An Ca bị cách tiếp đãi khách khứa nhiệt tình của Cố Sâm lừa mất.

Dù sao đây cũng là thái độ tiêu chuẩn để đối đãi với khách hàng, đối tác của mình mà.

Cho nên, dưới sự đề nghị của Cố Sâm, hắn mời Lục Phong và Duẫn Nam tới nhà ăn cơm, còn dặn dì Vương bọn họ nấu nhiều món ăn để tiếp đãi, bày tỏ lòng biết ơn.

Khách đến nhà phải tiếp đón, hắn càng không muốn làm mất thời gian của Cố Sâm.

Mà bây giờ, Cố Sâm lấy dáng vẻ của chủ nhà đứng ở cửa, đối mặt với khách khứa, lời nói nghênh đón hay xã giao gì cũng là Cố Sâm nói.

Mình thì giống như vợ hiền đứng cạnh chồng, phụ trách chuyện trong nhà vậy.

Còn nữa, nắm tay tôi làm gì?!

Hắn cảm nhận được lực tay của Cố Sâm, biết mình không rút ra được, không thể làm gì khác hơn là để nguyên.

Hắn cũng cười với bốn vị khách, “Hôm nay nhận được quà của Duẫn tiên sinh và Lục tổng thật sự rất cám ơn, nhưng lại không biết tặng lại cái gì, nên mới nghĩ tới mời hai vị tới ăn cơm.

Với lại cũng vừa lúc là năm mới mà, thấy tụ tập ăn uống cũng vui, nào, mời mọi người vào nhà.”

Sau một hồi nói chuyện, mấy người đi theo Cố Sâm và An Ca vào nhà.

Duẫn Nam ăn mặc rất tùy tiện, mang nụ cười giống ngày trước khiến người ta không biết bản thân nghĩ gì, nói, “An thiếu gia khách sáo quá rồi, tôi đưa một ít đồ ăn, so với tiền hoa hồng mà An thiếu gia kiếm được cho tôi căn bản là không đáng nhắc tới.

Gặp được An thiếu gia, đúng là chuyện vô cùng may mắn trong đời tôi.

Nếu An thiếu gia thích hải sản, tôi sẽ liên lạc với thuyền bè cùng dịch vụ chuyên chở, sau này có thể thường xuyên gửi tới nhà Cố tổng.”

Lời Duẫn Nam nói là thật lòng.

Hắn lúc trước rất coi thường An Ca, một lòng chỉ muốn lợi dụng quyền thế của An gia thôi.

Sau vụ án bắt cóc, An Ca uy hiếp hắn, bắt hắn đưa một tỷ.

Lúc đó hắn không tình nguyện, nhưng không có lựa chọn nào khác.

Suy nghĩ một tỷ mà có thể làm ba anh em kia ngồi tù, cũng đổi được danh tiếng khiến Duẫn gia đi xuống thì cũng đáng.

Sau đó mới hiểu được, An Ca là thật lòng muốn mượn khoản tiền này của hắn, vì một tỷ dollar của hắn mà tích lũy không ít tài sản, còn cho hắn tiền hoa hồng nữa.

Với năng lực và hiệu suất làm việc của An Ca, thậm chí có thể vượt qua giám đốc phòng ngân sách trong công ty của Duẫn Đông Minh nữa.

Lúc này hắn mới một lần nữa nhìn An Ca bằng con mắt khác.

Tiểu thiếu gia không có một chút kiêu căng cậy mạnh như trong tin đồn, càng không phải kẻ ngu đi phung phí tài sản của người khác.

Mà là một thiên tài, rất giỏi thao túng thị trường.

Cố Sâm nghiêng đầu nhìn Duẫn Nam, sau đó dửng dưng cười nói, “Vậy thì cám ơn Duẫn tiên sinh.

Tiểu Ca đúng là rất thích ăn hải sản mà cậu đưa tới, vừa mở thùng ra đã bảo đầu bếp đi hấp cua liền.”

Cố Sâm chuyển mắt hướng sang nhìn An Ca, vẻ mặt dịu dàng, nhẹ giọng trách móc, “Còn ăn hết luôn, thật là, không biết nhịn gì hết.”

Trông như là trách móc, nhưng ánh mắt thì toàn là sự dung túng.

An Ca: …

Sau khi nhận được thùng hải sản, hắn đúng là không nhịn được bảo đầu bếp lấy cua đi hấp ngay.

Lúc đó Cố Sâm chỉ nói thứ này tính hàn, ăn ít thôi.

Bây giờ Cố Sâm nói ra như vậy, nghe cỡ nào cũng thấy… ngứa ngáy khó chịu.

An Ca ném cho Cố Sâm một ánh mắt cảnh cáo, còn xua tay xin lỗi với mấy vị khách, “Đừng nghe Cố Sâm nói bậy, tôi cũng không ăn nhiều tới vậy đâu.”

Hai người cãi qua lại một chút, trong mắt mọi người chính là một thẹn thùng, một liếc mắt đưa tình ve vãn, có bao nhiêu ngọt ngào.

Duẫn Nam cười nói, “An thiếu gia mời chúng tôi ăn cơm, nhưng thật ra là ngược cẩu độc thân chúng tôi đúng không.”

Hai người đi theo hẳn là trợ lý của Duẫn Nam và Lục Phong, nói chuyện rất cẩn thận, chỉ biết nói theo và tâng bốc.

Nghe thấy Duẫn Nam nói thế cũng hùa theo, “Thường xuyên nghe người ta nói quan hệ của Cố tổng và An thiếu gia rất hòa thuận, tin tưởng tình thế của An gia và Cố gia là vững chắc không nhà nào ngăn cản được hahaha.”

Vừa nói vừa đi vào trong nhà.

Khách vào nhà liền thấy trên kệ để giày có để mấy chậu hoa thủy tiên, ngoài ban công là cây xanh ươm mát, ở hành lang trên tủ là mấy chậu sen đá có hình dáng khác nhau, còn có một bình hoa hồng sâm panh màu vàng trưng trên bàn ăn nữa.

Hai trợ lý đi theo không khỏi xúc động, “Cố tổng luôn tạo cho tôi ấn tượng là người khá lạnh lùng, không ngờ trong nhà lại ấm áp như vậy.

Đây cũng là một nhận thức mới của chúng tôi về Cố tổng.”

“Đúng vậy, nghe nói người có thành tựu trong sự nghiệp, đều biết chăm lo cho gia đình.”

Duẫn Nam nhìn bình hoa cười nói, “Tôi nghe nói ý nghĩa của hồng sâm panh là chỉ chung tình với một người thôi.

Xem ra Cố tổng chẳng những thành công trong sự nghiệp, biết chăm lo gia đình, mà còn là một người đàn ông chung tình lãng mạn nữa.”

Đối mặt với sự tâng bốc của khách khứa, Cố Sâm xấu hổ giải thích, “Lúc trước trong nhà rất trống trải, bởi vì Tiểu Ca thích nên tôi mới cố gắng trang trí lại.”

Rồi quay sang thâm tình nhìn An Ca, “Bây giờ mới thấy giống một ngôi nhà.”

Tôi nói thích hồi nào?!

Hoa có ý nghĩa gì, hắn căn bản không biết, hắn nghĩ Cố Sâm sẽ càng không biết.

An Ca bị mấy lời tâng bốc làm nổi hết da gà.

Bây giờ nhìn ánh mắt Cố Sâm dành cho hắn thật sự rùng mình, hắn âm thầm dùng móng tay đâm vào bàn tay Cố Sâm, cười khan nói, “Làm gì có lãng mạn đâu, ý nghĩa của hoa gì chứ.”

Sau đó chỉ hoa hồng trên bàn, “Cái này là mua đại thôi, mỗi ngày cũng không trùng.”

“Mỗi ngày đều có hoa! Mỗi ngày đều không trùng!” Mấy vị khách lại kinh ngạc, tiếp tục tâng bốc, “Cố tổng thật sự rất lãng mạn!”

“Đúng là đáng đời cẩu độc thân chúng ta!”

“Tiểu An thiếu gia, thật là hâm mộ, hâm mộ!”

An Ca: …

Hắn còn định giải thích, nhưng cảm giác bây giờ có nói cái gì thì cũng như đàn gảy tai trâu, dứt khoát cười trừ cho qua.



Sáu người ngồi vào bàn ăn.

Lúc này Cố Sâm cũng thả tay An Ca ra, hai người chia ra ngồi hai đầu đối diện, khách thì ngồi hai bên bàn.

Trên bàn bày đầy đồ ăn phong phú, đều là do nhà bếp chu đáo chuẩn bị.

An Ca và Cố Sâm vẫn luôn ngồi nói chuyện rôm rả với ba vị khách, chỉ có Lục Phong là im lặng không nói gì.

Sắc mặt hờ hững, không mất lễ phép nhưng cũng không mất sự nhiệt tình.

Duẫn Nam đại khái thấy hắn chán ngắt, liền giúp hắn tìm đề tài, “Nghe nói Lục tổng cũng tặng quà cho An thiếu gia? Tặng cái gì thế?”

Lục Phong cười nói, “Là một tranh chữ thôi.”

Duẫn Nam có lòng nói, “Đã sớm nghe Lục tổng là văn nhân thích sưu tầm văn bảo, có thể làm thành tranh chữ thì đó chắc chắn là một vật phẩm quý giá.”

An Ca kinh ngạc, “Có phải rất quý không? Tôi nhận cũng ngại lắm.”

Lục Phong giải thích, “Không phải tranh chữ danh nhân gì, cũng không mắc lắm, An thiếu gia không cần để tâm quá về giá trị.”

Cố Sâm ngẩng đầu nhìn Lục Phong, trong mắt mang ý nghiên cứu tìm tòi, chậm rãi cười hỏi, “Tranh chữ Lục Phong tặng Tiểu Ca, tôi cũng may mắn có học hỏi qua, chỉ tiếc kiến thức của tôi ít quá không hiểu hết.

Tôi nhớ bên trong có một câu: Cây kha vẫn chờ mãi như đồng đá, cho đến khi trời trút mưa như ngày đầu.

Cảm thấy ngữ cảnh rất khí thế, muốn hỏi Lục tổng câu thơ này là trích từ bài nào ấy nhỉ?”

Lục Phong hờ hững nhìn lại ánh mắt dò xét của Cố Sâm, cũng chậm rãi nói, “Chỉ là chữ viết của một vị viết thư pháp thôi, còn lấy ra từ bài thơ nào…” Hắn hơi dừng lại, cười một tiếng, “Tôi kiến thức nông cạn, cũng không biết.”

Vị thuộc hạ Lục Phong dẫn theo có biết bài thơ này, cũng có ý phô trương trước mặt mọi người một chút, vội vàng trả lời, “Tôi đã từng đọc bài thơ này, trích trong bài ‘Hối thiểu tác’ của Hướng Phương thời nhà Tống.

Đại khái bày tỏ ý tiếc nuối và hối hận, kiểm điểm cho thời tuổi trẻ nông nỗi.

Còn xúc động muốn trở về, sửa lại những sai lầm xưa.”

Cố Sâm làm như tỉnh ngộ, “Ôi, thâm sâu thế à.

Cái này cũng xem như một lời cảnh giác cho chúng tôi, cơ hội mất đi sẽ không lấy lại được, chỉ có thể quý trọng ngay lúc này.”

Hắn thâm ý nhìn Lục Phong, “Lục tổng, anh nói xem có đúng không?”

Lục Phong lặng lẽ hít sâu một hơi, tay cầm ly rượu vang siết tới trắng bệch.

Hắn giống như cắn răng, trầm giọng nói với Cố Sâm, “Cố tổng nói rất đúng, tôi kính anh một ly.”

Nói xong hắn cầm ly rượu, uống cạn nửa ly rượu vang đắng chát.

Đáy mắt Cố Sâm thoáng hiện lên ý cười nhạt, sau đó cầm ly rượu lên, nói, “Sao mà dám nhận ly rượu của Lục tổng được.

Bữa cơm hôm nay vốn là mời mọi người tới cám ơn vì đã ủng hộ và chiếu cố sự nghiệp của Tiểu Ca.

Sau này Tiểu Ca nhà tôi còn phải nhờ mọi người, tôi kính mọi người một ly trước.”

Qua một tuần rượu, chính thức tiến vào nói chuyện bàn cơm kiểu mẫu.

Đều là người trong giới kinh doanh, đề tài trò chuyện về buôn bán liền nói không ngừng, vô cùng thoải mái.

Duẫn Nam và An Ca lần đầu tiên nhắc tới đề tài đầu tư, phát hiện cả hai nói chuyện rất hợp, vì thế trò chuyện rất lâu.

Cố Sâm vẫn nắm chắc đại cuộc trong tay, hồi thì rót rượu cho khách, hồi thì phân phó người tới đổi thức ăn.

Ngoại trừ Lục Phong không nói nhiều ra, bầu không khí trong bàn ăn có vẻ rất tốt.

Cho đến khi phụ bếp mở một chai rượu vang đem ra, Lục Phong quét mắt nhìn nhãn hiệu chai rượu, mới nói, “Tôi nhớ nhãn hiệu này vào thế kỷ trước đột nhiên trở nên thịnh hành ở châu Âu, cũng mau chóng lan truyền sang châu Á chúng ta.

Là vì rất được nhiều người ưa chuộng, nên có một nhà máy rượu thiết kế nhãn hiệu y chang nó xuất hiện.

Chính là hàng giả loại một, loại hai mà bây giờ chúng ta nói.

Rất nhiều người không phân biệt được, thậm chí mua rất nhiều rượu từ nhà máy rượu đó, còn tưởng là mình mua được hàng chính hãng.”

Lục Phong nói xong, hắn cầm ly rượu đảo đảo, mang ý châm chọc nói, “Nhưng giả chính là giả, có giả giống đến cỡ nào thì cũng có ngày bị người ta phát hiện.

Đến lúc đó tất cả những sự giả dối và xấu xí nhất đều bại lộ trước mặt mọi người, ai ai cũng phỉ nhổ.

Giống như nhà máy rượu kia, cuối cùng bị những người mắc lừa đốt trụi mấy thùng gỗ ngâm rượu, chặt cây.

Trở thành một mảng hoang tàn.”

Nói xong hắn nhìn An Ca rồi liếc Cố Sâm một cái.

An Ca:!!

Lục Phong nói lời này nghe như là có ý khác.

Hình như đang cảnh cáo mình cái gì?

Giả?

Cuối cùng sẽ bị người ta giễu cợt phỉ nhổ.

Chẳng lẽ hắn ám chỉ hợp đồng hôn nhân giữa mình và Cố Sâm?

Cố Sâm lóe lên sự cảnh giác trong ánh mắt, sau đó hơi nhướng mày, vẻ mặt tự tin nở nụ cười tự phụ, “Giả? Là ai định nghĩa giả thì sẽ có kết cục thất bại rồi chấm dứt vậy? Nhà máy rượu bị suy tàn là do chủ không biết kinh doanh, mới rơi vào kết quả như thế… Nhưng mà…”

Cố Sâm một tay cầm chai rượu, nhìn nhãn hiệu dán trên chai, chậm rãi nói, “Nếu họ có thể sản xuất ra loại rượu ngon hơn, vậy thì hôm nay chúng ta cũng sẽ không uống chai rượu này.”

Hắn nhìn Lục Phong, nhả từng chữ, “Cho nên, việc là do người, phải xem anh kinh doanh như thế nào.”

An Ca: …

Nếu như Lục Phong đang cảnh cáo hai người họ, cuộc hôn nhân giả này một khi bị phát hiện, hai người sẽ bị dư luận phán xét và chửi bới.

Nhưng ý của Cố Sâm chính là, cho dù cuộc hôn nhân này là giả, hắn cũng có thể biến nó trở thành thật.

Ba người còn lại không hề hiểu thâm ý ở bên trong, tưởng là Cố Sâm phát biểu ý kiến về cạnh tranh trong kinh doanh.

Vì thế lại có một màn tâng bốc mới, “Đúng vậy, bây giờ lối kinh doanh của các xí nghiệp đều na ná nhau, muốn cạnh tranh trong thị trường khốc liệt này, còn phải dựa vào tài kinh doanh xuất sắc cùng người lãnh đạo biết nhìn xa trông rộng.”

“Một điểm này, nhìn vào công ty Viễn Đằng của Cố tổng là có thể nhận ra.

Mới thành lập hơn một năm, đưa ra thị trường chỉ vài tháng đã phát triển thành công, khiến cho các công ty khác không thể coi thường, một công ty mới có sức ảnh hưởng mạnh mẽ trên thị trường.”

“Cũng đều là hơn hai mươi như nhau, nhưng sao chúng ta và Cố tổng khác biệt lại xa thế nhỉ.”

Đối mặt với lời tâng bốc của ba người, Cố Sâm chỉ cười nhìn Lục Phong, “Tôi còn một kế hoạch thành lập công ty mới, đến lúc đó phải nhờ Lục tổng chiếu cố.”

Lục Phong cười nhạo một tiếng, vô cùng khiêm nhường, “Không dám, sàn giao dịch của chúng tôi sao đủ sức chiếu cố công ty làm ăn của Cố tổng chứ.”

“Cái này thật sự phải nhờ Lục tổng.” Nói xong hắn vui vẻ nhìn An Ca ngồi đối diện, “Gần đây mọi người cũng thấy thực lực của Tiểu Ca, tôi tin tưởng vào năm kế tiếp, cậu ấy sẽ nhận được thêm sự tín nhiệm từ rất nhiều nhà đầu tư khác.

Cho nên tôi muốn thành lập một công ty đầu tư cho Tiểu Ca, dĩ nhiên tôi sẽ không tham gia vào chuyện kinh doanh của công ty, tôi chỉ ở phía sau hướng dẫn và ủng hộ cậu ấy thôi.”

Sau đó hắn nói với An Ca, “Mấy năm tiếp theo, cho đến mấy chục năm sau anh cũng sẽ đứng bên cạnh em, cố gắng hết sức giúp đỡ em hoàn thành sự nghiệp mà mình mong muốn.”

Lúc nói câu này, trong mắt không có ẩn ý hay tâm cơ gì, là cực kì chân thành.

An Ca giật mình.

Tự nhiên tim đập mạnh không biết tại sao.

Mấy người ngồi cùng bàn bất thình lình bị đút cơm chó.

Hai trợ lý ồ lên, “Nhìn đi, nhìn đi, đây mới là yêu! Phu phu đồng tâm, nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau đi lên.

Thật làm cho chúng tôi hâm mộ!”

“Nào, để chúng tôi kính Cố tổng và An thiếu gia một ly, chúc hai vị bạc đầu giai lão, trăm năm hạnh phúc.”

An Ca: … Bạc đầu gì chứ.

Giả vờ tới mức này, khi ly dị sẽ rất khó coi!

Duẫn Nam cũng cầm ly mời rượu, cười khẽ, “Khó trách An thiếu gia không chịu thành lập công ty với tôi, thì ra Cố tổng đã sớm suy nghĩ thấu đáo cho An thiếu gia rồi.

Thế đến lúc đó, Duẫn Nam tôi có thể trở thành người đầu tiên góp vốn cho An thiếu gia không?”

“Không được.”

Cố Sâm từ chối, “Người góp vốn đầu tiên cho Tiểu Ca, chỉ có thể là tôi.”

Một câu vừa nói ra, lại thồn thêm tô cơm chó vào mấy người khác.

Duẫn Nam nhún vai không biết làm sao, “Được rồi, tôi không tranh nổi với Cố tổng.”

Chỉ có Lục Phong là không cầm ly cụng với bọn họ, khi những người khác uống, thì hắn siết ly của mình uống cạn, tay phải để dưới bàn nắm chặt lại.



Một bữa ăn tối coi như cũng vui vẻ mà kết thúc, Cố Sâm phái tài xế đưa khách về nhà.

Mới quay vào trong, bước vào cửa đã bị An Ca kéo một cái.

Hắn dù chậm tiêu đến mấy cũng biết một loạt hành động kì lạ của Cố Sâm từ lúc ra đón khách tới giờ.

Không, phải là bắt đầu từ lúc Cố Sâm đề nghị mời khách về nhà ăn cơm.

Người này đã muốn show “ân ái” cho Duẫn Nam và Lục Phong xem.

“Anh giả bộ như vậy ở trước mặt mọi người, tới khi ly dị làm sao nhìn mặt người ta đây? Còn nữa, anh nói mở công ty là nói thật? Nhưng tôi không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, anh cũng không cần làm nhiều như thế cho tôi.” An Ca nhấn mạnh ý ly dị, cũng đặt một chuỗi câu hỏi chất vấn Cố Sâm.

Cố Sâm nhìn thẳng vào mắt An Ca, hồi lâu mới lên tiếng, “Là thật, mỗi một câu anh nói đều là thật.”

An Ca nhíu mày, “Nhưng mà…”

“An Ca!” Cố Sâm cất lời cắt ngang An Ca, “Em lúc nào cũng nói anh xem trọng em vì em nghe lời, khiến người ta yên tâm.

Nói anh không thích em.

Nhưng mà, anh nhìn thấy em nhận quà của người khác anh sẽ rất khó chịu.

Nghĩ em đã từng theo đuổi Lục Phong cũng rất khó chịu.

Thấy Lục Phong tặng em tranh chữ mang ẩn ý, anh muốn xé nó vô cùng.

Anh ngồi suy nghĩ cả buồi chiều, cũng biết đó gọi là gì.”

Cố Sâm nhìn vào mắt An Ca, chậm rãi nói, “Đó gọi là ghen tị, anh mà cũng có ngày đi ghen nữa.

Nếu anh không thích em, thì làm sao mà ghen được?”

Cố Sâm dựa rất gần vào An Ca, bờ ngực cường tráng gần như có thể che mất hắn.

Lúc nói chuyện, mùi thơm mát lạnh luôn vây xung quanh.

Mà bóng ngược của mình hiện trong đôi mắt kia, gương mặt nhuộm một tầng đỏ vì uống rượu.

Trông như rất muốn đến gần nhưng lại cực kì sợ hãi.

Tim An Ca đập mạnh, trong nháy mắt hắn có cảm giác áp bức tới nghẹt thở.

Cảm giác này bắt nguồn từ những câu nói của Cố Sâm.

Rõ ràng là được tỏ tình, nhưng sao người tỏ tình lại mạnh mẽ đến vậy, khiến hắn căng thẳng chỉ muốn trốn đi.

Hắn lui ra sau một bước, khi nói chuyện cũng không bình tĩnh, “Anh, anh đừng có vậy.

Anh là… đơn phương, tôi không có thích anh.

Cho nên sau này đừng có ở trước mặt người ta làm thế nữa, tôi không thích nghe người ta nói chúng ta ân ái gì gì đó.”

“Được.” Cố Sâm lại thật sự đồng ý, “Em không thích thì anh không làm.”

Sau đó hắn hạ giọng hỏi ý, “Nhưng mà, anh có thể theo đuổi em không? Bắt đầu từ bây giờ anh muốn nghiêm túc theo đuổi em.”

Giọng nói trầm trầm ồm ồm, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng, giống như dung túng mang một chút lấy lòng, vẻ mặt y như con chó lớn muốn lấy lòng chủ.

An Ca ngỡ ngàng, “Hả?”



Con gái độc nhất trong nhà sau khi kết hôn, đêm ba mươi về nhà nào chính là một vấn đề nhức não.

An Ca và Cố Sâm cũng vậy.

Vào một buổi sáng một tuần trước, Tề Tĩnh đã hỏi An Ca có muốn đưa Cố Sâm về nhà ăn tết không.

Mà Đới Nhã vào lúc đưa canh sang, cũng âm thầm hỏi Cố Sâm và An Ca ăn tết ở nhà nào.

Hai bà mẹ bình thường chơi rất thân, nhưng hết lần này tới lần khác đều muốn bắt con về nhà ăn tết với mình.

Cố Sâm thì rất tôn trọng ý kiến của An Ca, nói, “Em muốn về nhà thì anh theo em về nhà, bên nhà anh thì anh sẽ giải thích sau.”

An Ca cũng không quyết định ngay, hắn cũng do dự.

Bởi vì ba mẹ rất hy vọng hắn có thể dẫn Cố Sâm về nhà ăn tết.

Mà Cố gia thì cũng không chỉ đơn giản là về nhà ăn tết với ba mẹ.

Cố gia chú trọng truyền thống, bọn họ sẽ ở nhà tổ của Cố gia, cùng các đời ông cháu chú bác, tất cả máu mủ trong nhà cùng vái lạy tổ tiên, đón giao thừa qua năm mới.

Đó cũng là một ngày duy nhất trong năm mà đại gia tộc như Cố gia tụ họp năm đời đầy đủ.

Cho dù là ai vắng mặt, cũng sẽ như bỏ qua rất nhiều.

Đang lúc An Ca không biết thế nào, Cố gia gửi tới một tin tức.

Ông lão vì muốn ăn cái tết độc đáo, tự lấy chiếc du thuyền của mình ra tổ chức một chuyến du lịch cho đại gia đình ăn năm mới.

Lộ trình dài bảy ngày, dự định đi một vòng quanh Đông Nam Á.

Ông lão vì muốn đông vui, chẳng những muốn một nhà con cháu năm đời của Cố gia đi cùng, mà còn mời tất cả sui gia của gia đình cùng tham gia.

Những đứa nhỏ chưa kết hôn có thể dẫn bạn theo cùng.

An Ca: …

Người có tiền ăn tết đúng là không giống người bình thường.

Có điều thế thì có thể gọi ba mẹ đi chung, coi như giải quyết được vấn đề không biết ăn tết ở nhà nào của cả hai.

Hắn hỏi Cố Sâm, “Trên du thuyền, chúng ta phải ở chung phòng?”

Từ sau khi Cố Sâm chính thức nói sẽ theo đuổi hắn, An Ca luôn luôn mất tự nhiên khi gặp Cố Sâm.

Y như mình mới là con mồi, đang từng bước đi vào bẫy của thợ săn.

Nhìn thái độ của Cố Sâm, còn là một cạm bẫy mật ngọt.

Hắn chưa từng yêu ai.

Thời trung học có rất nhiều nữ sinh theo đuổi hắn, hắn đều từ chối.

Một là vì hắn chỉ muốn học, hai là hắn không có cảm giác với nữ.

Khi được tỏ tình thì cũng chỉ mang vẻ mặt của ông già đang ngồi trên tàu điện đọc báo.

Cho đến thời đại học, đột nhiên có một nam sinh theo đuổi hắn.

Người đó rất cao, chừng 185cm, là đội trưởng đội bóng rổ, dẫn cả đội tham gia trận đấu trong giới sinh viên toàn quốc.

Khi đó An Ca nhìn cơ bụng tám múi của người ta cùng cơ bắp săn chắc rất lâu.

Đêm đó hắn mới hiểu một chuyện: Thì ra mình thích con trai.

Nhưng hắn lại mau chóng từ chối chàng trai kia, bởi vì hắn bắt đầu mê mệt với những con số và cổ phiếu, ngay cả tin nhắn hỏi han nhau hắn cũng thấy mất thời gian.

Bây giờ lại có thêm một vị Cố Sâm theo đuổi hắn.

Mắc cười nhất chính là, quan hệ của bọn họ là “chồng chồng ân ái”.

Cố Sâm nghe An Ca hỏi như vậy, cũng thấy ánh mắt cảnh giác tiểu thiếu gia nhìn mình, không biết làm sao giải thích, “Chúng ta là ở phòng suite, phòng ngủ và phòng khách được tách ra.

Anh có thể ngủ trên sô pha ngoài phòng khách, em ngủ trên giường.”

An Ca đã yên tâm hơn, còn rất có tâm thương lượng với Cố Sâm, “Hai ta thay nhau ngủ sô pha đi, cho công bằng.”

Cố Sâm nhìn An Ca cười, “Nếu em muốn ngủ sô pha chung với anh thì anh rất hoan nghênh.”

An Ca lập tức từ chối, “Được rồi, vậy tôi ngủ trên giường!”

Thật là, muốn đối xử tốt với hắn một chút cũng không được.

Chủ nghĩa đàn ông còn rất bá đạo.



Tính toán thời gian lên thuyền, hai người soạn xong quần áo của mình, mỗi người một vali lớn, trên vai An Ca còn xách theo túi đựng laptop, hỏi, “Trên du thuyền có wifi không? Ngoài biển có sóng không? Một tuần ở trên biển, nếu không lên mạng được, tôi không có cách nào giao dịch, chắc tôi điên luôn.”

Cố Sâm lần nữa không biết làm sao, kéo vali cho An Ca nói, “Yên tâm.

Trên thuyền có, anh cũng có mang theo.”

Một chuyến du lịch trên du thuyền sang trọng như vậy, ngay cả một người bận rộn như hắn cũng muốn mượn cơ hội này thả lỏng một chút.

Thế mà tiểu thiếu gia này chỉ lo có ảnh hưởng tới công việc hay không.

Lúc trước hắn không muốn yêu đương, không muốn kết hôn, chính là sợ những chuyện tình yêu nhỏ nhặt sẽ làm ảnh hưởng tới sự nghiệp của hắn.

Mà bây giờ, hắn lại thích một người còn cuồng công việc hơn cả hắn.

Đúng là báo ứng.

Cố Sâm khuyên nhủ, “Em cũng đừng nghĩ về công việc suốt, trên thuyền có rất nhiều cơ sở giải trí, cho dù là chơi cùng… anh, chú An dĩ Tĩnh, em cũng nên thả lỏng chơi với mọi người đi.”

An Ca gật đầu, “Được, tới đó rồi xem thế nào.”

“Lên xe, đi thôi.”

An Ca: Ủa?

Đang nói chuyện, hắn mới phát hiện vali của mình đã được Cố Sâm vác bỏ vào cốp sau, còn thân thiết mở cửa xe cho hắn, mời hắn lên xe.

Một người đàn ông cao to đẹp mã, làm những chuyện này rất tự nhiên, giống như đây là chuyện hắn phải làm.

An Ca đột nhiên nghĩ tới, hình như từ lần đầu tiên mình lên xe của Cố Sâm, Cố Sâm vẫn luôn mở cửa xe cho mình.

Mặc dù sắc mặt hờ hững không có cảm xúc gì nhiều, nhưng lại giống như mấy người đàn ông lịch sự thuộc xã hội thượng lưu mà hắn hay thấy trong phim, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ thân sĩ.

Trước đó An Ca không để ý lắm, nhưng bây giờ lại cảm thấy có lỗi, hắn vịn cửa xe ngồi vào trong, nói với Cố Sâm, “Cám ơn.”

Hai người mới lái xe khỏi khu nhà không bao lâu, đối diện gặp phải một chàng trai, thấy xe Cố Sâm liền vẫy tay.

Cố Sâm dừng xe, kéo kiếng xe xuống, “Chuyện gì?”

Chàng trai trông cũng chỉ chừng 18 – 19 tuổi, chạy tới nhe răng cười với An Ca, haha kêu một tiếng, “Hi chị dâu!” rồi nói, “Sâm ca, có phải cùng chị dâu ra bến cảng không? Dì Nhã nói em đi chung với hai anh, vừa may gặp, cho em quá giang nha.”

Vừa nói vừa ra cửa sau, định mở cửa leo lên.

“Chờ chút.”

Cố Sâm nói một tiếng, sau đó nghiêm mặt, tháo dây an toàn xuống xe.

Thì ra là em họ của Cố Sâm.

An Ca nhìn theo, trong đầu nghĩ: Cố Sâm còn đặc biệt xuống xe giúp bưng vali, mở cửa xe cho em họ.

Đúng là bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong là thân sĩ.

Nhưng mà hắn lại thấy Cố Sâm vỗ lên tay em họ mới mở cửa xe, đóng cửa lại, trầm mặc nói, “Anh còn có việc, bảo tài xế chở em đi đi.”

Em họ năn nỉ, y như đứa bé lớn nhõng nhẽo, “Sâm ca, em đảm bảo sẽ không quấy rầy, cho em đi chung đi.

Lát nữa để bọn họ thấy em đi chung xe với anh, em lên mặt được xíu.”

Cố Sâm lạnh lùng từ chối, “Không được.”

Sau đó nắm áo em họ kéo ra xa, dứt khoát lên xe, đóng cửa lái xe đi.

An Ca cạn lời, “Dù sao cũng thuận đường, sao không cho cậu ấy đi chung?”

Cố Sâm nói, “Nó vướng víu lắm.

Nó là con của dì anh, tên là Đới Chí Hào.

Bình thường thích gây chuyện thị phi, lát nữa lên thuyền em đừng để ý tới nó.”

An Ca: …

Hình như mình cũng có mấy đứa em họ, cũng được mẹ gọi đi theo lên thuyền chơi.

Quả nhiên sau khi lên thuyền, phát hiện đâu đâu cũng là mấy đứa trẻ tụ lại, tất cả đều là tiểu thư thiếu gia.

Còn mấy vị trưởng bối trong gia đình thì chào nhau một tiếng xong cũng về phòng nghỉ ngơi.

Cũng nói toàn là con của mấy dì chú bác dắt bạn bè theo, tới Cố Sâm cũng chẳng nhớ được bao nhiêu tên, An Ca thì không cần phải nói.

Hai người tùy tiện chào hỏi mấy câu xong, cũng cầm thẻ về phòng mình.

An Ca đi theo Cố Sâm qua từng tầng trong du thuyền, thấy từng món trưng bày trang trí, cái nào cũng mang phong cách sang trọng.

Gần như trò giải trí nào trên du thuyền cũng có, đi một đường mà An Ca nhìn hoa cả mắt.

Phòng của bọn họ ở tầng bốn cao nhất, đứng trên hành lang hẹp đẩy cửa vào, mắt An Ca lập tức sáng lên.

Phòng của bọn họ rất rộng, bởi vì là tầng cao nhất nên bên ngoài là trời xanh mây trong cùng nước biển xanh biếc.

Tầm nhìn rộng rãi làm tâm hồn thư thái, hơn nữa đây là phòng tổng thống, chính là toàn mùi tiền.

An Ca không nhịn được “Wow!” một tiếng.

Cố Sâm thấy mắt tiểu thiếu gia phát sáng, trong mắt cũng mang nụ cười ôn hòa, nói, “Có thích không?”

An Ca nhìn khắp nơi, “Tôi cũng không biết, phòng trên du thuyền lại đẹp dữ vậy!”

Thảm ở dưới chân khá dày, xung quanh là tường trắng, treo mấy bức tranh sơn dầu đặc biệt, trên đầu là đèn treo kiểu Âu, bàn ghế cũng mang phong cách rất đơn giản.

Phòng khách và phòng ngủ tách riêng, hơn nữa ghế sô pha rất lớn, đối mặt với biển xanh ngoài kia, An Ca bây giờ đang ngồi ngắm phong cảnh, trầm tư về đời người.

Cố Sâm đẩy vali của An Ca vào phòng ngủ, của mình thì để cạnh sô pha, nói, “Cũng là lần đầu tiên có thể ở tầng bốn trên chiếc du thuyền này.

Lúc trước anh chỉ ở tầng hai hoặc tầng ba, chất lượng phòng cũng thấp hơn.”

Hắn nhẹ giọng nói, “May là sau khi gặp em, anh đã có đủ năng lực để ở căn phòng này.”

An Ca thấy lạ, “Ở phòng này có ý nghĩa gì sao?”

Cố Sâm cười khẽ, “Người trong Cố gia, năng lực sẽ quyết định địa vị trong gia đình.”

Vẻ mặt bình thản, giống như không đáng nhắc tới.

An Ca đã sớm nghe nói trong Cố gia đấu đá rất kịch liệt, Cố Sâm có thể đi tới ngày hôm nay đã bỏ ra bao nhiêu công sức hắn cũng biết.

Đem ra so sánh, mấy đời An gia có ít nhân khẩu liền an nhàn hơn nhiều.

An Ca không hỏi quá nhiều, lại tiếp tục đi xem phòng, sau đó mừng rỡ phát hiện, phòng ngủ của hắn có đường thông qua hồ nước nóng ngoài trời, hắn quay lại gọi Cố Sâm, “Ở đây có hồ nước nóng cơ á? Bây giờ có thể đi ngâm không?”

Cố Sâm nghe An Ca hỏi liền trả lời, “Còn một lúc nữa mới tới giờ ăn tối, em muốn ngâm thì ngâm đi.”

An Ca nhanh chóng lấy quần áo trong vali, nhìn cửa phòng ngủ mở toang, suy nghĩ một chút nói, “Vậy tôi… đóng cửa lại.”

Cố Sâm xoay lưng về hắn, sắp xếp hành lý, “Ừ, có gì thì gọi anh.”

Một tiếng còi thật dài vang lên, thuyền rời bến cảng.

An Ca ngâm trong nước nóng vô cùng hưởng thụ, theo con thuyền rẽ sóng lướt đi, dòng nước hồ cũng đánh theo, hết sức thoải mái.

Nói là ngoài trời, nhưng xung quanh vẫn có lớp kính thủy tinh bao lấy, cơ mà kính thủy tinh trong suốt cũng không hề làm cản trở phong cảnh ngoài kia.

Hắn nằm dựa vào thành hồ ngẩng đầu lên ngắm bầu trời, cả người giống như đang nằm giữa biển rộng bao la, cơ thể trần truồng cũng giống như trở về thời kỳ nguyên thủy của loài người, thoải mái tùy tiện.

Tầm mắt nhìn được phong cảnh bao la, khiến cho trong lòng cũng thư thái.

Khi trở về thời kỳ nguyên thủy, cũng khơi gợi dục vọng trong bản năng.

An Ca đột nhiên nghĩ trong đầu: Đàn ông với đàn ông thì sẽ làm thế nào?

Đang hồn nhiên suy nghĩ, đột nhiên nghe bên ngoài kính thủy tinh có tiếng động, hình như phát ra từ phòng bên cạnh.

Hắn lập tức tỉnh táo, đang tò mò muốn nhìn sang, cửa sổ bên cạnh đột nhiên có người ló đầu ra.

Người kia đưa nửa người ra ngoài cửa sổ, sau đó leo hẳn ra ngoài, bò về phía kính thủy tinh bên này.

Còn không mặc quần áo.

Đậu má!

An Ca sợ hết hồn, đang muốn la lên, thì hắn thấy mặt mũi của của đối phương.

… Triệu Mặc.

Triệu Mặc mặt đối mặt với hắn qua cửa sổ.

Sau khi sửng sốt mấy giây, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười bất cần đời, đưa ngón trỏ lên môi, làm động tác “Xuỵt” với An Ca.

An Ca không thể nào nghĩ tới, ở nơi thế này cũng có thể đụng Triệu Mặc, hắn kinh ngạc tới không thốt nên lời.

Nhưng giây tiếp theo, Triệu Mặc đi ra từ đối diện, hai tay bám vào kính thủy tinh, giống như con nhện bò qua đây.

An Ca sợ run, hoàn toàn quên mất có vị trí cay mắt đang đè lên trên mặt kiếng.

Nơi này là tầng bốn, bên ngoài kính thủy tinh thì chỉ có cửa sổ là bám víu được, nếu Triệu Mặc turợt tay rơi xuống boong tàu thì chỉ có chết.

Hắn đang ngơ ra nhìn, thì thấy Triệu Mặc đã khéo léo đẩy được cửa sổ của hắn, chui vào trong, “Ùm!” một tiếng thật to nhảy vào trong hồ nước nóng.

Nước nóng văng tung tóe lên người lên mặt An Ca, hắn không kịp lau mặt thấp giọng hỏi Triệu Mặc chật vật, “Sao, sao anh cũng ở đây? Anh đang làm gì vậy!”

Triệu Mặc nhảy vào trong hồ rồi thì thở ra một hơi, sau đó nhìn tiểu thiếu gia bên cạnh, cười đùa đến gần, “Tiểu thiếu gia, hôm nay cậu vừa cứu tôi một mạng.”

An Ca cảnh cáo, “Tránh xa tôi ra một chút!”

Ngoài phòng ngủ, Cố Sâm đại khái nghe thấy tiếng nước, gõ cửa phòng ngủ, hỏi, “An Ca, xảy ra chuyện gì? Có sao không?!”

Triệu Mặc:!!!

An Ca:!!!

Hắn trần truồng, Triệu Mặc cũng trần truồng.

Hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ ngồi trong hồ.

Hắn mới nhận quà của Duẫn Nam và Lục Phong mà Cố Sâm đã ghen rồi.

Nếu để Cố Sâm thấy tình huống lúc này, vậy thì chắc xảy ra án mạng luôn quá.

An Ca vội vàng hô lên, “Tôi trượt chân té vào trong hồ.”

Cố Sâm hỏi, “Có bị thương không?”

An Ca gấp gáp trả lời, “Không sao, anh đừng vào đây!”

Ngoài phòng ngủ liền rơi vào im lặng.

An Ca hơi an tâm, hắn cũng biết không có sự đồng ý của mình thì Cố Sâm sẽ không vào.

Vì thế cảnh cáo Triệu Mặc, né xa ra, “Anh chẳng lẽ lại bị bắt gian nữa?”

“Tiểu thiếu gia thật thông minh.” Dưới ánh mắt cảnh cáo của An Ca, Triệu Mặc bước ra khỏi hồ, lấy khăn quấn ngang hông, cười đùa giải thích, “Mới vừa rồi có một vị tiểu kim chủ đưa tôi lên đây nghỉ phép cùng.

Kết quả không biết tên Quý Danh Thịnh nghe ở đâu mà biết tin, lén đi theo tôi, còn dẫn chồng của tiểu kim chủ tới bắt gian.

Thứ này, rõ ràng là muốn hại chết tôi.”

An Ca cạn lời, “Nghe thì đúng là đáng đời, trên mặt đạo đức thì tôi phải tố cáo anh mới phải.”

Triệu Mặc van xin, “Đừng đừng nha, tôi bị chồng người ta đánh thì cũng không sao, cậu phải suy nghĩ cho tiểu kim chủ của tôi chứ, chồng người ta biết người ta đi mua vịt, tối nay chắc bị làm cho chết luôn.”

Sau đó hắn ngồi xếp bằng trên bờ, một tay chống cằm nhìn An Ca, mang ý sâu xa cười hỏi, “Nếu Cố tổng thấy chúng ta, tối nay Cố tổng có làm chết tiểu thiếu gia không ha?”

An Ca nghiêng đầu nhìn về phía phòng ngủ, kêu, “Cố —”

Triệu Mặc lập tức kinh sợ quỳ xuống, “Thôi thôi, tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tiểu thiếu gia làm ơn cứu tôi lần này, đừng gọi Cố tổng vào!”

An Ca giễu cợt, “Tôi có thể giả vờ như không thấy anh, nhưng chuyện khác thì tôi không biết.

Anh làm sao rời khỏi căn phòng này, đó là chuyện của anh.”

Triệu Mặc lại cợt nhã nói, “Được thôi! Chẳng qua tiểu thiếu gia… có thể cho tôi mượn một bộ quần áo không? Tôi cứ thế này đi ra ngoài thì cũng ảnh hưởng mặt mũi quá.”

An Ca quan sát cơ thể rắn chắc của Triệu Mặc, cằm hơi hướng về phòng ngủ, “Trong tủ quần áo có treo mấy bộ, anh lấy bộ nào mà anh mặc vừa đi.”

Triệu Mặc lần nữa cám ơn An Ca, chẳng qua khi đang định vào phòng ngủ, thì nghe bên ngoài có tiếng ồn.

“Má nó!”

Triệu Mặc vội vàng quay ra, hạ giọng nói với An Ca, “Đậu má, chồng của tiểu kim chủ lại chạy qua phòng này bắt người!”

An Ca …

Hắn cẩn thận lắng tai nghe, ngoài cửa đúng là có giọng của Cố Sâm nói chuyện với mấy người đàn ông.

Cố Sâm đã nói, người có thể ở được tầng bốn đều là những người có địa vị và thế lực, Cố Sâm không chắc có thể ngăn cản người ngoài vào bắt Triệu Mặc.

An Ca nhún vai, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi cũng không giữ được anh, anh từ đâu tới thì về chỗ đó đi.”

Trên mặt Triệu Mặc xuất hiện một chút cuống cuồng, “Tôi về đó chỉ có đường chết thôi.

Tiểu thiếu gia cứu tôi thêm một mạng đi, không, là hai mạng.

Nếu tôi bị phát hiện, vị tiểu kim chủ của tôi thật sự sẽ bị chồng làm cho chết đó.

Cậu không thương hại tôi thì cũng thương bé trai kia đi.”

Đang nói thì ngoài phòng ngủ có tiếng gõ cửa.

Triệu Mặc:!!

An Ca:!!

Rõ ràng không làm chuyện gì xấu, An Ca lại đột nhiên căng thẳng.

Đối mặt với Triệu Mặc không ngừng chắp tay cầu xin, hắn cố tỏ ra bình tĩnh, “Chuyện gì?”

Giọng nói trầm trầm của Cố Sâm vang lên, “An Ca, Từ tiên sinh ở phòng bên cạnh nói, mới có người nhảy ra từ cửa sổ, có thể đã chui sang ban công của chúng ta.

Em có thấy ai không?”

Triệu Mặc lập tức quỳ xuống, tốc độ chắp tay cầu xin càng nhanh hơn, “Tiểu thiếu gia, người ta mới có 18 tuổi thôi đó!”

Mặc dù Triệu Mặc là kẻ không có đạo đức, nhưng nghe được vị kia là một cậu bé 18 tuổi, hắn cũng mềm lòng một chút.

An Ca không biết làm sao trừng Triệu Mặc, trả lời Cố Sâm, “Không thấy ai hết, xảy ra chuyện gì vậy?”

Sau đó hắn nghe tiếng nói chuyện của Cố Sâm với mấy người đàn ông ngoài kia, có vẻ là đàm phán.

An Ca cực kì căng thẳng, lo sợ những người đó chèn ép Cố Sâm, khăng khăng xông vào, đến lúc đó ngay cả mình và Cố Sâm cũng mất mặt theo.

Cố Sâm đại khái nói gì đó với mấy người kia, lần nữa hỏi An Ca, “Em có thể ra ngoài này không?”

An Ca không biết làm sao nói, “… Không thể.”

Cũng đến mức này rồi, vì mặt mũi, hắn không thể giao Triệu Mặc ra được.

Cố Sâm trả lời bằng giọng rất thấp, “Được, anh biết rồi.”

An Ca nghe xong, trong sự căng thẳng còn mang theo áy náy.

Cố Sâm tôn trọng hắn, ngay cả khi nghi ngờ, dưới áp lực Cố Sâm vẫn từ chối không cho người ngoài vào.

Bên ngoài nói chuyện một hồi thì không nghe thấy gì nữa, đại khái là người bắt gian cũng đi rồi.

An Ca và Triệu Mặc cùng thở phào nhẹ nhõm.

Giây tiếp theo, cửa phòng ngủ bật mở.

An Ca lập tức nghiêng đầu nhìn sang trong hốt hoảng, hắn thấy Cố Sâm đi từng bước vào, mặt mũi lạnh tanh.

An Ca hoảng sợ mở to mắt, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Cố Sâm đưa tay kéo Triệu Mặc đang ngồi xếp bằng bên bờ hồ về phía mình.

Cơ thể cường tráng bị Cố Sâm quật xuống đất, Triệu Mặc không ngừng kêu lên, “Cố tổng, Cố tổng, gãy tay tôi mất!”

Đáy mắt của Cố Sâm hiện lên một chút lệ khí, hắn nắm đầu Triệu Mặc, đập thẳng xuống nền gạch cẩm thạch.

Triệu Mặc la lên một tiếng, lúc này cả xin tha cũng không nói được.

An Ca nhìn Cố Sâm hung ác đánh Triệu Mặc, sợ tới tim đập thình thịch, nhỏ giọng khuyên can, “Anh đừng… đánh chết hắn.”

Cố Sâm liếc một cái, nắm đầu Triệu Mặc kéo lên.

Nhưng lại thấy đầu Triệu Mặc không hề đổ máu, chỉ có chảy máu mũi thôi.

Cố Sâm đột nhiên lạnh lùng, nắm đầu Triệu Mặc đập xuống nền một cái nữa.

An Ca: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play