với hai anh đi.”

Đới Chí Hào không hiểu, “Vất vả lắm mới đi chơi được mà? Một mình anh ở trên thuyền chán lắm.”

Triệu Mặc cong mắt cười sâu xa, giọng nói ngả ngớn, “Tiểu thiếu gia, hôm qua anh mệt lắm, muốn nghỉ ngơi cho khỏe.”

Đới Chí Hào nghẹn lời, mặt đỏ lên.

An Ca: …

Cố Sâm cho tới bây giờ vẫn không thả lỏng cảnh giác với Triệu Mặc, trầm giọng nói, “Cậu không thể ở lại căn phòng này một mình.”

Đới Chí Hào nói, “A, anh muốn đuổi Mặc Mặc ra ngoài? Vậy anh ấy ở ngoài gặp Từ Khải thì biết làm sao?”

Cố Sâm giễu cợt, “Con mắt nào của em thấy hắn sợ Từ Khải?”

Đới Chí Hào mới sực tỉnh, “Cũng đúng, hình như chỉ có mình em sợ chết thôi.

Mặc Mặc vốn dĩ cũng không để ý tới hắn.”



Mười giờ sáng, gần như mọi người đều đã xuống thuyền, hành lang bên ngoài phòng khách trống hoác không có ai.

Triệu Mặc đút tay vào túi, một mình đi dạo trong hành lang.

Khi đi qua ngõ rẽ, đột nhiên có hai người đàn ông dũng mãnh xuất hiện, bọn họ bắt Triệu Mặc, mau chóng đè lên tường.

Triệu Mặc “A” một tiếng, nhưng không giãy dụa, đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện đứng phía sau hai người đàn ông giữ mình là Từ Khải.

Hắn giễu cợt, “Từ tổng muốn nói gì thì nói thẳng, cần gì thô bạo vậy?”

Từ Khải cầm cây gậy bằng kim loại trong tay chơi chơi, hỏi, “Đới Chí Hào bỏ bao nhiêu tiền mua cậu?”

“Thông tin của khách hàng không tiện để tiết lộ.”

“Hừ.” Từ Khải châm chọc, “Loại người rẻ tiền như cậu, có biết giết dễ tới cỡ nào không?”

“Ngay bây giờ?” Triệu Mặc không mấy để ý, cười nói, “Trên thuyền thiếu đi một người, Từ tổng cho là dễ gạt mọi người lắm à? Cố lão gia là người để ý danh tiếng, có thể để một người chết dưới mắt mình sao?”

Từ Khải cầm cây gậy bằng kim loại quơ quơ trước mặt Triệu Mặc, ánh mắt âm u nhìn hắn, âm trầm nói, “Cậu không hiểu ông ta.

Nếu thật sự xảy ra án mạng, ông ta sẽ còn mau chóng tìm lý do hợp lý hóa cái chết đó, rơi xuống biển, mất tích trên đảo, bị cuốn vào biên giới đen, thế lực giết nhầm, thậm chí ngay cả ghi chép trên chiếc thuyền cũng sẽ bị xóa.”

Triệu Mặc cười khanh khách, “Anh đây là đang khi dễ tôi à? Không dám đắc tội Cố Sâm, cũng không dám đắc tội An thiếu gia, Đới Chí Hào thì có người che chở, nên lấy tôi ra trút giận?”

Từ Khải ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, “Dĩ nhiên cậu có thể chọn một đường khác.

Ví dụ như… dựa dẫm vào tôi?”

Triệu Mặc: “Vậy à, thế thì phải xem Từ tổng bỏ ra bao nhiêu tiền mua tôi?”

Từ Khải cười âm u, “Quả nhiên, tin đồn người mẫu Triệu Mặc vì tiền mà gì cũng dám làm, ai cũng dám ngủ cùng là thật.”

Hắn giơ một bàn tay lên, lại đưa tay kia đè ngón cái xuống, “Bao nhiêu đây, cậu đi ngủ với một người.”

Triệu Mặc bị giữ cánh tay không thể nhúc nhích, đầu như gà mổ thóc đếm ngón tay của Từ Khải, “Mười, trăm, ngàn, trăm ngàn, triệu, chục triệu, trăm triệu… Đm! Ai mà đáng giá vậy?”

Từ Khải hỏi, “Cậu cảm thấy đời này còn ai đáng giá như thế nữa?”

Triệu Mặc nghĩ một hồi, mang ý sâu xa nhìn Từ Khải, “Vị tiểu thiếu gia đó không phải nhân vật muốn ngủ cùng là ngủ được.

Nguy hiểm lớn quá, ông chủ, phải cọc một nửa số tiền.”

Từ Khải nhìn hắn một hồi, trong đôi mắt rắn độc hiện lên ý cười âm u, “Được chứ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play